Thảm Án Đại Lộ Số 1.


Người đăng: Resolut1on

Đường phố Hỏa Thành vào khoảng 6h sáng vẫn yên tĩnh vô cùng, giờ này rất nhiều
gia đình còn say trong giấc ngủ.

Sáng hôm nay là một buổi sáng dễ chịu, gió nhẹ hiu hiu thôi, đường phố thoáng
đãng không có một chiếc ô tô hay phi thuyền nào, lác đác trên đường thỉnh
thoảng cũng có từng chiếc xe gắn máy lướt đi trong gió.

Một buổi sáng thực sự rất đẹp tuy nhiên đối với Vô Thần thì không hề, hắn đang
dùng hết sức đi trên chiếc xe đạp gà tang cũ kỹ không thể chịu nổi thuộc dạng
hàng đồng nát sắt vụn có thể hỏng hóc bất cứ lúc nào.

Trường cấp 2 của hắn sẽ bắt đầu vào lúc 7h30 sáng có điều vị trí của Vô Thần
lúc này đang ở ngọa thành, ở trung tâm khu ổ chuột, ngôi trường của hắn lại
nằm ngay giữa trung tâm thành phố, Vô Thần chính là cong mông lên đạp xe tuy
nhiên mục tiêu của hắn không phải là trường học, hắn cần về nhà.

Đối với Vô Thần mà nói cho dù thế nào, cho dù ở đâu chỉ cần có khả năng thì
hắn sẽ về nhà, toàn bộ thành phố rộng lớn này cũng chỉ có một nơi để hắn trở
về, một nơi xứng đáng được hắn coi là nhà.

Đây là một ngôi nhà rất đặc biệt nằm ở đường số 8 một trong vô số con đường
thuộc Hỏa Thành, trên con đường này có vô số ngôi nhà khang trang hiện đại,
siêu xe ở đây nhiều đến mức không thể nào đếm hết, những con phố trải đầy
hoàng kim, Hỏa Thành là một trong những thành phố giàu nhất thế giới, ở đây
tiền không giờ là đủ, tiền không thể mua được tất cả – thứ duy nhất nó không
mua được chỉ là sự nghèo khó.

Đương nhiên dưới những con phố tràn ngập ánh đèn, giữa những thiên đường của
người giàu, những nơi xa hoa cực độ đó thì đâu đây vẫn có những xóm của người
nghèo, những người sinh sống bằng sự bố thí của kẻ giàu, đây là nơi Vô Thần
hướng tới.

Một căn nhà cấp bốn nằm trong một con hẻm sâu hút, nơi đây cũng toàn là những
ngôi nhà cấp bốn, không có một ngôi nhà hai tầng nào, thứ duy nhất mà con hẻm
này khá hơn những kẻ ở phố đèn đỏ chỉ là bọn họ cố bấu víu vào danh dự, danh
dự cuối cùng của những người nghèo khổ mà thôi.

Người trong con hẻm này ai ai cũng nghèo khó, bất cứ ai cũng không đủ ăn tuy
nhiên họ không nhận bố thí, những con người nghèo khó này ngu dốt đến cố chấp,
bọn họ sống và đi lên bằng đôi bàn tay của mình, bọn họ chỉ sống bằng những
thứ mình làm ra. Nhiều khi nhìn thấy những đại thúc trung niên vất vả cắm mặt
ngoài đường mà không đủ ăn Vô Thần cũng không thể nào hiểu nổi nhưng hắn tuyệt
đối không cười những người nghèo ở đây, mỗi người có một lựa chọn, mỗi người
có một con đường, Vô Thần hắn không có quyền phán xét đúng sai.

Đứng trước cửa ngôi nhà cũ kỹ sau đó chậm rãi nhìn đồng hồ của mình, 6h30
phút.

Hít một hơi khí lạnh vào trong lồng ngực sau đó Vô Thần biến mất ở cửa ra vào,
thân hình hắn như một bóng me lẻn vào trong từng góc tối của căn nhà, thứ duy
nhất chứng minh Vô Thần từng ở đây chỉ là chiếc xe đạp gà tàng để ở trước cửa
mà thôi.

Đây là nhà của nội hắn, một người lao động chân chính bằng hai bàn tay của
mình, đáng tiếc nội không thể nhìn thấy hắn lúc này, đáng tiếc người đàn ông
cả đời sống bằng đôi bàn tay đó không thể được nhìn đứa cháu của mình hiện
nay, nội của hắn đã mất từ 5 năm trước.

Trước mặt Vô Thần chỉ có duy nhất bàn thờ của nội cùng một bức ảnh, bức ảnh
duy nhất của nội được chụp lại.

Đây là thói quen của Vô Thần, dù đi đâu về đâu, chỉ cần có cơ hội thì Vô Thần
sẽ đến trước bàn thờ của nội, hắn sẽ cắm ba nén nhang ở đây.

Vô Thần không có cha mẹ, hắn là một cô nhi bị bỏ rơi, người yêu thương hắn
nhất, người cho hắn biết hơi ấm của tình người, người cho Vô Thần hiểu trên
thế giới này còn những điều quan trọng hơn tiền bạc, người mà Vô Thần kính như
cha.

Vô Thần không lạy thiên cũng không lạy địa, cả đời hắn chỉ cúi đầu về người
ông nội này.

Vô Thần không thích đi học, Vô Thần hắn ghét đi học ghét sự gò bó của mái
trường tuy nhiên làm sao hắn có thể quên được ước nguyện cuối cùng của nội,
nội muốn hắn đỗ đại học, muốn hắn trở thành một phần tử tri thức, muốn hắn
không phải như nội, muốn hắn không phải quanh năm bán mặt cho đất ngửa lưng
cho trời.

Vô Thần bỗng nhiên khóe miệng cong lên, đột nhiên hắn lại cảm thấy buồn cười
:”Phần tử tri thức ?, cái đó đáng bao nhiêu tiền”.

Lạnh lùng quay đầu lại, sách chiếc cặp của mình, cố gắng trải chuốt lại đầu óc
sau đó Vô Thần lê bước chân nặng nề ra ngoài, leo lên chiếc xe đạp sắp hỏng
của mình, lặng lẽ khóa cửa, lặng lẽ một mình đạp xe tiến về ngôi trường quen
thuộc.

Lúc này ở bên cạnh chiếc xe 'đồng nát' của hắn cũng xuất hiện một người, một
kẻ bịt mặt lưng dựa vào thành tường, cũng may nhà của Vô Thần nằm ở góc khuất,
xung quanh cũng hiếm khi có người qua lại.

Ánh mắt Vô Thần nhẹ liếc qua kẻ thần bí đeo mặt nạ sau đó chậm rãi nhìn về
phía chiếc xe của mình, kẻ thần bí đang đặt một tay lên khẽ chạm vào nó.

Vô Thần nheo mắt lại lạnh lùng :”Nó mà hỏng ở đâu thì tao lấy đầu mày ra làm
bô đấy”.

Chiếc xe này đương nhiên rất quý, nó là thứ duy nhất mà nội mua tặng hắn, đối
với Vô Thần thứ này căn bản là vô giá.

Thần bí nhân cũng rụt tay lại, hắn đương nhiên đủ quen thuộc Vô Thần để biết
con quái vật này cực kỳ nghiêm túc, chiếc xe này đối với Vô Thần chính là báu
vật.

Thần bí nhân ném thẳng một chiếc thẻ ngân hàng vào trong tay Vô Thần, một
giọng nói âm lãnh vang lên :”Hôm qua sau khi hoàn thành việc xong ngươi đi đâu
vậy, ta đợi ngươi cả đêm mà không thấy ?”.

Mặc kệ đối phương hỏi gì, Vô Thần nhét chiếc thẻ ngân hàng vào túi quần, một
chân bước lên xe đạp sau đó bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, tốc độ chiếc
xe đạp càng ngày càng ngày để rồi biến mất dần dần ở nơi cuối đường.

7h sáng là lúc bản tin buổi sáng bắt đầu, bản tin buổi sáng hôm nay tuyệt đối
làm toàn bộ Hỏa Thành run lên bần bật, vẻ sợ hãi không thể nào tin được xuất
hiện trong mắt rất nhiều người.

Đường số 1, con đường được coi là mạch máu thông thương lớn nhất của Hỏa
Thành, là con đường lớn nhất tiến vào từ bên ngoài, sáng nay người ta phát
hiện ra ở đó nằm la liệt xác chết, tất cả người chết thậm chí còn không nhận
dạng được nhân hình, bọn họ chết thực sự quá thảm, máu thịt be bét, toàn thân
nát vụn.

Hồng Môn là thế lực hắc đạo lớn nhất của Hỏa Quốc, là ông trùm hắc đạo lớn
nhất của quốc gia này. Hồng Môn có tổng cộng 36 đường cùng 72 phân đà cao thủ
lớp lớp, không chỉ trong thế giới ngầm mà ngay cả trong chính giới thì Hồng
Môn cũng cực kỳ đáng sợ, một con quái vật thực sự của Hỏa Quốc.

Điều đáng nói là chỉ trong buổi tối ngày hôm qua, 3 trên tổng số 36 đường của
Hồng Môn bị nhổ tận gốc không một ai sống sót, thậm chí hung khí cũng không
tìm được, thân hình sát thủ cũng không thể nào tìm ra, sát thủ đến vô ảnh đi
cũng vô tung.

Vô Thần năm nay hắn mới 15 tuổi tuy nhiên hắn có một thói quen rất xấu, hắn có
phản ứng rất mạnh với máu, mỗi khi thấy máu hắn đều muốn tìm ai đó phát tiết.

…..........

Tại đại lộ số 1 lúc này có hàng ngàn cảnh vệ tập trung, đứng giữa trong số đó
là một lão già mặc áo dài màu hồng, bàn tay gầy gò đeo chẳng chịt toàn nhẫn là
nhẫn, thân hình dong dỏng cao ánh mắt già nua phát ra từng vệt tinh quang.

Hồng Duy một trong bát đại cự đầu của Hồng Môn, một trong Thập Nhị Cao Thủ
hàng đầu của Hỏa Quốc, một lão quái vật nghe đồn đã sống hơn 100 năm, không
chỉ có thế lực trong Hồng Lâu mà Hồng Duy còn là tâm phúc bên người hoàng đế
Hỏa Quốc, một trong số những cận vệ được hoàng đế tin tưởng nhất.

Trên người Hồng Duy lúc này tràn ngập sát khí, sát khí lành lạnh thấu xương
:”Tra cho ta, lật ba tấc đất lên cũng phải tìm ra kẻ nào ra tay, dám tát thẳng
vào mặt Hồng Lâu để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

Hồng Lâu là chó săn của hoàng đế, là một con chó rất ngoan, rất trung thành
chuyên giúp hoàng đế xử lý những việc mà hoàng thất không tiện nhúng tay, tuy
nhiên nếu một ngày có một con chó trẻ hơn, khỏe hơn xuất hiện, nó cắn chết
Hồng Lâu thì hoàng đế tuyệt đối không nhíu mày, ông ta thậm chí còn mở tiệc ăn
mùng cũng không biết chừng, khi đó ông ta sẽ có một con chó mới, khỏe hơn,
thông minh hơn và tàn bạo hơn.

Hồng Lâu tuyệt đối không thể tỏ ra yếu đuối, già nua và vô năng trước mặt
hoàng đế, bởi đó là lúc Hồng Lâu bị gạt bỏ. Hồng Duy ông ta đương nhiên không
bao giờ chấp nhận.


Monster - Chương #3