Tỉnh Dậy


Người đăng: hikaru2s

... Oành....

Tia sét đỏ lòm giáng xuống dọn sạch một mảng rừng gần trăm mét xung quanh tạo
nên một cái hố sâu mấy mét. Ở trung tâm là một thân hình đen thui không rõ.
Năm người Thanh Tâm kinh hãi trố mắt nhìn cái hố được tạo thành, bọn họ quá
sợ hãi đến nỗi không dám cử động gì. Nửa canh giờ sau, Thanh Tâm thoát ra khỏi
sự kinh hãi kia liền chạy ngay tới cái hố. Thấy thân hình đen thui kia, nàng
không dám nghĩ đến việc cứu người. Sợ là người ta vốn đã chết rồi. Ngay sau
Thanh Tâm là Dương Luân, anh ta tỉnh lại, liền chạy về phía Thanh Tâm giọng
run rẩy.


  • Tên...tên..kia..Chết rồi à?

Nàng im lặng không nói. Cơ thể vẫn còn chút run rẩy sau sự việc vừa nãy. Ba
người Dương Lâm hồi tỉnh liền đi tới chỗ Thanh Tâm đều nhìn về phía thân hình
cháy đen xì kia. Họ vẫn không dám lại gần. Cho đến khi, Thanh Tâm lấy hết dũng
khí tiến tới. Nàng tới cạnh thân hình, tay nàng run rẩy cầm lấy cánh tay của
người đó. Lấy linh khí kiểm tra thân thể thì nàng giật mình ngạc nhiên. Người
này vẫn còn sống. Nàng hô to.


  • Lại đây. Người ta vẫn còn sống.

Bốn người ngạc nhiên chạy lại gần. Họ liền nghi hoặc nhìn Thanh Tâm rồi cũng
dùng linh khí kiểm tra thân thể của Trung. Tim còn đập, thân thể mặc dù bị
thương nặng nhưng lục phủ ngũ tạng đều nguyên vẹn. Qua sự dò xét này, bọn họ
sợ hãi, thân thể của người này phải cứng rắn đến thế nào đây. Bị thiên lôi
trực diện va chạm vào mà vẫn không tan nát, hơn nữa lục phủ ngũ tạng bên trong
hoàn toàn nguyên vẹn. Hầu như là không bị thương một chút nào. Quá là nghịch
thiên.

Thấy sự ngạc nhiên của bốn người Thanh Tâm liền nói.


  • Người ta đã cứu mình, giờ mình nên trả ơn. Giúp ta.

Dương Luân là người đầu tiên đến cạnh Thanh Tâm và cõng người đó lên. Anh là
người phân rõ ràng ân oán, người ta đã cứu mình thì mình nên cứu lại người ta.
Dương Huân cũng chạy lại giúp, riêng Nguyên Lâm cùng Ca Vân vẫn đứng ở bên
ngoài. Dù sao bọn họ vẫn còn sợ hãi sau vụ việc kia nên bọn họ không dám lại
gần người đó.


  • Xung quanh sắp sửa có cường giả đi tới rồi. Chúng ta nên nhanh chân đi
    thôi.

Nghe Thanh Tâm nói, Dương Luân cũng gật đầu, ánh mắt hướng tới Dương Huân.
Dương Huân liền hiểu anh trai mình muốn gì liền thi triển linh pháp chúc phúc
hệ Phong. Tăng tốc độ của tất cả mọi người lên cao nhất. Rồi năm bóng người
nhanh chóng biến mất.

Một lúc sau, một đám người bay đến. Bọn họ phân ra làm năm người đứng trên
không nhìn xuống cái hố rộng trăm mét kia mà nhíu mày. Một người trong đó ậm ừ
lên tiếng.


  • Hủy Diệt Lôi Kiếp.


  • Vừa nãy có người độ Thiên kiếp ở đây sao. – Một chất giọng trung niên ồm ồm
    vang lên.


  • Không hẳn, muốn độ Thiên kiếp thì nhất nhất phải qua bốn kiếp. Tạo Hóa,
    Sinh Tử, Hủy Diệt, Phong Thánh. Hiện tại hình như nơi đây chỉ chịu một đạo Hủy
    Diệt Lôi Kiếp duy nhất, chỉ sợ không phải là độ kiêp. – Một giọng nữ nhân
    trung niên.


  • Không phải độ kiếp thì xác định là Linh Kỹ. – Giọng thanh niên kì lạ.


  • Linh Kỹ ư, với sức mạnh và áp lực hoàn toàn giống Hủy Diệt Lôi Kiếp thế này
    thì Linh kĩ thuộc cấp bậc nào. – Một giọng nói the thé vang lên.


  • Thiên giai – ba người kia đồng thanh...


  • Thiên giai đỉnh cấp – Thanh niên âm trầm nói.


  • Hiện giờ, đường ai nấy đi. Tự thân lo việc. – Trung niên giọng ồm ồm nói
    mỉa.


  • Haha, rất tốt, ta cũng không ngại. – Thanh niên cười ha hả bay đi.


  • Chúc may mắn.


Nữ nhân trung niên nói xong liền bay đi. Hai người còn lại nhìn nhau đều bay
theo hai hướng khác. Bọn họ đều có lòng tham với Linh kỹ kia. Nhưng họ đều đâu
có ngờ được người họ đang tìm liền ở trên lưng của người khác đi ra khỏi khu
rừng này.

Mấy tháng trước, từ sau vụ việc ở trong rừng. Thanh Tâm mang về một người
thanh niên kì lạ khiến cho người trong gia tộc Thiên Thanh hoàn toàn bất ngờ.
Nhưng sau khi nghe chuyện của Thanh Tâm kể lại thì họ biết được người này có
ân với cả gia tộc. Mà Thanh Tâm cũng biết chút chuyện rằng không nên kể về sức
mạnh thật sự của anh ta, thế nên, gia tộc chỉ coi thanh niên cứu Thanh Tâm là
một linh giả cao cường nên không dò xét gì nhiều.

Mà Thiên Thanh Tâm là con gái nhất mạch của gia tộc Thiên Thanh, cũng là linh
giả có linh khí nguyên tố Âm ngàn năm có một. Sau khi nàng phát hiện ra nguyên
tố của bản thân là âm hệ thì nàng được rất nhiều tông phái cùng học viện nổi
tiếng đế quốc đến hỏi thăm mời chào. Điều này khiến cho cả gia tộc được thơm
lây. Thế nên họ rất chi là chiều chuộng cùng chăm sóc Thanh Tâm bậc nhất, cưng
như cưng trứng. Điều này cũng khiến cho Thanh Tâm có chút chán nản, mà cũng vì
thế mà nàng mới len lẻn trốn đi cùng đám người Dương Luân vào Loan Nhĩ Sâm
Lâm.

Và hiện tại, qua mấy tháng được chăm sóc cẩn thận, thanh niên tên Trung vẫn
chưa tỉnh dậy, dù gia tộc Thiên Thanh có mời bao nhiêu y sư các kiểu đi chăng
nữa thì họ vẫn không thể giúp hắn ta tỉnh lại. Bởi vì họ biết, trạng thái của
người này là dạng ngủ đông do sự tổn thương nghiêm trọng từ linh hồn. Chính
gia chủ nhà Thiên Thanh kiểm tra ông ta cũng nhận định rằng, linh hồn của
thanh niên này sau vụ việc vừa rồi rất hỗn loạn, bị phân tách thành rất nhiều
mảnh nhỏ hầu như không thể nào tụ tạp lại được. Trừ khi có cường giả Thiên ĐỊa
Linh Cảnh tới quán trú linh hồn hắn gộp vào làm một, không thì hoàn toàn vô
vọng cứu chữa. Chỉ có thể chờ đợi hắn tự tụ tập lại linh hồn mà thôi.

Rồi mấy tháng trôi qua, tính từ sau vụ việc đến giờ đã được hơn nửa năm. Anh
em nhà Dương Luân, Dương Huân cùng với Nguyên Lâm và Ca Vân đều qua thăm vẫn
không có tiến triển gì cả. Người thanh niên cứu bọn họ đều nằm yên bất động.
Sự quan tâm của gia tộc Thiên Thanh dần dần ít đi, Thanh Tâm cũng dần không
dám ra ngoài thành nữa mà chỉ ở trong gia tộc tu luyện nhằm đột phá lên Linh
Giả. Dưới sự trợ giúp của gia tộc muốn đột phá lên Linh Giả rất dễ dàng. Nhưng
dục tốc bất đạt, điều này Thanh Tâm cũng hiểu, thế nên nàng mới không muốn đột
phá nhanh chóng mà nàng hiện tại tích lũy dần dần, đứng chân vững ở cảnh giới
Linh Nhân Vận Khí đỉnh phong rồi mới đột phá.

Lần cuối cùng nàng tới thăm Trung cũng là lúc nàng định bế quan tu luyện chuẩn
bị đột phá Linh Giả. Trung vẫn vậy, ngủ say không hề biết chuyện gì ở bên
ngoài. Nhìn Trung một lúc nàng thở dài, hơn nửa năm trôi qua, nàng vào đây rất
nhiều lần, lần nào cũng vậy, nhìn thấy thanh niên đang ngủ say trên giường,
nàng chỉ có thở dài. Trong lòng mang chút áy náy. Nàng nhớ câu nói kia của
hắn.


  • Ta cứu ngươi thì ngươi nên cứu ta.

Nhưng hiện tại, với vết thương linh hồn của hắn, nàng hay gia tộc nàng đều bó
tay.

Rồi, một tháng trôi qua. Trong căn phòng đơn giản mà gia tộc sắp xếp. Trung
nằm yên trên giường yên tĩnh nghỉ ngơi. Từng mảnh linh hồn bị Hủy Diệt Lôi
Kiếp đánh tan qua thời gian gần năm đang chậm rãi tụ tập lại. Từng đạo linh
khí nhỏ lẻ khác nhau rất thưa thớt tụ tập lại căn phòng này. Những linh khí
đó, hư vô thưa thớt đến cực điểm, với những linh giả ở tu vi thấp thì hấu như
họ không bao giờ có thể nhìn ra. Nhưng nếu có cường giả nào thuộc Thiên Địa
Linh Cảnh đi qua, chắc chắn sẽ nhận ra được từng đạo linh khí đó là gì. Đó là
VÔ. Hay được gọi là hư vô bổn nguyên nguyên tố. Nó là nguyên tố hiếm nhất
trong năm loại nguyên tố bổn nguyên : âm, dương, thời, không, vô.

Rồi lại mấy tháng sau. Thanh Tâm ở trong phòng bế quan của gia tộc đã thăng
cấp Linh Giả Luyện Mạch Giai trung cấp. Giờ nàng chỉ còn đợi đặt bước chân
vững trãi lên cảnh giới này là nàng hoàn toàn có thể ngừng bế quan.

Ở căn phòng của Trung, đã được một năm thời gian trôi qua. Từng mảnh linh hồn
hỗn loạn bị phân tách ra giờ đã được tụ tập lại thành một thể, nhưng vẫn chưa
thể hoàn toàn dung nhập vào thành một thể hoàn mỹ. Hơn nữa, sau một hồi tụ tập
vô linh khí, thân thể cùng linh hồn của Trung được khôi phục đôi chút thế nên
dần dần, cơ thể hắn bắt đầu khôi phục lại trạng thái hoạt động. Trung sau một
năm thời gian ngủ say liền giật mình bật dậy. Ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn ta
liền cảm thấy nơi đây có gì đó xa lạ. Hắn nhíu mày muốn nhớ lại. Một tia sét
lạnh buốt lướt qua đầu hắn, cơn đau đầu bất chợt đến khiến cho hắn run rẩy gục
xuống. Hắn lại ngất đi.

Mấy ngày sau, hắn lại tỉnh dậy. Hắn hầu như không có một chút kí ức gì trong
đầu, hơn nữa, hắn không dám nhớ lại. Bởi vì mỗi khi hắn nhớ lại, hắn chắc chắn
rằng sẽ có một cái gì đó ngăn chặn lại. Không chỉ thế, nó gây cho hắn một cơn
đau đầu nhất cổ chí kim khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Xoa xoa đầu, Trung đứng dậy khỏi giường. Hắn quan sát xung quanh một lúc rồi
thở dài. Không có chút kí ức, không có chút quen thuộc. Trong lòng hắn có chút
sợ hãi về những điều chuẩn bị đến. Mở cửa phòng ra, ánh sáng mặt trời chói mắt
chiếu vào phòng khiến hắn choáng váng. Che mắt lại đợi một lúc cho mắt quen
dần với ánh sáng mặt trời rồi mới quan sát xung quanh.

Mở mắt ra, Trung liền phát hiện ra có người đang ngạc nhiên nhìn hắn. Đó là
một cô bé kì lạ với quần áo của gia nhân. Hắn khó hiểu mở miệng hỏi.


  • À, ừm, cho hỏi, đây là đâu?


Ngao Du Linh Giới - Chương #2