Câu Chuyện Của Ma Vương. (hạ)


Người đăng: yeunghiet

"Còn không phải cô nói tôi không nên tin người khác sao?" Kyo bỗng thấy hơi
hơi chột dạ vội bỏ tay ra khỏi vạt áo cô: "Hay thế này đi, cô cho tôi biết tên
của cô, tôi sẽ đứng đây chờ cô."

Cô nhóc buồn cười nhìn Kyo: "Tên tôi thì liên quan gì đến việc anh có chờ tôi
hay không?"

Kyo mặt không đỏ tim không loạn, lẽ thẳng khí hùng: "Cô cho tôi biết tên cô,
nếu cô dám lừa tôi khi tôi tìm được ba sẽ bảo ông ấy tính sổ với cô."

Cô tự biết Kyo nói dối nhưng không có vạch trần chỉ khẽ cười: "Dù ba anh biết
tên tôi cũng không dám tìm tôi tính sổ đâu… nhưng mà, thôi được, tên tôi là
Nia!"

Nửa câu đầu Nia nói hơi nhỏ nên Kyo nghe không rõ nhưng nửa câu sau Kyo lại
nghe rất rõ, cậu thầm nhủ sẽ nhớ thật kĩ cái tên này. Không vì gì cả, Kyo cậu
là người có thù tất báo, có ân tất trả, biết đâu một ngày nào đó Nia sẽ cần
đến sự giúp đỡ của cậu thì sao?...

Trong lúc Kyo ngẩn người thì Nia đã lấy được xe của cô tới, đó là một chiếc xe
đua đặc chế hơi nhỏ một chú so với những chiếc môtô đua bình thường nhưng lại
rất vừa với khổ người nhỏ bé của Nia, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ không quá 14
tuổi. Nia đưa Kyo về hoàn trả cho ba cậu hoàn hảo vô khuyết và nhận tiền rồi
rời đi…

~~~

"Ba, mẹ đâu? Ba có cứu được mẹ không?"

Sau khi ngẩn người nhìn theo bóng dáng Nia rời đi một lúc lâu, Kyo mới giật
mình nhớ ra mẹ cậu cũng bị đám người kia bắt cóc. Cậu đã được cứu về rồi vậy
mẹ cậu đâu?

Vì sao vừa nhắc đến mẹ ba cậu lại có vẻ mặt kì quái như vậy? Một dự cảm không
hay dần nảy nở trong lòng cậu… rồi trong nháy mắt lan tràn như cỏ dại...Mẹ…

"Mẹ con đâu rồi ba?"

"…"

"Tại sao ba không nói gì? Rút cuộc là mẹ đã đâu rồi…"

"…"

"Ba… ba cứu được mẹ rồi đúng chứ?"

Kyo hoang mang, tại sao ba cậu không nói gì? Tại sao không trả lời cậu? Nội
tâm của Kyo hiện tai quả thực rất hoang mang, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa
trẻ 12-13 tuổi thôi, tâm trạng không thể vững như bàn thạch giống người lớn
được…

Ba Kyo đau lòng nhìn đứa con trai bé bỏng của mình… Chính ông cũng không muốn
tin vợ mình đã…

"Kyo con nghe ba nói…"

"Không! Con không nghe, không muốn nghe!"

Kyo bịt chặt hai tai, lắc đầu quần quật: "Nói dối, ba nói dối! Con không tin…
Con… Con muốn gặp mẹ… Ba mẹ đang đùa con đúng không? Có phải… có phải mẹ đang
ở trong phòng… Đúng thế, con vào trong phòng thăm mẹ…"

Cậu xoay người bỏ chạy vào trong nhà, cậu phải nhìn thấy mẹ… Mẹ cậu chắc chắn
đang ở trong phòng… trong phòng… cậu phải vào trong phòng tìm mẹ…

Kyo chạy đến cửa nhà thì đứng sững lại… Bởi vì cậu đã thấy mẹ… mẹ cậu… mẹ cậu…
Bà đang nằm kia, vẫn khuôn mặt xinh đẹp ấy nhưng cả người toàn máu…cả người…

Kyo cảm thấy khó thở… mọi thứ trở nên mơ hồ… Cậu ngất xỉu…
Kyo hôn mê đúng một tuần khi cậu tỉnh dậy thì lễ tang mẹ cậu đã kết thúc được
hơn 3 ngày. Ba cậu đã cố chờ cậu tỉnh lại nhưng thi thể không thể để quá lâu…
Khi nghe thư kí của ba cậu nói lại Kyo cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hay
nói đúng hơn cậu đã chết lặng…

Từ sau khi tỉnh lại ba Kyo có đến thăm cậu mấy lần nhưng cậu đều không nói gì,
mỗi lần ông ấy đến cũng chỉ nói chuyện một mình. Ông ấy kể cho cậu nghe tất cả
mọi thứ mà trước giờ ông ấy không kể cho mẹ con cậu, những bí mật mà đến chết
mẹ cậu cũng không biết…

Ba Kyo không chỉ là người thừa kế một tập đoàn bình thường như ông ấy vẫn kể,
ông còn thừa kế cả một tổ chức Mafia khét tiếng. Những năm qua ông quả là bận
bịu đến tối mắt tối mũi nhưng là bận củng cố mở rộng địa bàn của tổ chức. Mãi
đến mấy năm gần đây địa vị của ông được củng cố mới dám đón mẹ con cậu về
nhưng không ngờ…

Kyo rút cuộc mở miệng nói chuyện sau gần một tháng không mở miệng nhưng là…

"Tôi muốn trở về Mĩ một thời gian. Nếu ông đáp ứng, tôi chấp nhận làm thừa kế
của ông."

Sau đó Kyo cũng không đợi ba cậu đồng ý đã tự mình rời đi trở về Mĩ...

Lần đi này mất 18 tháng, 18 tháng không có lấy chút tin tức nào của hắn (TTDH:
Bởi vì Kyo đã lớn nên sẽ thay từ “cậu” thành từ “hắn”) khiến ba Kyo đứng ngồi
không yên thế nhưng khi thấy hắn trở về bình yên vô sự thì ông rút cuộc cũng
thở ra một ngụm khí… Nhưng cũng kể từ khi hắn trở về tính cách cũng thay đổi
đại biến, suốt ngày đánh nhau gây sự. Ngay cả người trong tổ chức của ba hắn
cũng không ai dám đụng tới hắn, không phải vì ba hắn mà vì chính hắn cũng là
ác mộng của bọn họ… Cũng chính vì thế Kyo được mọi người phong tặng ác danh
“MA VƯƠNG”!!! Ác danh này khiến người nghe người sợ…


Muốn Trốn? Không Có Cửa Đâu! - Chương #5