Mộc Đình Uyển


Người đăng: khungvocuc001@

Chương 5

Tô Tương Khắc cứ ngỡ bản thân đã lâm vào đường cùng, y chẳng ngờ tìm được một
thiếu nữ để làm con tim.

Trước mắt Tiếu Diện, thiếu nữ kia ăn mặc mộc mạc, thân trên chỉ quấn mấy vòng
vải thô che ngực, thân dưới mặc váy lè loẹt đủ màu. Theo như hiểu biết của
hắn, hiển nhiên nàng là một tộc dân ở vùng núi hẻo lánh này. Bất quá, so với
những thiếu nữ hắn từng gặp qua, nàng có phần xinh đẹp và thanh lịch hơn
nhiều.

Nàng bị Tô Tương Khắc vung trảo áp chế, cổ họng trắng nõn đã đỏ ửng, trên má,
nước mắt bắt đầu chảy dài. Chiếc gùi nhỏ mang trên người rơi ra một số thảo
dược đơn giản, chủ yếu dùng cầm máu, chữa đau bụng, cái này Tiếu Diện nhìn sơ
là biết. Hắn càng khẳng định nàng là người sống quanh đây, sáng sớm ra ngoài
hái thuốc về phơi khô lưu trữ.

Tiếu Diện hướng Tô Tương Khắc cười gượng gạo:

- Lại muốn dùng con tim uy hiếp ta?

Tô Tương Khắc khổ sở đáp:

- Chỉ là hạ sách. Ta thực sự không muốn rơi vào tay ngươi.

Tiếu Diện dời ánh mắt đến gương mặt tròn tròn của cô sơn nữ, trên má nàng, hai
hàng lệ tuôn dài, hắn thương xót nói:

- Tiểu muội muội, âu cũng là số mệnh, xin đừng trách ta.

Tô Tương Khắc giật bắn người, y quát:

- Ngươi thực sự không coi trọng mạng người?

Tiếu Diện thản nhiên đáp:

- Người là do ngươi bắt, mạng của nàng do ngươi quyết định, liên quan gì đến
ta?

Tiếu Diện tỏ ra không chút bận tâm, nhưng trong lòng lại hết sức chú tâm nhất
cử nhất động của Tô Tương Khắc. Đương nhiên, Tô Tương Khắc lại càng quan tâm
đến động thái của hắn hơn. Dựa vào những thứ vớ vẫn mà Tiếu Diện bịa ra ban
nãy, nào là cực hình tra khảo, nào là nướng trên bếp lửa. Tô Tương Khắc dù có
nhảy xuống vực thẳm bên cạnh, y cũng không muốn rơi vào tay hắn.

Tiếu Diện bụng bảo dạ: “Lúc nãy dọa hắn căng quá, giờ mà thương lượng, e không
ổn rồi, tự nhiên chui đâu ra một cô nương thế này, thực là đen đủi quá”.

Tuy bản thân Tiếu Diện chẳng phải kẻ hảo tâm, lại không thuộc hạng người tốt
bụng. Nhưng mắt nhìn một thiếu nữ xinh đẹp sẽ vì mình mà bị bẻ gãy cổ, vẫn
không nỡ để chuyện đó xẩy ra.

Tô Tương Khắc chờ một hồi lâu, ngó thấy Tiếu Diện còn chưa động thủ, y thầm
khẳng định hắn không phải loại vô tình vô nghĩa, thấy người khác chết mà không
ứng cứu. Trong bụng mừng thầm, y quyết định đánh cược một lần, xem hắn sẽ cứu
cô sơn nữ hay đuổi bắt mình.

Tô Tương Khắc cười cười nói:

- Ngươi lo cho nàng, vậy ngươi cứu nàng đi.

Dứt lời, Tô Tương Khắc ném cô sơn nữ xuống vực thẳm rồi vọt vào rừng chạy đi,
Tiếu Diện tức tốc phi thân ứng cứu cô sơn nữ. Với bản lãnh của hắn, việc cõng
một người từ vực thẳm bay lên chẳng thành vấn đề. Chỉ là, trong khoảng thời
gian ấy, đã dư sức cho Tô Tương Khắc cao bay xa chạy, công sức một đêm xem như
đổ sông đổ biển.

Lại nói, sau khi Tiếu Diện phi thân xuống vực thẳm, hắn vội vàng bắt lấy vòng
eo của cô sơn nữ, liên tiếp bám víu đám dây leo bên vách núi để giảm tốc độ
rơi, cuối cùng lại sử dụng liên cước phi bộ, nhẹ nhàng phóng người lên.

Trong lòng hắn thực không cam tâm, nghĩ thầm:” Tiếc là Lam Mộng Uyên Ương ban
ngày vô dụng, không thì tên khốn Tô Tương Khắc dù chạy nhanh hơn nữa cũng đừng
hòng thoát được”.

Thân thể cô sơn nữ lúc này đang áp sát người Tiếu Diện giữa lưng chừng vách
đá. Hắn thoáng cảm nhận sự mềm mại từ da thịt nàng, thậm chí, trên người nàng
còn toát ra một loại phấn hương quyết rủ. Mà loại phấn hương này khá phổ biến
tại thànhThăng Long, nơi có ba mươi sáu phố phường. Đặt biệt, các nữ nhân ở
phường xôi và phường bánh bèo là chuyên dùng loại phấn hương này nhất.

Tiếu Diện chợt nhớ về mấy cô gái ả ẻo lã bán bánh bèo, bụt miệng cười nói:

- Đúng là một giai nhân, tiếc nỗi bánh bèo vô dụng.

Cô sơn nữ cứ ngỡ hắn nói mình, nàng tức thì đưa miệng kề vào tai hắn, khẽ nói:

- Ta vừa xinh đẹp, vừa quyết rũ thế này, ngươi có muốn ta không.?

Thanh âm thỏ thẻ vừa truyền vào tai, Tiếu Diện cũng tức thì nhận ra điều bất
ổn. Hắn biết chắc chắn mấy cô sơn nữ sống nơi núi cao hẻo lánh sẽ không thể
nói ra những từ ngữ dụ hoặc như vậy được.

Mặt khác, hương thơm trên người tiểu cô nương này rõ ràng là một loại phấn
hương được bán nơi thành thị xa hoa.

Phặp.

Khi Tiếu Diện nhận ra thì đã quá trễ. Cô sơn nữ vừa dứt lời bông đùa cũng đồng
thời cắm một cây kim độc vào lưng hắn, toàn thân hắn ngay tức thì đông cứng.

Trước đôi mắt còn chưa kịp khép của hắn, nàng lạnh lùng bung một cước. Tiếu
Diện bị đá bay xuống vực sâu thăm thẳm.

Trên vách đá, cô sơn nữ mau lẹ tháo bỏ tấm vải trên ngực mình, làm thành một
sợ dây, quấn lấy thân cây bên mé vực.

Thân thể nàng mịn màng, trắng toát, phô diễn cả sơn hà xã tắc dưới ánh ban
mai. Nhìn Tiếu Diện cứng đơ rơi xuống dưới, nàng cười khanh khách nói:

- Mộc Đình Uyển ta không phải bánh bèo, cũng không vô dụng.

Tưởng đâu Tiếu Diện như vậy là xong đời rồi, Mộc Đình Uyển dụng lực bám vào
vách núi leo lên.

Bỗng đâu, từ đáy vực chuyển đến tiếng gió rít như có thứ gì đó thô bạo phá
không bay lên. Mộc Đình Uyển cả kinh, chưa kịp định thần, đã thấy Tiếu Diện
như thây ma nắm lấy cổ chân trái của mình, giật mạnh.

- A.

Mặc nàng la hét, Tiếu Diện khó khăn nói mấy chữ:

- Tiếu Diện này có làm quỷ cũng phải phong lưu, nhất quyết phải chôn cùng mỹ
nữ à.

Bất ngờ bị kéo xuống đáy vực, Mộc Đình Uyển cứ hét toáng lên, thanh âm chấn
động cả núi rừng, nhưng không một ai nghe thấy mà cũng không có chim thú nào
quan tâm.

“Bõng, bõm, bõm!”.

Dưới đáy vực không hề có ánh sáng, lúc Mộc Đình Uyển tĩnh dậy đã không biết
trôi qua bao nhiêu thời gian. Nàng nhìn quanh chỉ thấy lá xếp chồng trên lá,
tầng tầng lớp lớp những chiếc lá to tròn như cái ô đan sen vào nhau, ngay cả
bản thân cũng đang nằm trên một chiếc lá lớn. Nàng thầm nghĩ: “ May thật, nhờ
những chiếc lá này mà ta còn sống.”.

- A.

Mộc Đình Uyển vội lấy tay che ngực, từ lúc mơ màng tỉnh dậy, nàng không để ý
Tiếu Diện vẫn đang nắm cổ chân trái của mình. Cơ thể hắn không thể cử động,
chỉ có ánh mắt chằm chằm nhìn nàng.

Mộc Đình Uyển muốn dãy thoát khỏi tay Tiếu Diện, nhưng không cách nào gỡ tay
hắn ra được khi một tay của nàng đang bận che ngực. Trên người nàng, có mỗi
mãnh vải thô thì quấn nó trên mé vực rồi, hiện tại là không còn gì che chắn.

Mộc Đình Uyển giận quá mắng:

- Ngươi mau nhắm mắt lại, bằng không ta liền móc mắt ngươi ra.

Tiếu Diện cười khổ trong bụng: “Dưới này tối om như mực, tuy nhờ vào công pháp
có thể cảm nhận kha khá cảnh vật xum quanh, nhưng nhắm mắt với mở mắt có gì
khác biệt?”. Có điều, toàn thân hắn cứng đơ, ngay cả đầu lưỡi cũng đơ luôn
rồi, không tài nào lên tiếng được, đành nhắm mắt lại để bảo toàn đôi mắt.

Mộc Đình Uyển ngó quanh không tìm được thứ gì che chắn nữa thân trên, sau một
lúc ngó quanh, nàng nhận thấy chiếc áo khoác trên người Tiếu Diện thật là ưng
ý. Liền nói:

- Ngươi nhắm mắt lại cho ta, hé một tí ta liền móc mắt ngươi.

- Xoạc.

Mộc Đình Uyển mượn dùng chiếc áo khoác của Tiếu Diện, nhưng tay mặt của hắn
còn đang nắm chặt cổ chân nàng, không cách nào cởi chiếc áo nguyên vẹn ra
được, nàng đành phải xé mất một ông tay áo.

Trong lúc nàng cởi áo hắn, thấy một chiếc hộp nhỏ rơi ra, tò mò nên mở ra xem.
Một luồng ánh sáng lam, nhu hòa chiếu rọi cả đấy vực.

Mộc Đình Uyển mừng rỡ, nàng hy vọng có thể dựa vào thứ này để tìm đường thoát
ly nơi đây. Tâm tình vui vẻ, nàng ngồi dụng sức một hồi, cuối cùng gỡ được cổ
chân ra khỏi tay Tiếu Diện. Cảm giác được tự do thật thoải mái, nàng đứng dậy
vặn vẹo người một vòng rồi mặc kệ hắn nằm đó, từ trên chiếc lá cách mặt đất
hai trượng nhảy xuống.

Nền đất dưới chân nàng được một lớp cỏ trắng phau như tuyết phủ kính, khiến
cho mỗi bước chân trở nên nhẹ nhàng êm ái, chẳng khác gì đi trên một tấm thảm
dày.

Tiếu Diện không thể cử động dù một ngón tay, nhưng mắt hắn lại không bị đơ
cứng, vẫn có thể nhắm mở bình thường. Hắn nằm trên chiếc lá, dõi theo từng
bước đi của Mộc Đình Uyển. Trong tay nàng cầm chiếc hộp đựng Lam Mộng Uyên
Ương phát ra ánh sáng lam rọi qua rọi lại khắp nơi. Nàng cũng rất cẩn thận, có
lẽ, đang sợ sập hầm sập hào nên từng bước đều phải từ từ, dò tìm tỉ mỉ mới
tiến lên.

Đi một vòng chum quanh, Mộc Đình Uyển chẳng tìm được gì ngoài những thân cây
kỳ lạ. Cây chỉ to bằng cổ tay nhưng cứng rắn như thép, chúng mọc san sán nhau,
lá tròn to hơn cái ô. Nàng dự định tiến xa hơn về phía trước, ánh sáng lam
phát ra từ đôi Lam Mộng Uyên Ương cũng khuất dần ánh mắt Tiếu Diện.

“Grao”.

- A.

Đột nhiên, từ xa vọng đến tiếng hét chói tai của Mộc Đình Uyển.

Nàng như mũi tên bắn thẳng về hướng Tiếu Diện, trong thời khắc này, nàng đang
dùng toàn bộ sức lực bình sinh có được để chạy.

Tiếu Diện đang nhắm mắt định thần, hắn tập trung tán phát nội lực từ đan điền,
hết sức cố gắng thiêu đốt độc dược trong cơ thể. Theo dự tính của hắn, tầm vài
canh giờ nữa có thể triệt tiêu hoàn toàn độc dược.

Nhưng chuyện đến quá bất ngờ, trước những bước chân dồn dập của Mộc Đình Uyển,
Tiếu Diện không cách nào tập trung được. Hắn mở mắt quan sát, sau lưng nàng,
cả một binh đoàn đang rược đuổi, mờ nhạt trong ánh sáng màu lam nên không thể
phân biệt rõ là thứ gì, chỉ thấy hàng trăm con mắt đỏ ngầu như máu, đang lao
đến một cách rất điên cuồng.

Tiếu Diện đương thời quái vật yêu thú chẳng làm hắn sợ một tí nào, mà trông
thấy những cặp mắt đỏ ngầu kia, chợt cảm giác lạnh cả xương sống. Mới đầu hắn
còn tưởng bản thân bị trúng kịch độc nên sinh ra loại cảm giác sợ sệt, mãi đến
khi hàng trăm con mắt đỏ ngầu ngầu lao đến gần, hắn mới khẳng định không phải
ảo giác.

“Grao”.

“Vụt”.

Năm móng vuốt sắc nhọn vồ thẳng vào lưng Mộc Đình Uyển, nàng chớp nhoáng nhảy
vọt qua người Tiếu Diện, tiếp tục phi thân lên những chiếc lá cao hơn.

Trong màn đêm giày đặc, Tiếu Diện đang bị một đám thây ma vây kính.


Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái - Chương #5