Bến Đò


Người đăng: nainhuocha

“A, cô nương đã tỉnh rồi?” Bạch y nữ tử đặt vội bát nước xuống bàn mừng rỡ
chạy đến. “Cô nương thấy thế nào rồi? Có chóng mặt nhức đầu gì không?”

Mạc Vô Song vừa mới tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên cái chõng tre, trong
một căn nhà đất, trước mặt còn có một cô gái mặc quần áo kiểu những ngày xưa
lắc, nhất thời không biết làm sao cả, trong lòng cảm giác lẫn lộn, hoang mang
có, ngạc nhiên có, mà quan trọng nhất là nàng không biết mình có quên mất điều
gì không?

“Cô là ai thế ? Đây là đâu "

Bạch y nữ tử nghe vậy liền nói : " Ta tên Tố Vân, đây là nhà ta, ở bến đò Lo
Lủ, cha ta là người lái đò. "

" Bến đò Lo Lủ ? " Mạc Vô Song lập tức hỏi lại.

" Đúng vậy, cô nương thật là dại dột, thế mà lại nhảy sông sao ? Nếu không
phải ta thấy được, cô chắc đã chết rồi. Mạng sống quý báu như vậy, sao cô lại
không biết quý trọng ? " Tố Vân trách móc nàng, có vẻ rất là tức giận.

" Lúc ta cứu cô lên, cố gắng mãi mới làm cô ói ra ít nước. A ! Cô còn ói ra
luôn thứ này ! " Tố Vân đưa cho nàng một chiếc nhẫn đồng dáng vẻ cổ xưa, lại
tiếp. " Cô làm sao lại nuốt luôn cả cái này thế ? Rất nguy hiểm đó ! "

Mạc Vô Song nhận lại cái nhẫn, nghĩ một chút, đúng rồi, lúc nàng xuống cầu
thang có cầm theo cả cái nhẫn này, có lẽ là trong lúc ngã lộn đã nuốt phải.
Lại nói cái nhẫn này là do nàng nhặt được hồi nhỏ, trong lúc nhà nàng đang đào
móng, sau đó vì thấy đẹp nên nàng giữ lại luôn, mãi đến khi lớn lên vẫn rất
thích, không nghĩ tới có ngày lại nuốt cả nó vào bụng.

" Cám ơn ! Cô thật tốt ! " Nàng híp mắt cười, " Ta không muốn chết đâu, cảm ơn
vì đã cứu mạng. "

" Ăn chút bánh đi, " Tố Vân cũng cười, đưa qua một cái bánh chưng con, lo lắng
hỏi. " Cô còn mệt không ? "

Mạc Vô Song lắc đầu, chậm rãi cắn từng miếng bánh, là bánh chưng mới, từng hạt
gạo đều rất mềm, mùi thơm của lá dong hòa quyện với mùi thơm của thịt mỡ và đỗ
xanh, quả là mỹ vị.

" Bánh ngon quá ! " Mạc Vô Song không thể không khen một câu, bánh chưng này
ngon hơn nhiều so với bánh mua ở chợ. " Nhà cô làm đó à ? "

Tố Vân rõ ràng có chút tự đắc : " Tất nhiên, bánh này là do cha ta với Lý thúc
gói, sau đó ta luộc, có điều Lý thúc đi xây thành rồi, cha ta thì vẫn ở bên
kia sông bánh này có lẽ tới tối họ mới được ăn, cô là người đầu tiên ăn bánh
đó."

"Ta chưa bao giờ ăn bánh chưng ngon như vậy. Có điều, sao lại xây thành ?"

Tố Vân nhìn nàng như một kẻ lạc hậu : " Dĩ nhiên là xây thành ốc rồi, mọi
người đều đang xây đấy, cô không biết à ? An Dương Vương hy vọng mọi người đều
đến giúp xây thành, Lý thúc cũng là một trong số những người tình nguyện."

"A ! Xây thành ốc, còn có An Dương Vương… Như vậy, đây là…

" Thật sự là xây thành ốc cho An Dương Vương ? " Mạc Vô Song hỏi lại.
Tố Vân gật gật cái đầu, cũng bóc bánh cắn một miếng. Quả nhiên bánh nhà mình
vẫn là ngon nhất, ừm, thịt rất mềm, đỗ cũng rất nhuyễn.

Bến đò Lo Lủ, An Dương Vương…

Nhớ lại một chút nào ! Nàng ngồi dậy, sờ sờ đầu mình, có chút đăm chiêu suy
nghĩ. Rõ ràng mình đang ở nhà cơ mà, rõ ràng mình vừa ở Hà Nội về nhà, sau đó
cất túi xách với giày đi, sau đó lên tầng hai lấy sạc điện thoại, sau đó… đúng
rồi, sau đó lập tức xuống cầu thang, sau đó… hình như là ngã lộn nhào từ trên
cầu thang xuống… sau đó lại xuất hiện ở bến đò Lo Lủ ? Ngã một cái đã lập tức
bị chuyển dịch đên cả chục cây số sao ? Hơn nữa, đây còn là nơi mà nàng bị ám
ảnh suốt cả tuổi thơ. Trong những câu chuyện mà bà hay kể thì vào thời đại của
An Dương Vương, ở bến đò Lo Lủ có con Bạch Kê Tinh rất đáng sợ, còn có nghe
nói yêu tinh đó là tình lang của con gái người lái đò. Mà trước mắt đây, rõ
ràng là con gái người lái đò, như vậy, buổi tối không phải yêu tinh kia sẽ đến
sao ? Mạc Vô Song rùng mình. Tố Vân rất tốt, nhưng tình lang của cô ấy thì
không biết được.

" Tố Vân, cám ơn cô, tôi phải về nhà rồi. Cô thật tốt bụng. "

Mạc Vô Song nghĩ một chút liền nói. Nếu đây là thời Âu Lạc, vậy thì chẳng phải
là mấy nghìn năm trước sao? Không được rồi, nàng phải về nhà, phải tìm Thần
Kim Quy giúp. Con gà kia sẽ không hại Tố Vân, nàng cũng không định nói cho Tố
Vân biết hắn là yêu quái, nói không chừng lại biến thành chia uyên rẽ thúy
mất. Như vậy là lấy oán báo ân đấy.

Thế nhưng mà có lẽ nàng chẳng thể đi được rồi, bởi vì ngoài sân kia từ lúc nào
đã có người đứng đấy. Chỉ thấy người kia một thân bạch y phiêu dật, mày kiếm
mắt sáng, cho dù có lẫn vào trong đấm đông thì cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Cũng không biết vì lý do gì, Mạc Vô Song cảm thấy hắn chắc chắn là Bạch Kê
Tinh. Một chàng trai tuấn tú như vậy lại là đại yêu quái trong truyền thuyết
sao? Mạc Vô Song thoáng ngây người, cảm thấy có gì đó không thực. Trong trí
tưởng tượng của nàng, đại yêu quái phải là một người cao cao gầy gầy, bộ dáng
xấu xí lại dữ tợn, như thế mới đúng là yêu quái gian ác kia chứ.

Đại yêu quái đột nhiên nhìn nàng mỉm cười, trong khoảnh khắc ấy, Mạc Vô Song
thấy mình như chết rồi vậy.

"A! Chàng về rồi!" Tố Vân sung sướng nhào tới ôm hắn, tíu tít như con chim nhỏ
bắt đầu kể chuyện. "Kia là Mạc Vô Song, hôm nay thiếp đã cứu cô ấy từ dưới
sông lên đấy! Cô ấy thế mà nhảy sông tự vẫn. Chàng nói xem, mạng sống quý giá
như vậy lại vứt đi, há chẳng phải phụ công cha mẹ nuôi dạy sao?"

"Ừ, nàng nói đúng lắm." Bạch Kê Tinh không nhanh không chậm trả lời. Mạng sống
đúng là quý giá lắm, đâu phải lúc nào cũng có mỹ vị dâng lên tận miệng như thế
này đâu. Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đứng ở đây đã thấy mùi thịt thơm rồi,
nếm thử ắt hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy ngon miệng. Nếu như chết đuối mất
mới là tốn công cha mẹ nuôi dạy ấy chứ.

Trải qua một hồi giới thiệu, Mạc Vô Song liền biết được Bạch Kê Tinh kia tên
là Thanh Phong, hiện tại đang làm ăn lớn trong thành, nghe nói là chủ hiệu
buôn vải gì đó. Mạc Vô Song suy nghĩ thật lâu, nếu mình có tiền mua vải, liệu
hắn sẽ không ăn thịt mình chứ?

"Bây giờ cô ấy đã nghĩ thông rồi, tất cả đều là do ta thuyết phục đấy! Chàng
thấy ta có giỏi không?" Tố Vân thao thao bất tuyệt nói hết chuyện này sang
chuyện khác, kể hết chuyện nọ đến chuyện kia, đã mấy lần Mạc Vô Song mở lời tỏ
ý muốn rời đi nhưng đều bị Bạch Kê Tinh phá hỏng, đương nhiên, lúc này mặt đối
mặt, mà hắn cũng đã bắt đầu lừa bắt con mồi béo bở là nàng, Mạc Vô Song sớm đã
không còn hy vọng sống sót rời đi. Mà con người ta cũng lạ lắm, đến lúc đã
biết chắc sẽ đi gặp tổ tiên rồi, người ta đều chẳng sợ cái mẹ gì nữa, hôm nay
nếu bổn cô nương không chơi chết được ngươi, bổn cô nương nhất định sẽ để cho
ngươi thích ăn kiểu gì thì gặm theo cách ấy.

Đêm đã về khuya, trăng treo trên đỉnh cây xoài, bầu trời như vỡ vụn, tan nát
như cõi lòng của nàng vậy.

Kẹt...

Kẹt...

Kẹt...

Mạc Vô Song nằm trong chăn, run như cầy sấy, trong tay nắm chặt sợi dây, cuối
cùng giật mạnh một cái...

Đông!

Đông!

Đông!

Đông!

Trúng rồi! Trong nàng có cái gì đó như vỡ òa, toan tung chăn chạy trốn thì một
bóng đen chợt ập tới, trong lúc nàng còn đang hoảng sợ tột cùng, Mạc Vô Song
bị hắn vác lên vai lao qua cửa gỗ, sau đó, bóng đen giống như một tia chớp phi
thẳng lên trời, lẫn ở trong mây mù mịt thậm chí còn thấy cả những tia chớp lập
lòe, điện xà bay múa.

"Chạy? Không dễ như vậy đâu!"

Giọng nói của bạch kê tinh từ dưới truyền lên, trong đêm tĩnh lặng trở nên rõ
ràng hơn hết. Thì ra, người bắt nàng đi vốn không phải là con yêu quái đó.

Xin chào! Ta là Nại Nhược Hà, tác giả của Mộng Thiên Thu này. Ta đã ôm giấc
mộng này từ khi ta còn rất nhỏ, rất nhỏ, chỉ là cho tới lúc này ta mới đủ tiền
vốn để theo hết giấc mơ này. Nói gì thì nói, dù sao cũng là lần đầu dấn thân
vào thể loại này, bút lực nhiều khi còn chưa đủ, rất mong được sự giúp đỡ cũng
như góp ý chân thành của mọi người, Nại Nhược Hà xin cám ơn!


Mộng Thiên Thu - Chương #1