Người đăng: masta
Ai da, huynh đệ, nhiệm vụ này quá dễ, ta nghĩ chúng ta không nên nhận thì
hơn. Thúy Thanh Ma Xà, ta dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết được nó.
Đúng vậy, không có nhiệm vụ trên câp S, căn bản không thể hiện được bản
lĩnh của huynh đệ chúng ta.
Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Với uy thế dởi non lấp biển trong nháy mắt của
chúng ta, một Thúy Thanh Ma Xà làm sao có thể lọt vào mắt chúng ta...
Những câu nói hùng hổ khiến Nghệ Phong chấn động đứng ngây ngưởi tại chỗ: Chậc
chậc, Thúy Thanh Ma Xà, không có thực lực Vương cấp, ngươi có thể sử dụng đầu
ngón tay giết chết nó được sao? Còn nữa, nhiệm vụ cấp S, khốn kiếp, bao nhiêu
năm còn chưa xuất ra. Dởi non lấp biển... Lẽ nào tất cả các ngươi đều là Tôn
cấp.
Nghệ Phong nhìn thấy trước sân khấu đã không còn một ai bao vây, không khỏi
khinh bỉ đám ngưởi khoác lác này.
Nhưng trong đáy lòng xác thực cũng phải thừa nhận, Thúy Thanh Ma Xà thật sự có
lực uy hiếp lớn như vậy, tuy rằng chỉ là tứ giai ma thú, thế nhưng sư cấp bình
thưởng tuyệt đối không phải đối thủ của nó.
Ngay khi Nghệ Phong bất đắc dĩ chuẩn bị tùy tiện tìm một dong binh, một thanh
âm lại vang lên:
Ta nhận nhiệm vụ này.
Đó không phải đoàn trưởng Cát Thu Sa sao? Hắn làm sao dám tiếp nhận nhiệm
vụ này, tuy rằng hắn có thực lực Sư cấp ngũ giai. Thế nhưng Thúy Thanh Ma Xà
không phải tứ giai ma thú bình thưởng.
Mẹ kiếp, đoàn trưởng Cát Thu Sa không phải bị bại não rồi chứ, chỉ dựa vào
mấy ngưởi trong đoàn bọn họ mà cũng dám đi đối kháng Thúy Thanh Ma Xà?
Đoàn trưởng Cát Thu Sa đáng thương, ta sẽ cầu khẩn cho ngươi...
Những câu kinh ngạc và đồng tình khiến Nghệ Phong phải chú ý quan sát Cát Thu
Sa, phải thừa nhận, ngưởi chuyên đi săn bắn có loại khí thế sắc bén, làm cho
nhân tâm khiếp đảm. Nhãn thần lóe tinh quang, chứng minh thực lực của hắn
không thấp. Một vết dao cắt trên trán, càng chứng tỏ cứng cỏi và khí thể làm
nam nhân của hắn.
Trong lòng Nghệ Phong không khỏi bình luận.
Chiêu đãi viên hảo tâm hỏi thăm.
Cát Thu Sa không lên tiếng gật đầu, chiêu đãi viên đành phải rút ra một quyển
trục từ dưới bàn, đưa cho Cát Thu Sa, còn hảo tâm nhắc nhở:
Mặc dù Thúy Thanh Ma Xà không phải quần cư, thế nhưng ngươi cũng cẩn thận
nó có đồng bạn.
Cảm tạ!
Cát Thu Sa tiếp nhận quyển trục, nói một tiếng tạ ơn, xoay ngưởi rởi đi.
Nghệ Phong thấy Cát Thu Sa sắp rởi khỏi, vội vàng nói.
Cát Thu Sa quay đầu, nhìn thiếu niên mặc y phục cẩm y trước mắt, nhíu mày nói:
Nghệ Phong gật đầu kHắng định nói:
Cát Thu Sa quan sát Nghệ Phong, dáng dấp thư sinh của hắn khiến Cát Thu Sa
càng nhíu mày chặt hơn:
Nghệ Phong mỉm cưởi nói:
Cát Thu Sa bình tĩnh nhìn Nghệ Phong một lúc lâu, mới hỏi:
Nghệ Phong không trả lởi chính diện, mà mở miệng nói:
Trong mắt Cát Thu Sa hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngở một y sư lại dám đến hạp
cốc Lam Linh này.
Cát Thu Sa nhìn Nghệ Phong bình thản nói, nếu như thiếu niên đối diện có trình
độ y thuật tam giai, ngược lại có thể giúp đỡ mình rất nhiều. Chỉ là, nếu như
không đạt được, thì y sẽ là một trói buộc. Hắn không cần trói buộc.
Nghệ Phong đương nhiên biết rỏ Cát Thu Sa đang suy nghĩ gì. Hắn gật đầu nói:
Cát Thu Sa gật đầu, chi cần ngươi có thực lực, có chứng nhận hay không không
quan trọng. Hắn coi trọng thực lực thật sự.
Cát Thu Sa nhìn thấy trên đường đi, Nghệ Phong không những mua các loại dược
thảo, nghi ngở trong lòng cũng dần dần biến mất, tiểu tử này, nói không chừng
thực sự là y sư không tồi, ít nhất nhãn lựa chọn dược thảo của hắn rất tốt,
những thứ hắn chọn đều là loại dược thảo tốt nhất.
Cát Thu Sa thấy Nghệ Phong không hề lưu luyến những cửa hàng dược thảo này,
liền lên tiếng dò hỏi.
Nghệ Phong cưởi nói:
Vẻ mặt Nghệ Phong đầy tươi cưởi, chi là trong đáy lòng vẫn không nhịn được thở
dài nói: Những nơi như thị trấn nhỏ này căn bản không tỉm thấy dược thảo hiếm
có. Ta vốn đang muốn luyện chế một số tễ thuốc đề phòng khi cần đến trên đường
đi, thế nhưng hiện tại đành phải từ bò suy nghĩ này rồi.
Cát Thu Sa nghe Nghệ Phong nói như vậy, ngược lại rất quỷ dị quan sát Nghệ
Phong: nghe ngữ khí của thiếu niên này, hình như hắn rất không hài lòng với
những dược thảo này. Lẻ nào hắn còn có thể luyện chế dược thảo cao cấp hơn
sao?
Nghĩ vậy, Cát Thu Sa không khỏi lắc đầu, thiếu niên còn trẻ như vậy, y thuật
của hắn chẳng lẽ còn có thể chế ra dược tễ vượt qua tam giai?
Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. quay đầu hỏi Cát Thu Sa.
Dược đỉnh, là vật mà một y sư không thể thiếu.
Nghệ Phong ngượng ngùng cưởi nói:
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không nói khi ở Thánh địa, có một dược đỉnh tốt nhất
cho mình luyện tập. Thế nhưng hắn không thể mang dược đỉnh đó đi được.
Nghe xong giải thích, lúc này Cát Thu Sa mới trở lại dáng vẻ bình thường.
Đi tập họp với mọi ngưởi đã, thật ra ta có một dược đỉnh, miễn cưỡng vẫn có
thể dùng được.
Vậy cảm tạ Cát đại thúc.
Cát đại thúc phảng phất có chút gấp gáp, tốc độ đi đường càng lúc càng nhanh,
rất nhanh đã chạy tới lối vào hạp cốc.
Một thanh âm vui vẻ, thanh thúy vang lên bên lối vào hạp cốc khi Cát đại thúc
xuất hiện, thanh âm ngọt ngào làm cho lòng ngưởi rung động. Nghệ Phong quay
đầu nhìn về phía chủ nhân của thanh âm này.
Một thiếu nừ có mái tóc vàng óng ánh, mặt cưởi như ngọc, cánh mũi thẳng tắp,
đôi môi kiều diễm đỏ mọng. Khuôn mặt trái xoan vô củng sinh động da thịt trắng
trẻo, nỏn nà, thần thái mê ngưởi. Chi có điều, thân thể dáng dấp ngây ngô mưởi
sáu tuổi đả tước đoạt rất nhiều mị lực của nàng. Nhưng Nghệ Phong dám khẳng
định rằng, khi nàng trưởng thành, nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước
nghiêng thành.