Lam Mộng Uyên Ương


Người đăng: khungvocuc001@

Chương 4

Gió vi vu thổi, dưới ánh trăng lạnh lẽo của buổi đêm, Tiểu Vũ ngồi tựa vai
Tiếu Diện một lúc, nàng hỏi:

- Giờ chàng tính thế nào?

Tiếu Diện đáp:

- Đi tìm khách điếm trọ qua đêm.

Tiểu Vũ đưa mắt đẹp liếc hắn, nàng thuận tay véo hông hắn một cái đau điếng
nói:

- Ý em là chuyện kho báo Âu Lạc ấy.

Tiếu Diện đưa tay xoa xoa chỗ hông, hắn than:

- Ui da, đâu lắm đấy.

Tiểu Vũ bặm môi hỏi:

- Giờ chàng thích vui vẻ nói em nghe hay là vừa khóc vừa nói?

Tiếu Diện biết nàng lại chuẩn bị dụng tuyệt chiêu véo hông, hắn liền xoay
người sang phải, má trái hướng nàng bảo:

- Hôn ta một cái, ta liền nói.

Tiếu Vũ tức giận, nàng nắm mấy mảnh gạch vỡ ném về phía Tiếu Diện, nàng nói:

- Gạch này, chàng hôn đi.

Tiếu Diện liên tục phi thân né tránh, hắn cười trêu:

- Dung nhan của nàng dưới ánh trăng đã mê hồn người, lại còn thêm nét hờn
dỗi, thực quyến rủ quá, quyến rủ chết ta à.

Thấy Tiếu Diện đã vọt qua mấy nóc nhà, ở đằng xa cười trê. Tiểu Vũ giận muốn
quát lên, nhưng đêm đã khuya, nàng ngại nên chỉ giẫm mạnh chân rược theo hắn.

Trước lúc rời đi, nàng cũng quan sát xum quanh một lượt, nơi nàng chú ý nhất
chính là căn nhà mà bạch công tử kia tẩu thoát. Tiếc là nó đã bị sụp đổ ngay
sau đó, nàng thở dài một hơi rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Hai người phi thân một lúc thì đến Thanh Hà Điếm Quán. Tiếu Diện chẳng nể nan
đêm đã khuya, hắn gõ cửa ầm ầm đến khi lão bản ra mở cửa mới ngưng.

Chủ nhân của Thanh Hà Điếm Quán là một lão bà, vì tuổi đã cao nên đi phải
chống gậy. Thế nhưng, tinh thần của lão bà này còn rất mẫn tiệp, nhớ rất dai
mà thù cũng rất lâu. Bà lão vừa mở cửa, thấy gương mặt cười khì khì của Tiếu
Diện, liền chẳng khách khí mắng.

- Cứ tưởng là ai, ra là con khỉ nhà ngươi.

Tiếu Diện với lão bản này vốn chỗ quen biết nên hắn cũng không khách khí, bước
lên quàng vai lão bà nói:

- Cổ bà bà yêu quý, cho hai chúng ta một phòng thượng hạng.

Tiểu Vũ đứng bên cạnh Tiếu Diện, nàng đang ngại vì hắn nữa đêm đập cửa nhà
người ta ầm ầm. Lúc này nghe hắn bảo cho một phòng, nàng vội vã xen vào.:

- Cổ bà bà, cho hai phòng.

Ngưng một lát, nàng lại nói:

- Thật ngại quá, đêm đã khuya rồi còn đến làm phiền Cổ bà bà.

Cổ bà bà cười vui vẽ khi thấy Tiểu Vũ, tuy nàng chưa từng thuê phòng lần nào,
nhưng Cổ bà bà với nàng, nói cho cùng là xóm xiềng. Nhà nàng ở cuối dãy phố,
còn khách điếm của bà thì ở ngay đầu dãy. Nhiều lần khách điếm gặp cường đạo
gây rối, lưu manh ăn quỵt ở quỵt đều là nhờ nữ bộ phái nàng giúp giải quyết.
Bởi vậy, Cổ bà bà đối với nàng hết sức yêu mến. Nay nàng đến xin trọ, lão bà
đương nhiên vui vẻ tiếp đón, Cổ bà bà cười nói:

- Vũ nhi, con không cần ngại, để bà bà chọn cho con một phòng tốt nhất.

Lão bà lại hướng Tiếu Diện bảo:

- Con khỉ kia, ngươi ở tầng trệt bên phải.

Tiếu Diện nhăn mặt nói:

- Cổ bà bà, bà phân biệt đối xử nha!

Cổ bà bà lạnh lùng đáp:

- Còn một phòng thượng hạng và một phòng bậc trung, ngươi là nam nhân thì
phải nhường cho nữ nhân chứ.

Tiểu Vũ đá mắt tỏ ý châm chọc Tiếu Diện, nàng cười hí hửng nói:

- Ngoan nào, ở tầng trệt đi.

Nói rồi Tiểu Vũ thả bước theo Cổ bà bà đi vào, nàng không thèm quan tâm hắn
nữa. Tiếu Diện hậm hực đi phía sau, chân đá tay đấm, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng
Cổ bà bà. Lâu lâu Cổ bà bà quay lại vung gậy dọa hắn, Tiếu Diện liền vờ xoa
xoa cằm ngó lơ.

Tiểu Vũ xem điệu bộ hai người, nàng không cách nào nhịn cười được, nàng nói:

- Chàng ăn ở thế nào, đi đâu cũng bị ghét vậy?

Tiếu Diện đáp:

- Người tốt xưa nay không hợp mắt thiên hạ, mặt khác, ta vừa tốt vừa đẹp,
đương nhiên lắm người ghét.

Cổ bà bà dừng bước, tay vung gậy đánh trượt một phát, trừng mắt mắng:

- Con khỉ nhà ngươi, chuyện lần trước lão còn chưa tính sổ với ngươi đâu đấy.

Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Cổ bà bà bớt giận, lần trước chàng làm sai chuyện gì thế ạ?

Cổ bà bà thở dài nói:

- Con khỉ này, mấy tháng trước nhảy nhót lung tung bảo với mọi người rằng ta
cần chọn một ông lão để bầu bạn tuổi già. Khiến khách điếm của ta bị mấy lão
già khốn kiếp vây hãm từ sáng đến tối. Đã vậy, hắn còn mở sòng cược xem ta
chọn ai.

Tiếu Diện đau khổ né cái nhìn của Cổ bà bà. Hắn nói:

- Cổ bà bà nhớ dai thế, chuyện cũng mấy tháng rồi còn lưu trong lòng. Với
lại, thực sự là ta có lòng tốt mà.

Tiểu Vũ lườm hắn, nàng mắng:

- Chàng thật là, một ngày không trêu chọc được ai là không yên.

Cổ bà bà dẫn theo Tiểu Vũ lên lầu, có mấy tân khách nghe tiếng gõ cửa ầm nên
ló đầu ra dòm ngó, lão bà vẫy tay ra hiệu không có chuyện gì, bọn họ mới đóng
cửa lại, tiếp tục ngủ.

Trước lúc Tiếu Diện vào gian vòng của mình, hắn còn nghe cổ bà bà nói:

- Sau này, con mà làm nương tử của hắn, tốt nhất dùng mấy sợ xích, xích hắn
lại.

Tiểu Vũ vui vẻ đáp:

- Cổ bà bà yên tâm, con nhất định chỉnh đốn chàng trở nên nghiêm chỉnh.

Cổ bà bà nhớ lại những ngày trước đây, khi Tiếu Diện trọ trong khách điếm, hắn
rảnh rỗi liền giúp bà làm được rất nhiều việc nặng nhọc. Bà cũng không phủ
nhận con người hắn có nhiều ưu điểm như dễ gần, sức khỏe tốt, tấm lòng rộng
lượng, đối đãi với mọi người rất công bình, không phân biệt sang hèn yếu mạnh.

Có điều, bà vẫn không chịu cái tính tinh nghịch của hắn. Hắn giúp câu cá thì
tát nước sạch hồ rồi bắt hết cá lên. Hắn giúp vào rừng đốn củi thì hắn chặt cả
đống cây khắp rừng sao cho người ta nhìn từ trên xuống liền thấy tên hắn. Một
tên thổ phỉ ăn quỵt, hắn bèn lên tận sào huyệt quấy tung nhà chúng, đến cả chó
mèo cũng bị hắn đánh cho dị dạng. Thực sự là chẳng còn chỗ nào hắn đi qua mà
hắn không quẩy nát chổ đó.

Cổ bà bà thở dài nói:

- Lão thấy hắn cũng không tệ, huy vọng con điều chỉnh lại tâm tính nghịch
ngợm của hắn một chút là được.

Tiếu Diện cười khổ trong bụng:”Nữ nhân dù già rồi hay còn trẻ đều thuộc loại
nhớ lâu và thù dai, lại đòi chỉnh đốn ta?”.

Nằm trong gian phòng của mình một lúc, khi nghe bên ngoài đã trở nên yên tĩnh,
Tiếu Diện bước đến giữa phòng thổi tắt cây nến. Hắn tiến lại cửa sổ, nhẹ nhàng
kéo chốt, lách người ra ngoài rồi phi thân rời đi.

Như bóng ma lướt trên các đỉnh nhà, Tiếu Diện lấy trong áo ra một chiếc hộp
xanh lục, hộp nhỏ gọn bằng ngón tay cái. Hắn mở hộp nhìn con đom đóm trong đó,
cứ dựa theo mức độ tăng dần ánh sáng của đom đóm mà phi thân. Chẳng mấy chốc
Tiếu Diện đã ra ngoại thành, hắn tiến vào một cánh rừng lớn.

Dưới một gốc đại thụ, một bạch y nhân cùng một cự hán đang nhóm lửa nướng gì
đó. Hai người không hề biết Tiếu Diện đang đứng trên cành cây quan sát.

Cự hán nói:

- Tứ hộ pháp, ngài dự định làm gì tiếp theo?

Bạch y nhân đáp:

- Lần này chúng ta làm việc quá bất cẩn, tổn thất hơn bốn mươi sát thủ, trước
hết phải về chịu trách phạt. Sau đó, tùy chủ nhân sai khiến.

Cự hán than thở nói:

- Thật không ngờ, tên Tiếu Diện kia khó đối phó đến vậy.

Bạch y nhân cười khổ:

- Đánh thì không lại hắn, dọa thì hắn không sợ. Ta điều tra đi, điều tra lại
cũng không tìm được bà con thân thích của hắn, muốn uy hiếp cũng bó tay.

Cự hán đau đầu nói:

- Không lẽ hắn từ trên trời rơi xuống?

Tiếu Diện đáp:

- Sai rồi, là trên cây rơi xuống.

Cả cự hán cùng bạch y nhân đứng bật dậy, há hốc mồm, bọn họ không dám tin vào
mắt mình, bạch y nhân hỏi:

- Ngươi, ngươi làm sao tìm được bọn ta?

Tiếu Diện ung dung bước đến, hắn ngồi xuống cạnh đống lửa đang cháy, tiện tay
bỏ thêm vào mấy nhành cây khô, rồi thư thả mở chiếc hộp trong lòng bàn tay
phải ra, một con đom đóm từ người cự hán bay vù vào trong hộp.

Bạch y nhân thốt lên:

- Là Lam Mộng Uyên Ương.

Y đối với cặp đom đóm này cũng biết được chút ít, đã từng đọc qua trong cổ thư
về loài này. Chúng sống thành từng cặp, từ khi sinh ra đã không có mắt, không
có ánh sáng, chúng chỉ thực sự phát sáng khi gặp được bạn tình phù hợp. Khi
chúng càng ở gần nhau thì càng sáng, khoảng cách cảm ứng lẫn nhau vượt qua vạn
dặm hoặc hơn. Giá trị một đôi Lam Mộng Uyên Ương đích thị bằng cả một tòa
thành, chỉ bởi nó hiếm mà mang một cái ý nghĩa vớ vẫn, “tình yêu vĩnh cửu”.

Tiếu Diện xem bộ bạch y nhân cũng hiểu biết về Lam Mông Uyên Ương, hắn nói:

- Ngồi nói chuyện tí nào, thủ thế làm gì?

Cự hán cùng bạch y nhân đưa mắt nhìn nhau. Cả hai cùng ngồi xuống nhưng trong
lòng vẫn không ngừng nâng cao mức phòng bị lên cực điểm. Bạch y nhân tính toán
cẩn thận nhường nào, y thực không ngờ Tiếu Diện từ lúc nào mà cài được một con
Lam Mộng lên người Mã Đằng.

Bạch y nhân tái mặt hỏi:

- Ngươi đã tính toán trước, không ngờ còn cài được Lam Mộng lên trên người Mã
Đằng, ruốt cuộc ngươi muốn gì?

Tiếu Diện vui vẻ đáp:

- Một cái tên và một địa chỉ, ta muốn đến vấn an chủ nhân hai người.

Bạch y nhân cười lạnh, y nói:

- Ngươi đừng tưởng có chút bản lãnh liền muốn gì được nấy.

Tiếu Diện hơ hơ tay vào đống lửa cho ấm. Hắn chẳng thèm nhìn, nói như đúng
rồi:

- Bạch công tử đừng nổi giận, bằng không tí nữa ta chưa nướng ngươi trên đống
lửa này, e là ngươi đã tự chính rồi. Thế thật không vui chút nào.

Cự hán tên Mã Đằng nghe vậy, tay mặt liền siết chặt chuôi kiếm bên hông, nếu
không phải bạch y nhân ngăn lại, gã đã động thủ.

Bạch y nhân tỏ ý thương lượng nói:

- Tiếu huynh đệ, kho báo Âu lạc chứa vô vàn bảo vật, hay là chúng ta hợp tác
đi?

Tiếu Diện ngước nhìn y hỏi lại:

-Bạch công tử muốn hợp tác thế nào?

Bạch y nhân đáp:

- Bọn ta có Huyền Ma Lệnh và Hắc Ma Lệnh rồi. Hiện tại Tiếu huynh đệ đang giữ
Thiên Ma Lệnh...

Tiếu Diện cướp lời bạch y nhân, hắn cười nói:

- Ý ngươi là ta giao ra Thiên Ma Lệnh, sau khi tìm được kho báo liền được
chia một phần ba?

Bạch y nhân cười đáp:

- Chuyện này đôi bên cùng có lợi, Tiếu huynh đệ thấy sao?

Tiếu Diện đưa hai bàn tay vừa hơ lửa, áp lên mặt cho ấm, hắn đáp:

- Trời đầy sao, ngươi nói là sao nào?

Bạch y nhân cố nén giận trong lòng, y kiên nhẫn nói:

- Tiếu huynh đệ, ngươi giữ Thiên Ma Lệnh vốn chẳng có lợi ích gì. Chỉ khiến
cho nhiều người phải bỏ mạng mà thôi.

Tiếu Diện hờ hứng hỏi:

- Sau khi các ngươi lấy được bảo tàng, sẽ có ít người bỏ mạng?

Bạch y nhân cứng họng, y biết rõ chủ nhân của mình tham vọng bá nghiệp. Ngay
khi có được bảo tàng, ắt gây ra một trận mưa tanh bảo máu nhằm tranh đoạt
quyền lực trên Văn Lang Đế Quốc. Đây là điều hiển nhiên không thể bàn cãi, cả
y lẫn Tiếu Diện đều rõ ràng khẳng định, y không cách nào biện minh được.

Bạch y nhân than thở nói:

- Xưa nay mạnh được yếu thua, rồi đâu lại vào đấy. Dù sao họ với Tiếu huynh
đệ cũng không quan hệ, ngươi giữ một phần ba bảo tàng dư lo cho những người
thân cận, việc còn lại cứ làm ngơ là được.

Tiếu Diện vui vẻ nói:

- Ngươi nói cũng đúng, người thế gian ai chết mặc ai, ta chẳng thèm bận tâm.
Bởi vậy, ta được người khác nhờ truy tìm hung thủ bắt giữ con gái của Trần
Vương Hạc là Trần Nguyên Uyển. Ta đòi người không trả, liền đem xác hung thủ
đến đổi trong sạch cho bằng hữu của ta, chuyện đơn giản dễ giải quyết.

Bạch y nhân giận rung cả người, tay y nắm chặt đến nỗi móng tay đâm lủng cả
thịt. Lần này y làm việc bất thành, quay về ắt chịu trừng phạt không nhẹ. Y cố
tỏ ra điềm tỉnh, thực chất trong lòng vô cùng lo sợ. Chủ nhân của y chẳng phải
kẻ hiền lành, cái mạng nhỏ của y vốn đã mong manh nay còn mỏng hơn giấy.

Nhưng gặp một kẻ mềm mỏng không được, cứng rắn không xong như Tiếu Diện, y quả
thực vô phương ứng biến. Bạch y nhân tự hỏi trong lòng: “Tiền bạc không mua
chuộc được hắn, uy hiếp hắn không sợ, khống chế hắn lại không đủ sức, ta phải
làm sao mới lấy được Thiên Ma Lệnh trên người hắn đây?”.

Y nghĩ ngợi một lúc, không tìm được cách hay, bèn nói:

- Nếu thương lượng bất thành, chúng ta hẹn ngày sau gặp lại.

Bạch y nhân dự định cùng cự hán rời đi, Tiếu Diện hiển nhiên nói:

- Ủa, đi mà không hỏi ý kiến ta à? Xem chừng ta đã cho phép đâu?

Bạch y nhân cau mày, y hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Tiếu Diện bình thản đáp:

- Tất nhiên là bắt giữ các người, xong dụng cực hình tra khảo xem tổ tiên,
gốc gác, bà con thân thích của các ngươi là ai. Là trai hay gái, đẹp hay xấu,
đầu là gấu hay đầu sư tử?

Bạch y nhân tức giận đùng đùng, y nói:

- Tiếu Diện, làm người không thể lúc nào cũng nói đùa được. Nếu ngươi dám lưu
giữ bọn ta, không sợ chủ nhân bọn ta giết hết con tim, còn những người thân
thích, bằng hữu của ngươi nữa, lẽ nào ngươi không quan tâm.

Tiếu Diện than thở nói:

- Đến một tên ta liền giết một tên, còn ai xui xui lỡ như lâm nạn, âu là định
mệnh.

Bạch y nhân chỉ thẳng mặt Tiếu Diện, y không nhịn được nữa, quát to:

- Tiếu Diện, ngươi đúng là một tên điên.

Tiếu Diện càng vui vẻ nói:

- Xưa có câu, hảo nam nhân phải điên, đẹp, độc, đỉnh. Nhờ câu này của ngươi
mà ta thấy bản thân trở nên hoàn hảo rồi.

Bạch y nhân từ giận dữ chuyển thành sợ tím mật, y biết con người đang diễu cợt
trước mặt mình không phải loại người chỉ biết nói chơi, hắn nói như bông đùa
nhưng lại không kiên dè mà thực hiện.

Tiếu Diện lại nói:

- Tự nguyện khai hay thân tàn ma dại rồi mới khai. Các ngươi tự quyết định
đi!

“Keng!”.

Cự hán rút gương xông thẳng hướng Tiếu Diện đâm tới, gã hô:

- Tứ hộ pháp mau thoát thân, lão yểm trợ cho ngài.

Tiếu Diện nghiêng đầu tránh né, chỉ thấy mũi gươm sáng bóng, đâm trượt vai hắn
chừng hai tấc. Cự hán tiếp tục công kích, điên cuồng đâm chém, trong màn đêm u
tối, thanh kiếm to bản như đại đao của gã va vào thứ gì là vụn nát cả ra.

“Oành”.

Tiếu Diện tung một chưởng, chưởng lực xuyên qua giữa ngực cự hán, gã xiễng
liễng như người say, cố chống kiếm, đứng thở hồng hộc.Tiếu Diện cười nói:

- Có cố gắng, tiếc là khoảng cách thực lực giữa chúng ta xa quá.

Không chần chừ thêm một khắc, Tiếu Diện như quỷ ảnh lao đến, bồi thêm cước nữa
vào ngực cự hán. Gã lúc này đã kiệt quệ sức lực, chẳng còn khả năng tránh né
nên hứng trọn cước đó. Thân hình to lớn của gã bay thẳng vào gốc đại thụ, ngã
lăn ra bất tỉnh. Tiếu Diện cũng chẳng buồn bận tâm, hắn tức tốc rược đuổi bạch
y nhân.

Phía trước, bạch y nhân mắng trong bụng:” Tên khốn này rược nhanh thế”.

Phía sau, Tiếu Diện cũng mắng:”Tên khốn này chạy nhanh thế”.

Giữa màn đêm u tịch, chỉ nghe tiếng lá xoàng xoạc, hai cái bóng một đen một
tráng bám đuổi nhau. Không biết hai người đã đi được bao xa, nhưng cuối cùng
bạch y nhân cũng bị Tiếu Diện bắt kịp.

“Vù”.

Phía trước là vực thẳm, Tiếu Diện thư thái, đứng chặng phía sau bạch y nhân,
đưa tay vẫy vẫy, hắn lại giở thói châm chọc:

- Bạch lão đệ, chúc ngươi buổi sáng hảo hảo à.

Bạch y nhân giận dữ quát lớn:

- Tô Tương Khắc này dù bỏ mạng cũng quyết mang ngươi theo.

Tiếu Diện cười khì khì, hắn lại châm biếng:

- Tên ngươi là Tô Tương Khắc à, tên xấu hoắc hèn chi đoãn mạng. Âu cũng là
định mệnh!

Tô Tương Khắc không phải mưu sĩ chân yếu tay mềm. Y cũng có một thân võ nghệ
cao thâm nhưng qua lần chứng kiến Tiếu Diện hạ bệ cả đám thuộc hạ của mình
trong tích tắt. Y biết rõ bản thân không phải đối thủ của hắn, nếu không phải
lúc này đã rơi vào đường cùng tuyệt lộ. Y nhất quyết không dại khờ mà trực
diện giao đấu cùng hắn.

Tô Tương Khắc vận dụng tất cả khả năng có được, y vung quyền vung cước xông
lên, dồn dập đánh tới Tiếu Diện.

Trong khi đó, Tiếu Diện một tay che miệng xua cơn buồn ngủ, một tay đỡ tất cả
các quyền cước của Tô Tương Khắc, hắn ngáp ngủ nói:

- Khoảng cách, khoảng cách xa dịu vợi, oài!

Tô Tương Khắc giận dữ gầm lên, y cố gắng biết bao, dụng tâm biết bao đều là
công dạ tràng. Đúng như Tiếu Diện nói, giữa hai người có một khoảng cách về
thực lực xa vời. Y không cách nào làm thương tổn được, dù là một sợ tóc trên
người Tiếu Diện.

Sau một lúc đánh đấm liên hoàn, Tô Tương Khắc cuối cùng chấp nhận số phận,
dưới ánh triêu dương nhàn nhạt, gương mặt giận dữ của y dần chuyển thành bi
thảm. Y nhỏ giọng than:

- Là ta bất tài, ngươi muốn thế nào?

Đương lúc Tiếu Diện vui vẻ, định ép y khai ra chủ nhân của mình là ai, cư ngụ
nơi nào. Bỗng trong một lùm cây gần đó, có tiếng xột xoạc. Ngay tức thì, Tô
Tướng Khắc lao thẳng về hướng đó.

-A!


Nam Đạo Tặc Nữ Bộ Phái - Chương #4