- Câu Chuyện Của Ma Vương. (trung)


Người đăng: yeunghiet

Khi Kyo tỉnh lại thì tay chân cậu đã bị trói chặt cứng và bị treo lơ lửng trên
không cách mặt đất gần 3m, ngã xuống tuy không chết nhưng cũng chẳng dễ chịu
gì, có gãy tay gãy chân hay không cũng khó biết được… Vừa giận vừa sợ nhưng
cái cái đầu nho nhỏ lại bắt đầu hoạt động.

Đám người kia bắt cóc cậu có phải cũng bắt luôn mẹ cậu không? Họ bắt cậu và mẹ
cậu làm gì? Có phải đây là bắt cóc tống tiền trong truyền thuyết không? Bọn họ
có làm gì mẹ cậu không? Tại sao không có ai ở đây trông trừng cậu? Nơi này là
đâu? Vì sao lại vắng lặng như vậy, nơi này là nhà hoang sao? Mẹ cậu vì sao
không có ở đây?...

Vô số câu hỏi ồ ạt được đặt ra trong cái đầu nho nhỏ của Kyo, cậu vẫn giữ
nguyên tư thế không động đậy bởi vì cậu không chắc xung quanh cậu có ai đang ở
chỗ tối theo dõi cậu hay không. Đừng nhìn cậu nhóc trước mặt mẹ mình giả trang
ngây thơ thực ra cậu cũng rất thông minh so với bạn đồng lứa tuyệt đối có thể
coi là thiên tài trong thiên tài (TTDH: Tuy sau này có gặp một số quái thai có
chỉ số IQ vượt mức thì không nói, đó là chuyện ở thì tương lai… Bây giờ cậu
tuyệt đối có thể coi là thiên tài.).

Đợi nửa ngày vẫn không có tí động tĩnh gì Kyo đã tám chín phần chắc chắn không
có ai trong tối quan sát mình cậu mới thở phào nhẹ nhõm… Cũng tốt, nãy giờ giả
vờ giữ nguyên tư thế bất động cậu cũng cứng hết cả người rồi. Kyo đang định
vặn vẹo người một chút thì…

“Cạch”

Cánh cửa dẫn vào khu nhà hoang rút cuộc mở ra một người bình tĩnh đi vào trong
nhà. Người đó đưa mắt nhìn Kyo bị treo lơ lửng trên xà nhà, đôi mắt xám tro
khẽ nheo lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một vòng cung ưu mĩ. Rồi sau
đó… im lặng không lên tiếng.

Kyo không dám thở mạnh chờ người đó rời đi… Chắc là kẻ này đến kiểm tra xem
cậu đã tỉnh hay chưa đây mà.

5 phút… Không sao chờ thêm tí nữa chắc sắp đi rồi…

10 phút… Quái, sao vẫn chưa đi?…

30 phút… Người đó vẫn không rời đi.

Rút cuộc cậu không nhịn được nữa khe khẽ hé mắt nhìn người đó… Không nhìn thì
thôi vừa nhìn là cậu muốn mắng người. Không ngờ kẻ khiến cậu sợ bóng sợ gió
nãy giờ hóa ra cũng chỉ là một cô nhóc tầm tuổi của cậu…Cô nhóc đó có mái tóc
màu bạch kim dưới hiệu ứng ánh nắng mái tóc nó như tỏa ra quầng sáng nhàn
nhạt. Khuôn mặt bị che đi một chiếc mặt nạ bán nguyệt màu đen, đôi mắt xám tro
nổi bật… Nhưng khiến Kyo chú ý lại là đôi môi đỏ hồng với độ cong ưu mĩ đầy
mỉa mai…

"Sao thế? Không giả vờ nữa à?"

Câu hỏi mang ngữ khí chế nhạo kia khiến Kyo càng khẳng định suy đoán của mình.
Cô ta từ lúc bước vào đã biết cậu giả vờ ngủ! Vậy mà…

"Này con nhỏ kia, cô đợi đấy cho tôi!"

"Ồ…Tôi đang đợi đây."

Cô nhóc khẽ cười bàn tay nho nhỏ khẽ đùa nghịch lọng tóc trên vai, độ cong
đọng trên khóe môi ngày càng sâu. Kyo rất ảo não, vì sao cậu nhìn nụ cười đáng
ghét kia tim lại đập nhanh nhỉ? Thẹn quá hóa giận Kyo lên tiếng đuổi người:
"Cô… Cô biến đi cho tôi!"

"Được. Nếu anh muốn tôi đi thì tôi sẽ đi, bye nhé."

Kyo tròn mắt, tức nghẹn nhìn cô nhóc ngoan ngoãn xoay người bỏ đi về phía cửa
ra khỏi nhà kho… Làm sao bỗng dưng ngoan thế? Bảo đi là đi luôn à? Mắt thấy cô
thực sự sắp bước ra khỏi nhà kho Kyo rút cuộc nhịn không được nữa: "Này, cô
sao bỗng dưng lại nghe lời vậy…?"

Cô nhóc giấu tiệt đi nụ cười sắp bật ra khỏi khóe môi, khi quay lại đối mặt
với Kyo thì lại giả trang bộ mặt lãnh khốc…rồi như lơ đãng nở nụ cười có chút
tà ác: "À, cũng không có gì. Chỉ là ba anh bảo tôi tới cứu anh. Nhưng mà anh
không muốn đi cùng tôi nên không thể trách tôi… Hì hì…"

Kyo nhìn cô cười thật sự chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức… À, nhưng điều kiện
tiên quyết là Kyo không bị trói chặc cứng như thế này. Cậu nghiến răng nghiến
lợi kiên nhẫn hỏi: "Nếu vậy sao cô không cởi trói cho tôi?"

"Sao anh bảo tôi biến đi mà?"

Kyo nghẹn lời… mãi hồi lâu mới lên tiếng: "Tại lúc ấy tôi không biết cô tới
cứu tôi nên mới nói vậy..."

Cô nhóc nheo mắt nhìn Kyo một lúc lâu khiến cậu suýt tí nữa thì lại lên tiếng
thúc giục thì cô đã nhanh chóng cụp mắt xuống, giống như che giấu một tia tang
thương nhàn nhạt không phù hợp với lứa tuổi của mình vừa lóe lên rồi biến mất
nơi đáy mắt: "Bị bắt cóc một lần mà anh không ngộ ra được điều gì à? Không nên
tin tưởng người khác như vậy…"

Kyo hơi ngẩn ra, vì sao cậu lại có cảm giác câu nói ấy có sự mất mát nhàn nhạt
nhỉ? Mặc dù nói vậy nhưng cô nhóc vẫn cứu Kyo từ trên xà nhà xuống.

"Được rồi, bây giời rời đi. Xe tôi để ở ngoài kia, anh chờ tôi một chút. Tuy
bọn “chó đen” này đang bận đối phó với ba anh không rảnh để ý tới chúng ta
nhưng thêm một chuyện không bằng thêm một chuyện. Anh đứng đây đợi tôi."
(TTDH: Thực ra tên băng nhóm bắt cóc Kyo và mẹ cậu là “Hắc Lang” (sói đen)
nhưng Yu An thấy sói cũng cùng loại với chó nên gọi bọn nó là “chó đen” =.=;)

Kyo níu nhẹ vạt áo cô: "Cô đi chắc sẽ quay lại chứ?"

"Anh không tin tôi?" Cô nhóc nheo mắt đầy nguy hiểm, cười như không cười hỏi
Kyo.


Muốn Trốn? Không Có Cửa Đâu! - Chương #4