Ngươi Là Ai?


Người đăng: khungvocuc001@

“Ầm”.

Tiếu Diện nhìn đám thây ma vậy quanh, hết cách đành đánh loạn mấy chưởng,
đương nhiên, đây là hắn liều mạng tiêu hủy phần lực lượng còn lại trong cơ
thể, vũ động kinh mạch, lấy lại sự linh hoạt trong chốc lát.

Hắn biết rõ chuyện này so với tự sát không khác nhau là mấy, bất quá, chần chừ
thêm nữa sẽ bị đám thây ma kia làm thịt ngay tức khắc. Mất đi phần lực lượng
vừa hội tụ tại đan điền, hắn so với phàm nhân không khác biệt, không thể phi
thân thoát khỏi đáy vực, càng không thể đấu chọi với đám thây ma này.

“Grao”.

Bị Tiếu Diện đánh bật ra, đám thây ma điên loạn vồ đến, vuốt sắc nanh nhọn phô
trương càng thêm dữ tợn. Tiếu Diện đương nhiên không thể ngạnh đấu tại thời
điểm này, đành khổ sở nhảy vọt đi, phi thân bán theo Mộc Đình Uyển phía trước,
ánh mắt hãy còn chăm chăm quan sát đám thây đang rược đuổi phía sau.

Nhận thấy mấy con thây ma này quen quen, hình như đã từng nghe nói hoặc đọc
qua tài liệu về bọn chúng, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng Tiếu Diên bất ngờ nhận
ra, đám thây ma này có tên gọi là Câu Thi. Cẩu Thi tồn tại do người của Độc
Tông dùng công pháp hoán độc luyện độc. Cách thức này vô cùng man rợ, bắt một
đứa bé mười tuổi đánh đập rồi chửa lành rồi lại đánh đập, sau mười năm những
đứa bé kia bị dùng làm trợ lực để đột phá cảnh giới hấp độc. Cơ thể chúng thối
rửa từ từ do hấp thụ dư độc từ chủ nhân, nhưng quá trình này không làm chúng
chết mà biến chúng thành các trợ thủ thây ma. Đương nhiên, ai đụng, chạm, bị
cắn, bị cào, bị trầy xước, do chúng gây ra, liền trở thành một trong số chúng.
Những kẻ bị lây nhiễm sẽ không sống được lâu như Cẩu Thi đích thực, chưa quá
mười ngày sẽ bị độc tố phân hủy, chết một cách đáng sợ.

“Không vui chút nào”. Tiếu Diện than cũng không còn đủ sức. Những cú táp cách
mông hắn chừng vài tấc, cứ liên hoàn tiếp diễn.

Ở đằng xa, Mộc Đình Uyển hô to:” Hướng này”.

Nàng dụng lực đạp mạnh lên một chiếc lá rồi phi thân vào vách đá thẳng đứng, ở
nơi ấy có một mõm đá chìa ra chừng hai thước. Tiếu Diện hiểu ý, cũng nhằm
hướng đó lao đến, đám Cẩm Thi gào rú vồ theo. Cũng may, bọn chúng không thể
nhảy quá xa, cứ đến lưng chừng thì rơi tỏm xuống dưới.

Mộc Đình Uyển xoa xoa ngực thở dốc, gương mặt nàng thấm ướt mồ hôi, dưới ánh
sáng mờ mờ của đôi Lam Mộng Uyển Ương, hai má trắng nhợt. Riêng Tiếu Diện
chẳng thèm bận tâm, hắn ngồi bệt xuống, lưng dựa vào vách đá, ngó lên cao rồi
ngó xuống dưới, chẳng thấy chút nào hy vọng.

Một hồi sau, Mộc Đình Uyển mở lời trước, nàng hỏi:

- Làm sao ngươi tự giải độc được?

Tiếu Diện đáp:

- Trò trẻ con làm gì được ta.

Mộc Đình Uyển cau mày nói:

- Ngươi lớn hơn ai mà bảo người khác trẻ con.

Tiếu Diện đưa mắt nhìn nàng một cái, hắn cười nói:

- ít nhất cũng lớn hơn ngươi.

Mộc Đình Uyển cười nhạt nói:

- Ta xem ngươi cười được bao lâu, nói không chừng Tiểu Vũ yêu dấu của ngươi,
lúc này cũng không khá hơn hiện tại của ngươi đâu.

Tiếu Diện nhíu mày hỏi ngay:

- Ngươi có ý gì?

Đến lượt Mộc Đình Uyển cười giễu hắn, nàng vui vẻ nói:

- Ngươi cầm Thiên Ma Lệnh chạy lông nhông khắp thành Hoa Lạc, ngươi nghĩ bản
thân tài giỏi lắm sao. Ngươi ruốt cuộc cũng là con rối, tấm bia, bị lợi dụng
mà thôi.

Tiếu Diện ngẩn người, lại có kẻ xem hắn là con rối tấm bia, buồn cười, lại
nhếch môi nói:

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Thấy Tiếu Diện bàn quan đáp một câu tự đắc khiến Mộc Đình Uyển càng thêm khinh
thường hắn, nàng nói:

- Ngươi mới là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tiếu Diện ngưng một chút lại cười nói:

- Ý cô nói là Trần Vương Hạc của Huyền Thiên Môn, Lý Hành của Hắc Minh Đường
và Chưng Bách Vạn của Thiên Ma Giáo đang lợi dụng ta. Bọn chúng muốn ngư ong
đắc lợi, để ta cùng đám người thần bí kia tương tàn, rồi chỉ việc chờ cơ hội
mà thu gom đại cuộc.

Mộc Đình Uyển mở mắt tròn xoe nhìn hắn, nàng cười nói:

- Kể ra ngươi cũng không ngu ngốc lắm. Nhưng ngươi biết hay không thì vẫn bị
thao túng mà thôi.

Tiếu Diện cười ha ha cắt lời nàng.

- Bởi vậy, ta mới nói bọn chúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Mộc Đình Uyển thở dài, nàng xem ra tên ngốc này quả thực không biết trời cao
đất rộng, hắn không hề biết thực lực chân chính của ba đại thế gia nắm giữ kho
báu Âu Lạc. Hắn cũng không biết sự nhẫn tâm của bọn họ, nàng lắc đầu nói:

- Thực sự ngươi chẳng hiểu bọn họ nghĩ gì, ngươi chỉ là một kẻ ngốc có chút
thực lực mà thôi.

Tiếu Diện không bác bỏ ý kiến của nàng, hắn thản nhiên nói:

- Ở một nơi nào đó, ta chẳng đáng gì. Chí ít tại nơi đây, ta một mình cân
thiên địa. Là thiên hạ đệ nhất nhân, là chí tôn vô thượng, là chiến thần bất
bại.

Mộc Đình Uyển như muốn ôm bụng cười, nàng ha hả nói:

- Thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi muốn ta cười tới chết phải không? Thiên hạ đệ
nhất nhân sao không phi thân bay khỏi chỗ tăm tối này đi.

- Ta…!

- Ta làm sao?

- Chỉ là xui thôi.

- Xui?

Mộc Đình Uyển ngồi xuống, tư thế chán nản, than thầm:”Chẳng lẽ phải chết ở
đây?”.

Tiếu Diện dường như nghe được ý nghĩ của nàng, hắn bứt một cọng cỏ trên vách
đá, ngậm lấy nhai nhai, cười giễu:

- Đáng đời, ngay cả ta cũng dám hạ độc thủ.

Mộc Đình Uyển trong lòng buồn bực, trông bộ dạng hắn vô tư, nàng càng thêm khó
chịu.

- Chết đến nơi mà ngươi còn vờ thư thái được ư? Đúng là tên điên.

Tiếu Diện chẳng buồn bận tâm, một chân gác đùi, vừa lung lắc vừa nói như chơi:

- Dù gì cũng có một mỹ nhân chết cùng, thật hứng thú.

Mộc Đình Uyển giận tím mặt, nàng thực sự không biết dùng lời nào để mắng nhiếc
cho hắn bỏ cái thái độ khinh khỉnh này.

- Ngươi chết ở đây, còn Tiểu Vũ ai sẽ cứu nàng?

Tiếu Diện nghe lời này lần thứ hai, hắn bắt đầu cảm giác bất an, liền dò hỏi:

- Ngươi dọa ta hoài, dù gì cũng mắc kẹt tại đây rồi, có gì cứ thẳng thắn mà
nói đi.

Mộc Đình Uyển được thế lấn lướt, nàng vui vẻ nói:

- Ta lại cứ thích úp mở thế đấy, dù sao người lo lắng cũng không phải ta.

Tiếu Diện có cảm giác bản thân đang bị xỏ mũi, nhưng hắn thực tình muốn biết
thật hư câu chuyện nên nhẫn nhịn hỏi tiếp:

- Xem như ta xin ngươi, dù gì chúng ta cũng xác định chôn tại nơi đây, ngươi
dấu diếm được gì đâu.

Mộc Đình Uyển cười nói:

- Không phải ta dấu, chẳng qua ta thích có người ngậm tức, ngậm ức mà chết,
hố hố.

Tiếu Diện bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hắn thốt lên một chữ:

- Ngươi!

Điều này càng làm Mộc Đình Uyển đắc ý, Tiếu Diện biết bản thân bị mắc lọng,
hắn nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt. Lại tỏ thái độ dững dưng nói:

- Mà thôi, ta không muốn mang thêm lo lắng u buồn mà chết, dù sao thảnh thơi
ra đi vẫn tốt hơn.

Tiếu Diện ngắm mắt dựa vào vách đá, gương mặt tỏ ra thư thái lạ lùng. Mộc Đình
Uyển liếc qua thấy hắn không còn quan tâm nữa, nàng cũng không định nói thêm.
Nhưng một lát sau, Mộc Đình Uyển nhịn không được, bèn hỏi:

- Ngươi thật sự không muốn biết?

Tiếu Diện không mở mắt, hắn nói:

- Ngươi nói thì ta nghe, còn như muốn dọa ta thì đừng hòng.

Mộc Đình Uyển nỗi cáu đáp ngay:

- Ai thèm dọa ngươi chứ, lúc ngươi rời khỏi Thanh Hà Điếm Quán thì người của
Thiên Ma Giáo đã mời Tiểu Vũ đến tệ xá hưởng phúc rồi?

Tiếu Diện ngồi bật dậy, hắn hỏi:

- Ngươi nói sao, bọn chúng thế nào lại theo dõi được chúng ta kia chứ?

Tiếu Diện vô cùng kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng trên Văn Lang đại lục này, ngoài
hắn có khả năng khống chế hành động kẻ khác, làm gì còn ai khống chế được hắn
kia chứ. Nhưng, từ lúc Mộc Đình Uyển bán riết bên cạnh mà hắn không hề nhận
ra, hắn đã biết có điều bất ổn.

Theo như Tiếu Diện dự đoán, bên phía các thế gia kia chỉ muốn Mộc Đình Uyển
theo dõi hắn nhằm tìm được kẻ cướp đoạt lệnh bài của bọn họ, dù nàng thuộc
Huyền Thiên Môn, Hắc Minh Đường hay Thiên Ma Giáo đều không có lý do giết hắn.
Đồng thời, người của Thiên Ma Giáo muốn lưu giữ Tiểu Vũ để phòng khi bất đắc
dĩ, có thể dùng nàng mà đổi lấy Thiên Ma Lệnh trong tay hắn cũng không có gì
khó hiểu.

Tuy nhiên, có hai điều Tiếu Diện nghĩ mãi không thông, một là, tại sao Mộc
Đình Uyển lại muốn giết hắn, hai là, làm thế nào mà bọn thế gia kia theo dõi
được mọi hành động của hắn.

Mộc Đình Uyển cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiếu Diện, nàng nói:

- Đương nhiên là có sự trợ giúp của cao nhân.

Tiếu Diện mở to hai mắt, hắn hào hứng muốn biết cao nhân mà Mộc Đình Uyển nhắc
đến là ai, liền hỏi:

- Cao nhân kia là ai?

Mộc Đình Uyển cuối cùng cũng dẫn dụ được sự tò mò của hắn, nàng đắc ý trong
lòng.

- Ngươi biết như vậy đủ rồi?

Tiếu Diện bực bội, biết bản thân lại bị nàng xỏ nhưng không làm gì được.

- Ngươi được lắm.

Tiếu Diện định cho qua, đột nhiên hắn liếc thấy áo khoác của mình đang quấn
trên người nàng, trong lòng chợt nảy ra một diệu kế:

- Không nói cũng được, trả cho ta.

Tiếu Diện đưa bàn tay lên trước người nàng, mấy ngon tay vẫy vẫy, rất rõ ràng
là hắn đòi áo. Mộc Đình Uyển đỏ mặt, nàng đưa tay che ngực, miệng mắng không
thôi:

- Đê tiện, đồi bại, vô sỉ, tiểu nhân.

Tiếu Diện suồng sã dán mắt lên người nàng, hắn cười khanh khách nói:

- Không muốn nói, không trả áo, bay lên trên không được, vậy cô bay xuống
dưới đi.

Tiếu Diện chỉ tay xuống đám Cẩm Thi phía dưới, nhàn nhạt trong ánh lam quang
của đôi Lam Mộng Uyên Ương là những thi thể di động nhầy nhớt, mắt đỏ, mồm to.
Quả thật, không biết dùng từ gì để tả cho hết độ gớm giếc của đám thây ma này.
Nhìn sơ thôi cũng khiến Mộc Đình Uyển xám mặt, nàng thà rằng tự kết liễu còn
hơn bị bọn chúng chạm vào.

Tiếu Diện đắc ý trong lòng:” Nữ nhân đến cuối cùng, chết vẫn sợ bẩn”.

Mộc Đình Uyển bất đắc dĩ đặt chiếc hộp đựng Lam Mông Uyên Ương xuống, nàng hậm
hực nói:

- Ngươi muốn biết gì cứ hỏi?

Tròng lòng nàng thầm nghĩ sẽ không có cách nào thoát khỏi nơi đây, nên cho hắn
biết đôi ba chuyện cũng chẳng thành vấn đề.

Tiếu Diện vui vẻ hỏi:

- Tại sao cô lại muốn giết ta?

Đáp:

- Ngươi xàm sỡ ta.

Tiếu Diện ngây cả người, một cái lí do vô cùng vớ vẫn, dù đánh chết hắn cũng
không tin được chuyện này. Song, Hắn cố gắng không bật lên tiếng cười to, nhỡ
nàng đổi ý lại không trả lời mấy câu khác thì nguy, hắn tự nhủ trong lòng
không được lỡ miệng vào lúc này.Tiếu Diện lại hỏi:

- Cô làm việc cho ai, cao nhân cô nói là ai?

Mộc Đình Uyển đáp:

- Ta là Mộc Đình Uyển, cháu gái của Chưng Bách Vạn. Cao nhân mà ta nói là ba
lão già cổ quái, bọn họ biết pháp thuật, ba năm trước được Chưng giáo chủ mời
về.

Tiếu Diện há hốc mồm, hắn vô cùng ngạc nhiên khi nghe Mộc Đình Uyển nhắc đến
pháp thuật. “Lẽ nào ba người kia đến từ Tu Nhân Giới”. Trong lòng hắn cảm giác
vô cùng bất an.

Mộc Đình Uyển không nghe hắn truy hỏi nữa, chỉ thấy im lặng trầm tư. Nàng có
vài thắc mắc liền hỏi:

- Ta cũng có vài việc thắc mắc trong lòng.

Tiếu Diện thở dài một hơi, hắn nói:

- Cứ hỏi.

Mộc Đình Uyển nhìn hắn thật sâu, nàng hỏi:

- Theo ta biết, ngươi không phải người của Văn Lang đế quốc. Ngươi bắt đầu
xuất hiện vào ba năm trước, với thân phận hôn phu của Tiểu Vũ, ngươi tru sát
cả Huyết sát Tông để báo thù cho cha nàng là Ngô An. Mọi chuyện nghe có vẻ đơn
thuần dễ hiểu, nhưng ta đã cặn kẽ điều tra, hoàn toàn không đúng sự thật.

Tiếu Diện thâm sâu nhìn con người trước mặt mình, hắn đã không còn tí khinh
thường nữ nhân này nữa, hắn hỏi:

- Cô biết được bao nhiên?

Mộc Đình Uyển đáp:

- Tiểu Vũ không phải con ruột của Ngô An, ông ta làm bộ phái nhiều năm, tuy
có một người vợ nhưng mất sớm và không có con. Người của Huyết Sát Tông bị
diệt tận gốc rễ, nhiều người đều cho rằng ngươi làm, nhưng theo điều tra của
bọn ta thì không phải. Đám thuộc hạ của Thiên Ma Giáo dò hỏi khắp nơi, muốn
biết lai lịch gốc gác, mục đích của ngươi, nhưng tất cả đều mờ mịt. Ruốt cuộc
ngươi là ai?


Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái - Chương #6