Ta Đương Nhiên Là Tà Đế.


Người đăng: masta

Nghệ Phong nghe thấy câu này, ánh mắt vừa mới lóe sáng lập tức ảm đạm, bất mản

nói thầm:


  • Vậy ngươi còn nói cái rẳm gỉ, nhiều người như vậy mà hắn còn chướng mắt,
    chẳng lẻ còn có thể coi trọng ta, ta không cho rằng mình có nhiều đặc thù.


  • Ha ha! Tiểu tử ngươi cũng biết mình biết ta. Nhưng thật ra ngươi có thể thử
    một lần xem. Thứ nhất, vì nguyên hồn lực của ngươi không có ai mạnh bằng. Thứ
    hai, ta thật ra có chút uy danh, có lẻ hắn củng sẽ để ý đến ngươi. Quan trọng
    nhất là ngươi phải biểu hiện thật tốt, nói không lão hắn sẽ coi trọng ngươi
    cũng không lão. Lão đầu tử giải thích.


Nghệ Phong nghe thấy lời nói rò ràng không ôm hi vọng này, bất đẳc dĩ kêu lên:


  • Nếu như hắn không đồng ý, lẻ nào ta không thể trở thành Nhiếp hồn sư?


  • Ha ha, không phải, ta còn có an bài khác. Cho dù hắn không thu nhận ngươi,
    cũng có một người sẽ thu nhận ngươi, chỉ là trình độ của người này kém hơn
    Phong Lão đầu rất nhiều. Lão đầu tử vừa cười vừa nói.


Nghệ Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, có người chi dạy là tốt rồi, huống
chi người lão đầu tử đã lựa chọn, có thể kém được sao?


  • Tiểu tử, cố gắng trở thành cường giả đi, quy củ của tông môn chúng ta là
    tùy tâm sờ dục. Không có thực lực nhất định, làm sao tùy tâm sờ dục.

Lão đầu tử đột nhiên cảm thán nói.


  • Đợi đả! Lão đầu tử, ngươi nói tông môn chúng ta! Ta theo ngươi năm năm rồi.
    Ta còn chưa biết ta thuộc tông môn nào?

Nghệ Phong rất ủy khuất nói.

Lão đầu tử không trực tiếp trả lời câu hòi của Nghệ Phong, mà quay đầu sang
nói với hắn:


  • Tiểu tử, ngươi còn không biết tục danh của ta sao. Ha ha, sau này bị khi
    dễ, thật ra cũng có thể báo danh của ta, nó cũng có vài phần sát thương. Nhớ
    kỹ, ta tên Liễu Nhiên.


  • Liễu Nhiên?


Nghệ Phong thỉ thầm, tìm tòi tất cả ký ức trong đầu, nhưng không có gỉ liên
quan đến cái tên này.


  • Ha ha, có vẻ ngươi chưa từng nghe qua. Nhưng tông chủ các đời của sư môn
    chúng ta đều được người ta gọi là Tà Đế!


  • Tà Đế?


Nghệ Phong thỉ thầm, nhưng lập tức trợn trừng mắt, kinh hãi kêu lên:


  • Ngươi nói ngươi tên là Tà Đế? Tông chủ của Tà Tông?


  • Ha ha, ta còn tưởng tiểu tử ngươi chưa từng nghe qua Thánh Tông có một tông
    môn như vậy, không ngờ ngươi củng biết.


Ngữ khí bình thản này khiến trong lòng Nghệ Phong dấy lên cơn sóng kinh hãi:
Trời ạ, Tà Tông, mình là đệ tử của Tà Tông.

Nghệ Phong cố gắng dẹp loạn tâm tình của mình, thế nhưng làm thế nào cũng
không thể bình ổn. Hắn chính là truyền nhân của Tà Tông, vậy chẳng phải nói,
Nghệ Phong là Tà Đế đời này sao?

Nghệ Phong nghĩ đến đây, hắn cảm giác đầu óc thật sự choáng váng.


  • Chỉ là một cái tên mà thôi, có gì phải kinh ngạc. Được rồi, đây là tài liệu
    của lão đầu kia, ngươi xem qua đi.

Nói xong, lão đầu tử không để ý tới Nghệ Phong còn đang khiếp sợ, thân ảnh
chợt lóe, lướt về phía xa.

Khi Nghệ Phong phản ứng chuẩn bị hô to, tiếng nói của lão đầu tử lại truyền
đến bên tai hắn:


  • Tiểu tử, nhớ tu luyện Lăng Thần quyết thật tốt. Nhớ kỹ, dùng tâm lĩnh ngộ.

Trong Lam Linh quần sơn có một hạp cốc cực lớn, hạp cốc này giống như một
thanh kiếm, chia cắt dãy núi kéo dài không dứt thành hai đoạn, cũng chính vì
như vậy, hạp cốc này chính là sợi dây nối liền Lam Linh quần sơn. Rất nhiều ma
thú, Linh Mị sẽ từ đó xuyên qua vào trong dãy núi.

Ma thú cao cấp và Mị dù sao đã có khái niệm lĩnh vực. cũng rất ít xuyên qua
hạp cốc. Cho nên xuyên qua hạp cốc, bình thường đều là một số ma thú không cao
không thấp. Điều này cũng tạo thành, có rất nhiều dong binh tập hợp sinh sống
ở miệng núi này. Dù sao, không có ma thú cao cấp uy hiếp, hạp cốc xác thực là
một nơi rất tốt để bắt giết ma thú.

Vị trí địa lý đặc thù cũng khiến chỗ cách hạp cốc cách đó không xa dần dần
hình thành một thị trấn nhỏ, cung cấp nơi nghĩ ngơi cho các dong binh.

Nghệ Phong nhìn thị trấn nhỏ ồn ào tiếng người ra vào trước mặt, bước chân
cũng chậm lại. Hạp cốc Lam Linh mặc dù không phải đường thông đến đế đô, nhưng
lại là con đường gần nhất. Nếu đi phương hướng khác, lộ trình ít nhất phải xa
hơn gấp đôi. Nghệ Phong một lòng muốn đến đế đô nhanh nhất, đương nhiên sẽ
không vì hạp cốc nguy hiểm mà đi đường khác.

Thị trấn không lớn, thế nhưng lại rất phồn hoa. Đặc biệt khắp nơi đều có quán
rượu để các dong binh nghỉ ngơi, giải trí. Sau đó là tiệm bán vũ khí, dược
dịch... Tất cả đều vì phục vụ cho dong binh.

Đối với một người đến từ bên ngoài như Nghệ Phong, khi bước vào thị trấn đương
nhiên thu hút sự chú ý của nhửng nam nhân này. Một thiếu niên ăn mặc cẩm y có
thể tới một nơi hung tàn như vậy sao?

Nhửng ánh mắt nghi hoặc và xem thường khiến Nghệ Phong buồn cười, hoàn toàn
không để ý đến. Hắn đi về hướng đại sảnh của dong binh công hội. Hiện tại hạp
cốc này đối với Nghệ Phong mà nói vẫn còn tồn tại nguy hiểm rất lớn, hắn phải
tìm một dong binh rất quen thuộc hạp cốc này, dẫn hắn cùng đi qua.

Tiến vào đại sảnh, nhửng thanh âm ồn ào náo nhiệt vẫn không dứt bên tai, đám
dong binh đang tùy tiện mắng chửi mẫu thân, thậm chí có một số ngồi xuống đất,
uống từng ngụm rượu, toàn bộ đại sảnh dong binh lộ vẻ hỗn độn.

Nghệ Phong nhìn thấy màn này, khóe miệng nở nụ cười, đây mới là bản tính thực
sự của nam nhân, dủng cảm lại không câu nệ tiểu tiết. Nghệ Phong nhớ tới đồng
bào dân công kiếp trước, cũng hào sảng phong độ giống như vậy.

Nghệ Phong quan sát đại sảnh một hồi, không khỏi vò đầu, nhiều dong binh như
vậy, hắn thật sự không biết tìm như thế nào.


  • Vừa có người ra năm trăm kim tệ tuyên bố một nhiệm vụ ngũ giai, trong các
    ngươi ai có thể nhận được?

Khi Nghệ Phong đang không biết làm thế nào, một thanh âm bỗng nhiên vang lên
trên đài tuyên bố nhiệm vụ dong binh.

Các dong binh đợi nhiệm vụ, vội vàng đứng dậy, hô lớn:


  • Ta nhận, ta nhận!

Nghệ Phong thấy thế, không khôi ngạc nhiên. Nhiệm vụ dong binh phân thành cửu
giai cấp S. Một nhiệm vụ ngũ giai, nếu không có thực lực Sư cấp cũng đừng nghĩ
đến, về phần cửu giai, cũng chỉ có thể là dong binh đoàn cấp A của dong binh
giới mới có thể ngưỡng vọng mà thôi, về phần cấp S cấp SS, cấp SSS, đó chính
là tồn tại trong truyền thuyết.

Thế nhưng, Nghệ Phong nhìn đám người hưng phấn xông lên trước đài, hô to muốn
tiếp nhận nhiệm vụ, vô cùng ngạc nhiên bời vì hắn phát hiện, đại đa số nhửng
người đó không tới Sư cấp.

Chiêu đãi viên trước sân khấu phảng phất như đã quen thuộc với tình cảnh như
vậy, hắn bình thản nói :


  • Nhiệm vụ lần này là, lấy ma tinh của ma thú tứ giai Thúy Thanh Ma Xà. Ai
    muốn nhận.

Chiêu đăi viên vừa nói xong, các dong binh liền hít sâu một ngụm hàn khí.


Mị Ảnh - Chương #92