Cậu Nhóc Bàn Phó.


Người đăng: Resolut1on

Đêm hôm đó là một đêm cực dài, trên chiếc giường rộng lớn đầy êm ái lúc này
hai nữ nhân mệt nhoài nằm trên giường, cơ thể tuyệt mỹ của hai người thậm chí
còn không ngừng run rẩy.

Ở giữa tấm ga trải giường thậm chí còn một vết lạc hồng còn chưa khô, Ngạ Quỷ
lúc này tuyệt đối không còn sức chiến đấu, cô ta đã buông súng đầu hàng từ
lâu.

Ngân Nguyệt thì lúc này vẫn đang ở trên người Vô Thần, cổ họng điên cuồng phát
ra những tiếng thở dốc, những ngón tay thuôn dài trắng mịn bấu chặt lên bờ vai
của Vô Thần, cả cơ thể đầy những vết đỏ ửng.

Ngân Nguyệt cuối cùng rên lên một tiếng sau đó ngửa đầu về phía sau, mái tóc
màu đen thả ngược về phía sau, cả cơ thể mềm yếu vô lực, nàng cũng không đếm
được đêm này mình bị làm bao nhiêu lần nữa rồi.

Vô Thần nhìn cả hai cô gái vô lực tái chiến bên cạnh mình, hắn chậm rãi lấy ra
một quyển sách tiếp tục chăm chú đọc, tinh lực của kẻ này dường như chưa bao
giờ cạn, đến tận bây giờ cái thứ đó vẫn chưa hề có dấu hiệu dịu xuống, vẫn ở
trong hạ thể của Ngân Nguyệt.

Khoảng 10 phút sau, Ngân Nguyệt mới có thể từ từ mở mắt ra, lông mày đẹp khẽ
run rẩy sau đó ánh mắt nàng mở to vô cùng, những ký ức trong đêm hôm nay ùa về
trong tâm trí nàng, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vết nước mắt.

Ngân Nguyệt ánh mắt xuất hiện một vệt huyết hồng, ánh mắt nàng như muốn nhớ kỹ
khuôn mặt của kẻ cướp đi lần đầu của mình, nhớ kỹ khuôn mặt của con quái vật
đã lấy đi tính mạng của tiền bối, Thiết Dã chính là người luôn đi cùng nàng
làm nhiệm vụ, Thiết Dã là người luôn quan tâm chăm sóc một vãn bối như nàng.

Âm thanh lạnh lùng có chút tuyệt vọng của Ngân Nguyệt vang lên :”Ngươi đã tận
hứng chưa ?”.

Vô Thần chậm rãi đặt quyển sách xuống, ánh mắt nhìn vào hạ thể của Ngân
Nguyệt, ở nơi đó đã bị làm cho đỏ lên, đây là lần đầu tiên của Ngân Nguyệt lại
trải qua một đêm điên cuồng như này không khác gì đang hành xác nàng cả.

Vô Thần nhếch miệng :”Còn lâu, muốn đã tận hứng thì cô còn phải cố gắng nhiều
lắm”.

Ngân Nguyệt bàn tay nắm chặt lại sau đó lại vô lực buông ra, ánh mắt của cô
đầy tuyệt vọng cũng đầy lạnh lùng :”Giết ta đi đồ ác quỷ”.

Ngân Nguyệt hoàn toàn buông lỏng cơ thể, nàng nhắm hai mắt lại, đối với nàng
lúc này chỉ có cái chết mới là sự giải quyết tốt nhất, những đặc công như nàng
không sợ chết, họ không muốn chết nhưng họ tuyệt đối không sợ chết.

Vô Thần liếm môi một cái, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng đỏ rực, ánh mắt này
của Vô Thần tuyệt đối không phải ánh mắt của nhân loại, ánh mắt mang theo sự
tà ác cùng thị huyết đến đáng sợ, hắn vậy mà mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của
Ngân Nguyệt.

Ngân Nguyệt lúc này hai mắt trừng lớn, cả đêm hôm nay hai người đã làm rất
nhiều bất quá đôi môi của nàng thực sự chưa bao giờ bị hắn đụng đến cả, dùng
hết sức lực của bản thân Ngân Nguyệt cố gắng đẩy Vô Thần ra, chính vì hoạt
động quá mạnh mà dưới hạ thân của nàng lại xuất hiện cảm giác đau đớn, Ngân
Nguyệt một lần nữ rên lên một tiếng đầy quyền rũ.

Vô Thần bật cười, không hiểu sao hắn cảm thấy cô nàng này cực kỳ thú vị, thực
sự là một món đồ chơi không tệ.

Vô Thần đưa tay ra không trung sau đó khẽ nắm tay lại, bức tường đằng sau
chiếc gương khổng lồ lập tức bị phá hủy, âm thanh vang lên chấn động cả căn
phòng.

Âm thanh bức tường sập xuống đương nhiên cũng không làm người xung quanh phát
giác, cứ như căn nhà này tách rời khỏi thế giới vậy, ở ngay sau bức tường là
một chiếc Vali trắng bạc.

Âm thanh bức tường đổ vỡ cùng làm Ngạ Quỷ run lên, ánh mắt nàng ta khó khăn mở
ra sau đó biến thành kinh hãi cực độ nhìn chiếc Vali đang bay thẳng đến tay Vô
Thần.

Một tay Vô Thần nắm lấy chiếc Vali, tay còn lại nhẹ vuốt ve tấm lưng trắng
ngần đầy mềm mại của Ngân Nguyệt, mỗi lần ngón tay của hắn đi đến đâu cơ thể
Ngân Nguyệt lại nhẹ run lên đến đó tuy nhiên Ngân Nguyệt lúc này không có sức
phản kháng, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đổ vào chiếc vali kia.

Vô Thần thả chiếc vali thẳng xuống mặt đất, ánh mắt tham lam lướt trên người
Ngân Nguyệt :”Đưa lưỡi ra đây, biết điều một chút”.

Ngân Nguyệt hai mắt xuất hiện một tia chống cự, một tia không muốn bất quá khi
nàng nhìn thấy chiếc cặp kia quả thực bị chấn động rất mạnh, rất có thể thứ
kia chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng khi tiến đến Hỏa Quốc.

Cái miệng nhỏ nhắn của Ngân Nguyệt cuối cùng cũng mở ra, nàng nhắm chặt hai
mắt lại, điều này thể hiện sự cam chịu của nàng.

Vô Thần bật cười sau đó hắn dễ dàng và đầy tham lam chiếm lấy bờ môi xinh đẹp
và gợi cảm đó, nụ hôn của hắn dài đến mức làm một đặc công như Ngân Nguyệt
cũng bắt đầu cảm thấy ngạt thở, cơ thể nàng điên cuồng run lên thậm chí cố hết
sức thoát khỏi người Vô Thần nhưng một cánh tay của hắn đang dữ chạt lấy sau
đầu nàng, Ngân Nguyệt muốn thoát ra cũng không được.

Cuối cùng Vô Thần hắn cũng dừng lại, Ngân Nguyệt lúc này ôm lấy bộ ngực sữa
thở hổn hển, toàn thân vô lực.

Vô Thần đứng lên, hắn rút cự vật của mình ra khỏi người Ngân Nguyệt làm nàng
tiếp tục khẽ rên rĩ một tiếng, thản nhiên một lần nữa mặc lại quần áo của
mình, vẫn là cái bộ đồng phục học sinh cấp hai đó.

Lúc này tại Hỏa Quốc là 3h sáng, mái nhà bị đánh sập giúp Vô Thần dễ dàng quan
sát được bầu trời đêm ngoài kia, một bầu trời tuyệt đẹp, trăng lên cao cùng
những vì sao lấp lánh.

Vô Thần sau khi mặc quần áo chỉnh chu không ngờ việc đầu tiên hắn làm lại là
lấy sách vở từ trong cặp ra, Vô Thần dù sao vẫn là một đứa bé cấp hai, năm nay
hắn mới lớp 9 mà thôi, hắn thực sự đang làm bài tập, một cảnh tượng mà cả Ngân
Nguyệt cùng Ngạ Quỷ không tài nào tưởng tượng nổi.

Trên thế giới này có tồn tại dị năng nhân, tỷ lệ dị năng nhân so với người
bình thường là 1/1000000, trên thế giới này có tổng cộng 10 tỷ dân thì chỉ tồn
tại 10000 dị năng nhân mà thôi, bọn họ sinh ra đã ở trên đỉnh thế giới, bọn họ
sinh ra đã được quốc gia bảo vệ.

Lấy một người như Thiết Dã làm ví dụ, Thiết Dã thân phận ở ngoài thậm chí làm
đến chức Trung Tá quân đội khi mới 38 tuổi, lương 1 tháng đủ nuôi khoảng 50
người ăn uống no đủ thậm chí còn chưa tính đến lương thưởng hoàn thành nhiệm
vụ hay các đặc quyền khác.

Thiết Dã chỉ là một dị năng nhân A cấp, Vô Thần có thể dẫm nát đầu Thiết Dã
chỉ bằng một chân, thực lực của hắn ít nhất là S cấp, một thiên tài trình độ
này chính là quốc bảo, một kẻ như thế này căn bản không cần đi học.

Vô Thần hình như không quan tâm lắm đến ánh mắt của hai cô nàng trên giường,
một lần nữa đeo gọng kính dày cộp của mình lên, hắn thực sự chăm chú làm bài,
thực sự toàn tâm toàn ý ngồi học.

Trên một chiếc giường rộng lớn có hai mỹ nhân trần như nhộng, hai mỹ nhân thân
hình tuyệt mỹ với những nét ửng đỏ mê hoặc trên cơ thể cùng một thiếu niên
chăm chỉ ngồi làm bài tập, một cảnh tượng không ai có thể hình dung ra nổi.

Đương nhiên cả Ngạ Quỷ và Ngân Nguyệt làm gì còn tinh lực mà để ý Vô Thần, hai
cô gái đáng thương này đã thiếp đi từ bao giờ, bọn họ quá mệt mỏi.

Ngày hôm nay đối với họ là một ngày có quá nhiều cảm xúc, một ngày không khác
gì địa ngục cả.

Về phần Vô Thần hắn thực sự rất gấp, sau khi làm bài tập xong hắn còn phải đi
đến trường, hôm nay hắn còn bài kiểm tra toán một tiết, đến muộn thì đảm bảo
không được phép vào phòng thi, đối với hắn mà nói hắn ghét cô giáo dậy toán
của mình vô cùng, đúng hơn là giáo viên cấp hai của hắn hắn chẳng thích bất cứ
ai cả.

Vô Thần là một học sinh thuộc dạng không giỏi mà cũng chẳng kém, không ngoan
mà cũng chẳng hư, ở trong lớp hắn hoàn toàn là tàng hình, thậm chí lớp của hắn
có 52 người chỉ có 3 người biết số điện thoại của hắn, lớp trưởng, lớp phó
cùng bàn trưởng.

Bàn trưởng ở đây đương nhiên là cô bé ngồi cùng bàn, nàng ta là bàn trưởng còn
Vô Thần rất vinh dự nhận trọng trách bàn phó, một điều chắc chắn nữa là cái
bàn chỉ có hai người.

Vô Thần trong lớp thuộc dạng thiếu không sao mà thừa thì cũng không sao, một
kẻ luôn luôn ít nói nhút nhát, thậm chí hầu hết bạn bè của hắn còn nhận xét Vô
Thần rất hiền lành, rất sợ giao tiếp với người lạ. Nếu Ngân Nguyệt mà nghe
thấy những thông tin này chỉ sợ nàng sẽ trực tiếp liên tưởng đến hai người
khác nhau, có đánh chết Ngân Nguyệt cũng không liên tưởng nổi một tên ác ma
với một câu bé nhút nhát độ tuổi trung học cơ sở.


Monster - Chương #2