Người đăng: nainhuocha
Mẹ thường nói với ta rằng ở đời cũng có rất nhiều kẻ ngang ngược vô cùng, rất
khó chơi, có lẽ là giống với hắc y nhân đang vác nàng trên vai. Chỉ thấy hắn
đột nhiên giảm tốc độ, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống một ngọn tre, mũi chân khẽ
chuyển đã quay ngược về phía sau.
" Nơi này ta thích đến thì đến thích đi thì đi đấy, ngươi làm gì nào!"
Bạch Kê Tinh tức giận trừng con mắt, giơ tay khẽ búng nhẹ một cái, kết giới
vừa to vừa tròn như cái bát lớn úp ngược xuống, bao phủ cả ba người bên
trong: " Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn sao thì sao, đừng làm nữ nhân của
ta bị kinh động là được rồi."
"À." Hắc y nhân bộ dáng lười biếng nói.
"Ừ"
Bạch Kê Tinh Thanh Phong gật đầu chắc nịch, nhưng chính lúc này đây, hắc y
nhân vốn đang yên lặng đột nhiên động thủ, oành một tiếng, một tia sét tím to
bằng cái thùng nước đột nhiên bổ xuống đầu Thanh Phong
"Ừ con mẹ ngươi!"
Thanh Phong chật vật lắm mới tránh thoát được một chiêu kia, ngay cả mái tóc
bóng mượt đẹp đẽ cũng dựng lên không ít. Chỉ thấy hắn nhanh chóng xé toạc
khoảng không gian trước mặt, một lỗ đen to lớn hiện ra, bao nhiêu ma quỷ từ
bên trong ào ạt nhảy ra tấn công tới trước mặt hắc y nhân, quỷ khí âm u dày
đặc tràn ra bốn phía, không ngừng ăn mòn tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí
Mạc Vô Song còn thấy một cái cây xanh mới mọc cao bằng một người vừa tiếp xúc
với quỷ khí kia đã dần dần biến mất, giống như chưa từng tồn tại vậy.
"Ta không chơi với ngươi."
Hắc y nhân lặng lẽ xoay người, trong khoảnh khắc, kết giới trong vắt như thủy
tinh kia đột nhiên nổ tung thành muôn ngàn mảnh, ngọn tre nhẹ nhàng lay động,
người đã biến mất, hóa thành một điểm đen ở phía cuối chân trời, bỏ lại phía
sau sáu bảy tia sét to đùng, trong gió bay tới một mùi cháy khét cùng mấy
tiếng sấm nổ điếc tai, hẳn là con gà nào đó đã gặp xui xẻo lớn rồi.
Mạc Vô Song rất sợ. Gió thổi ù ù bên tai, thốc thẳng vào mắt. Trong tâm trí
của một cô gái bình thường đến từ năm 2016 chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày
được bay cao như thế, mọi thứ ở đây đều thật lạ lẫm, những điều phi lý lại trở
thành có lý một cách kỳ lạ. Chưa bao giờ nàng nghĩ tới con người có thể bay
lên như thế này, với một tốc độ kinh người như thế này, chưa bao giờ nàng nghĩ
tới người bình thường lại có thể chiến thắng yêu quái một cách nhẹ nhàng như
thế.
Bầu trời đêm khuya đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, rõ ràng xa tận chân trời
nhưng lại như gần ngay trước mắt, giống như nhẹ nhàng đưa tay với len là có
thể hái xuống được vậy. Đây là bầu trời của bốn ngàn năm trước ư? Mọi thứ thật
đẹp đẽ, nguyên sơ như vậy. Phía dưới, đồi cùng núi đã sớm yên giấc ngủ, thấp
thoáng có thể thấy những chấm sáng nhỏ tí ti, đó là những nơi có người ở, mặc
dù khung cảnh không lung linh như ở thành phố nhưng cũng coi như có phong vị
riêng.
Hắc y nhân chợt hạ xuống một ngọn núi. Gió núi thổi mát rượi, mang theo hương
vị tươi mát của hoa cỏ núi rừng, lẫn trong tiếng côn trùng kêu rả rích. Dưới
ánh trăng đêm, từng nhành cây ngọn cỏ sáng lấp lánh, theo gió thỏi mà khẽ đu
đưa, tiếng lá xôn xao như đang kể từng câu chuyện của bốn ngàn năm về trước.
Hắc y nhân thả Mạc Vô Song xuống bãi cỏ, tựa như vứt một bao gạo làm cái lưng
của nàng như sắp gãy. Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, giống
như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn vậy. Đó là một nam tử trẻ tuổi với
thân hình cao gầy, đôi mắt màu xanh lá và mái tóc màu bạc. Có lẽ hắn là người
ngoại tộc. Dù sao đi nữa thì hắn cũng đã cứu một mạng của nàng, hơn nữa, người
ta dường như còn trúng phải cái bẫy nhỏ mà nàng đặt ngay cửa ra vào nữa.
Haizz, tội lỗi tội lỗi quá đi mất thôi.
"Đại hiệp, cảm ơn ngài đã cứu mạng ta!" Thế là Mạc Vô Song mang bộ dáng cảm
kích vô cùng đến trước mặt vị đại hiệp kia cúi đầu cảm ơn, tất nhiên, tuyệt
nhiên không đề cập đến sẽ báo đáp như nào, chuyện đó còn phải suy nghĩ thật
lâu xem phải báo đáp thế nào mới xứng đáng chứ!
Ấy thế mà vị đại hiệp kia giống như không hiểu chuyện đột nhiên cất lời:
"Thế ngươi báo đáp thế nào đây?"
Mạc Vô Song ngớ ngẩn nhìn nhìn, vị đại hiệp này hình như không giống như những
vị đại hiệp khác. Lại nói hắn có pháp thuật mạnh như vậy, nhất định cũng biết
chuyện Thanh Phong giả làm thường nhân, lừa gạt người qua đường, bất cứ ai ngủ
lại bến đò đều đi khỏi từ rất sớm mà thực tế là đã chết rũ xương rồi. Chính vì
vậy, việc Mạc Vô Song cảm ơn người đã bắt cóc mình đi mới không có gì là lạ.
Chỉ là... đến lúc này lấy gì báo đáp người ta đây? Mạc Vô Song nhìn nhìn vị
đại hiệp trước mặt, trong lòng bắt đầu nghĩ nghĩ. Chỉ là, mặt trăng trên cao
ngày một to tròn và sáng tỏ, trên đầu vị đại hiệp này cũng theo đó mà mọc lên
hai tai.
Đúng vậy! Là hai cái tai cáo!
Mạc Vô Song cảm giác chân tay rụng rời.
Đại hiệp là yêu!
Ôi ôi. Mạc Vô Song cảm thấy mình như tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, xui xẻo hết
chỗ nói rồi. Thế giới này rộng lớn bao la như vậy, vì sao nàng lại cứ gặp phải
yêu quái thế chứ? Chẳng lẽ năm nay ta vận rủi quấn thân sao? Ôi ôi, đen hết
phần than rồi! Ôi ôi...
Trong lúc nàng đang sợ mất mật, vị đại hiệp kia đột nhiên nhíu mày: "Thái độ
gì đấy?"
Mạc Vô Song giật mình, buột miệng hỏi: "Đại hiệp có ăn thịt người không?"
"Không!" Hắn trả lời chắc nịch.
"Yêu quái không ăn thịt người thì ăn gì?" Nàng cho là hắn đang lừa nàng.
"Ta không phải là yêu quái."
"Không phải yêu quái sao có tai đầy lông kia! A! Ta khôg tin! " Mạc Vô Song
nói xong mới như bừng tỉnh, vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy, thậm chí nàng
còn cảm giác được bình sinh tới giờ nàng chưa từng chạy nhanh đến thế.
"Đứng lại!" Đại yêu quái vươn tay chộp một cái vào khoảng không, sau đó nàng
liền bị hút lại, giống như viên kẹo bị hút vào máy hút bụi vậy. "Ngươi còn
chạy, ta đem trả cho Thanh Phong!"
Mạc Vô Song hốt hoảng lắc đầu, nước mắt trong vắt như thủy tinh lăn dài trên
má, cuối cùng rơi xuống, vỡ tan trên một ngọn cỏ non xanh. Không được! Khó
khăn lắm mới chạy thoát được khỏi nơi đó, ta không thể quay lại được. Quay lại
thì có khác nào đi tìm cái chết đâu. Quay lại hắn sẽ ăn thịt nàng, mà nàng thì
vẫn còn chưa muốn chết.
"Đừng! Xin ngươi! Ta còn phải về nhà, ta không thể chết được, ngươi đã đem ta
tới đây thì phải dắt ta về nhà, ngươi không được bỏ ta lại chỗ Thanh Phong. Oa
oa!"
"Chỉ là Thần Kim Quy muốn gặp ngươi." Hắc y nhân nói. " Ngươi biết điều thì
yên lặng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta xuất phát"
Mạc Vô Song nhìn bộ dạng hung ác của hắn, cuối cùng cũng bỏ cái ý nghĩ chạy
trốn ra khỏi đầu. Lúc trước mình rơi vào tay Thanh Phong, khó khăn lắm mới
thoát được, không ngờ người cứu nàng đi cùng lại là yêu quái, nói cho cùng
cũng chỉ là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa mà thôi. Đời vốn là thế mà, nếu ông
trời đã sắp xếp cho ngươi thế nào thì ngươi phải như thế ấy. Có một người nào
đó đã từng nói với nàng như vậy, có điều, chẳng lẽ đành phải phó mặc cho số
phận thật sao? Không! Không! Không bao giờ! Mạc Vô Song ta trước giờ đều tự
thân vận động, cố gắng không ngừng nghỉ, chỉ là một chút khó khăn cũng đòi cản
bước đường ta ư? Không đời nào! Ai cũng không thể sắp đặt số phận của ta hết.
Đêm đen như mực. Nàng dựa mình vào gốc cây mà nghỉ ngơi, chỉ là dù có cố gắng
thế nào cũng không ngủ được. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ qua đêm ở bên
ngoài, lúc nào cũng là chăn ấm đệm êm, nào phải chịu khổ như thế này bao giờ.
Vì thế, sau khi hết bứt cỏ lại bóc vỏ cây, đại yêu quái tai toàn lông trở
thành đối tượng để nàng săm soi. Chỉ thấy đại yêu quái ngồi xếp bằng trên bãi
cỏ xanh non, tuấn mỹ phi phàm, gương mặt đầy vẻ tà mị không giống nhười
thường, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, tóc bạc dài đến thắt lưng theo
gió thổi mà khẽ phất phơ, từng sợi tóc dưới ánh trăng sáng lóng lánh đẹp mắt
cực kỳ. Mạc Vô Song không khỏi nghĩ ngợi. Bình thường nàng vốn cho rằng yêu
quái phải có gương mặt dài như mặt ngựa, răng lởm chởm, mắt to mắt bé xấu xí
cực kỳ, chẳng ngờ tới nơi này rồi mới biết đó không phải là sự thật, yêu quái
nào cũng đẹp trai như vậy, thật sự khiến cho người ta ghen tị mà. Mà nói không
chừng bọn chúng vốn xấu xí kinh người, vẻ đẹp đó chỉ là do chúng dùng phép
thuật biến ra để che mắt thế nhân cũng nên.
"Ngươi nhìn cái gì?" Đại yêu quái bất chợt mở mắt nhìn chằm chằm nàng, tròng
mắt xanh như mắt sói.
Mạc Vô Sông giật mình hoảng hốt, mất một lúc mới bình tĩnh lại được, vội lắc
đầu: "Đâu có, ta đâu có nhìn gì đâu, chỉ là, nơi này nhiều muỗi như vậy, ta bị
đốt đến sưng mắt rồi đây này."
Ánh mắt hắn thoáng dịu đi một chút, nhìn lại bộ dạng nàng quả nhiên nhếch nhác
đến không chịu nổi, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, một góc váy
còn cháy khét mất rồi, khuôn mặt càng là bị muỗi đốt đến biến dạng, mắt nổ mắt
xịt không ra hình người.
"Vì sao muỗi không đốt ngươi? Lẽ nào là do bổn cô nương xinh đẹp quá?" Nàng
như ai oán nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bị tiếng muỗi vo ve
nuốt chửng. Cùng không biết nghĩ cái gì mà đột nhiên to găn chạy lại ngồi bên
cạnh hắn, khẽ lẩm bẩm: " Hừm, lẽ nào là do chỗ này đắc địa?" Khẽ hít hít mũi
vài cái, Mạc Vô Song đột nhiên kêu lên: "Không được! Ngươi có dầu tràm, chia
cho ta một ít đi!"
Đại yêu quái ngớ người: "Ta tưởng ngươi sợ ta?"
"Ừ." Nàng gật đầu. "Nhưng ngồi cạnh ngươi có dầu tràm!"
Nói gì thì nói đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, ngộ nhỡ bị sốt xuất
huyết hay gì đó thì cũng coi như xong đời, chưa kể đến muỗi đốt cũng đau lắm
lắm đó.
"Ngươi cầm lấy!" Đại yêu quái đột nhiên đưa cho nàng một cái lọ nhỏ, quả nhiên
là dầu tràm, bôi vào chỗ muỗi đốt quả nhiên thấy dịu hẳn.
"Cảm ơn! " Nàng híp mắt cười thân thiện. "Ta tên là Mạc Vô Song! Ngươi tên là
gì thế?"
Hắn im lặng, một lúc sau mới trả lời: "Tâm Vô Nguyệt!"
Hắn thế mà trả lời thật. Mạc Vô Song có chút vui vẻ, sau đó lại cúi đầu, hết
cuốn góc áo lại thả ra, mãi sau mới cất tiếng: "Ta xin lỗi."
"Vì cái gì?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Lẽ ra ta không nên thể hiện thái độ với ngươi, không nên sợ ngươi, lại càng
không nên phân biệt chủng tộc. Ngươi cứu ta một mạng, ta ngược lại lại cư xử
với ngươi như thế."
Mấy ngày này có chút bận rộn nên không thể ra chương mới, cảm ơn mọi người đã
ủng hộ ta trong suốt quảng thời gian qua. Vẫn mong được mọi người góp ý nhiều
thật nhiều, ta sẽ rất vui mừng.
Vẫn nghe nói mấy ngày này trời sẽ đổ mưa to, vậy mà chờ mãi chẳng thấy mưa gì
cả, cảm thấy thất vọng nặng nề