Tần Y Cảm Động.


Người đăng: samguku123

Tiểu đệ, ta van cầu đệ nha, đệ hãy đi gặp phụ thân đi!
Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong vô cùng bất đắc dĩ, chính mình khuyên can mãi, thế
nhưng tiểu đệ căn bản không chịu cùng chính mình đi gặp phụ thân, cái này bảo
hắn đi báo cáo kết quả công tác như thế nào?
- Được rồi, đại ca cũng đừng cầu xin nữa. Lão nhân vội vã gặp ta làm gì sao?
Chẳng lẽ hắn lại có phiền phức?
Hai mắt Nghệ Phong phát sáng, biểu tình mười phần hả hê.
Bộ dáng này của Nghệ Phong để cái trán Nghệ Lưu toát mồ hôi lạnh:
"Hỗn tiểu tử, ngươi hi vọng phụ thân chính mình bị phiền phức quấn thân như
vậy sao?"
Thấy Nghệ Lưu không mở miệng nói, Nghệ Phong nhất thời hứng thú, hắn hắc hắc
cười nói:
- Chẳng lẽ là Dương Húc lại tìm lão nhân gây phiền phức?
- Như vậy thì tốt quá, Dương Húc nha, ngươi có thể làm triệt để một chút, để
lão nhân xấu mặt mũi, miễn cho hắn chung quy làm bộ mặt thối đối với ta.
Nghệ Lưu lau mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng bội phục sức tưởng tượng của tiểu
đệ chính mình, đồng thời hắn cũng rất bất đắc dĩ nói:
- Không phải…
- Gì… Không phải? Kháo, Dương Húc cũng quá không ra hồn đi. A, ta đã biết,
khẳng định là có người chết trên thọ yến đúng không? Uhm, nhất định là như
vậy.
- …
Nghệ Lưu tương đương không nói gì. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Cái đầu của tiểu tử ngươi cũng quá đen tối đi, trong thọ yến của lão nhân xảy
ra tai nạn chết người còn hài lòng như vậy? Vậy ngươi vừa rồi sao còn cứu
người?"
- Cũng không phải!
Nghệ Phong rất chịu đả kích, hít sâu một hơi, nhưng lại lập tức hưng phấn nói:
- Chẳng lẽ lão gia tử trong thọ yến bị người phóng độc rồi, gọi đi cứu giá.
Hắc hắc, như vậy thì tốt quá. Hay nhất là lão nhân cũng bị trúng độc. Cứ như
vậy, di sản của lão nhân không phải là của hai huynh đệ chúng ta sao? Hắc hắc.
Phịch…
Nghệ Lưu không nhịn được nữa, mạnh mẽ ngã xuống dưới mặt đất:
"Tên hỗn đản này nhớ thương tài sản nhiều như vậy, cầm thú a, cầm thú! Hỗn đản
này sẽ không vì tài sản, ngay cả ta cũng độc chết?"
Nghệ Lưu nhìn nhãn thần phát sáng của Nghệ Phong, hắn rùng mình một cái:
"Còn phải nói, tiểu tử này thực đúng là có khả năng làm chuyện như vậy, ngẫm
lại lý tưởng ngưu bức của hắn thì biết."
Tần Y cũng không nhịn được che miệng cười, nhất tiếu bách mị sinh.
- Được rồi, Nghệ Phong, đừng cho là ta không biết điểm tâm tư cẩn thận này
của đệ. Đệ cũng có giỏi thì tới trước mặt phụ thân đệ nói những lời này.
Tần Y nhìn thấu tâm tư của Nghệ Phong không còn một mảnh, không khỏi cười khẽ
nói.
- Chê cười! Ta nói xấu lão đầu tử còn phải nói sau lưng hắn sao. Trong lúc
nói chuyện cũng đủ để hắn tức giận chết. Khụ, bất quá là sản nghiệp của hắn
quá nhỏ, ta chướng mắt mà thôi, cho nên mới để hắn sống tới hiện tại.
Nghệ Phong rất ngưu bức nói.
Sắc mặt Tần Y hơi hồng, cảm giác sâu sắc mặt dày của Nghệ Phong, đồng thời
tỏng lòng càng cười khẽ:
"Tiểu tử ngươi rất giỏi giả bộ, nếu thực muốn lấy mệnh phụ thân hắn, sợ là đã
sớm làm rồi."
- Nghệ Lưu ca ca…
Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên một giọng nữ thanh thúy
vang lên trong tai, thanh âm thực sự ngọt tới say người.
Một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu, dung nhãn kiều diễm, sóng mắt dịu dàng, bước
tiến mềm nhẹ hướng về phía Nghệ Lưu. Ngọc lâp đình đình, tần thủ nga mi. Tuy
rằng còn lộ vẻ ngây ngô, nhưng rõ ràng là một mỹ nhân bại hoại.
Thiếu nữ liếc mắt nhìn Tần Y đứng ngay bên cạnh Nghệ Phong, bị dung nhan và
khí chất của nàng chấn động. Nàng bỗng nhiên cảm giác dung nhan vẫn là điều tự
ngạo của chính mình trước mặt Tần Y thực sự nhỏ bé không đáng kẻ. Chỉ là, phần
khí chất lịch sự nhãn nhặn đoan trang kia, lại để nàng không nổi lên được một
chút đố kỵ. Bất quá, khi nàng nhìn thấy Nghệ Phong và Tần Y thân mật đứng cùng
một chỗ, trong lòng không khỏi có chút căm tức.
Vì sao một phế nhân như vậy lại phối hợp với thiên tiên trên trời kia.
- Bố Lan Ny muội muội, lâu ngày không gặp!
Nghệ Phong lặng lẽ cười nhìn thiếu nữ, trong mắt trêu chọc mỉm cười.
Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là nữ nhi của Bố Lan Kỳ. Mặc dù Nghệ
Khải Mạc không được Nghệ gia coi trọng, nhưng Bố Lan Kỳ lại không giống người
khác tránh né Nghệ Khải Mạc như ôn dịch, ngược lại coi Nghệ Khải Mạc như thế
giao chân chính, có cơ hội sẽ dẫn Bố Lan Ny tới ở vài ngày.
Bố Lan Ny liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nhưng không nói câu nào. Đối với thiên tài
ngày xưa, phế nhân ngày nay, nàng không muốn lãng phí biểu tình.
Nàng càng thích Nghệ Lưu có danh xưng thiên tài hơn.
Nghệ Lưu nhìn thấy Bố Lan Ny, tuy rằng trong lòng nổi lên một tia gợn sóng,
thế nhưng nhớ tới nhiệm vụ phụ thân giao cho hắn, chỉ đành phải ngăn cản dục
niệm rục rịch trong lòng:
- Tiểu đệ, phụ thân tìm đệ có việc, nhanh đi thôi.
- Đại ca, huynh chuyển cáo cho phụ thân, chuyện hắn tới hoa thuyền tìm hoa
khôi, ta sẽ không nói cho mẫu thân biết, bảo hắn yên tâm, ta sẽ không đi!
Cước bộ Nghệ Lưu run run, suýt chút nữa không té ngã xuống đất:
"Độc, quá độc ác. Hãm hại trần trụi a, bằng vào cái miệng không giữ được
chuyện của Bố Lan Ny, sợ là phụ thân hết đường chối cãi rồi."
Nghĩ tới phụ thân và mẫu thân rất có thể sẽ phát sinh đại chiến, Nghệ Lưu
không khỏi run người, sau này nghìn vạn lần đừng cho tiểu đệ thương nhớ, nếu
không ngay cả cơ hội khóc cũng không có.
Nghệ Lưu vừa định giải thích cái gì đối với Bố Lan Ny, lại bị nghệ Phong ngắt
lời nói:
- Đại ca, ta cho huynh một lời khuyên: Tư tưởng có thể xấu xa, thế nhưng sinh
hoạt phải khỏe mạnh! Bởi vì chỉ có khí lực cường tráng mới có thể chống đỡ
được một linh hồn xấu xa!
Nói xong, Nghệ Phong tà tà nhìn thoáng qua Bố Lan Ny và Nghệ Lưu, trong lúc
Nghệ Lưu sững sờ, rất bất đắc dĩ mỉm cười cùng Tần Y nhanh chóng rời đi.
Lúc Nghệ Phong rời khỏi, hồi lâu sau mới phản ứng lại, quay sang địa phương
không còn thấy bóng lưng hai người mắng:
- Ta kháo, sinh hoạt và linh hồn của lão tử đều rất thuần khiết.
Nghe được tiếng rống giận của Nghệ Lưu, hắn cười hắc hắc:
"Nghĩ cũng không cần nghĩ, lão nhân tới tìm ta. Không phải là muốn biết năm
năm ta biết mất là làm cái gì sao? Thế nhưng, tất cả những điều này có thể cho
hắn biết?"
- Đệ thực sự không thể nói năm năm qua rốt cuộc làm cái gì?
Tần Y chớp động đôi con mắt trong suốt của nàng, hai tay trắng noãn chống
khuôn mặt thẳng tắp nhìn Nghệ Phong, trong lòng rất muốn biết, người khiến
chính mình nóng ruột nóng gan, rốt cuộc năm năm này làm cái gì.
Nghệ Phong bình tĩnh nhìn Tần Y, hai bàn tay bị đè ép tới ửng đỏ, toàn bộ thân
thể lồi lõm mê người, mái tóc ôn nhu. Tâm thần Nghệ Phong lần thứ hai không
nhịn được run lên vài cái, thượng thiên làm sao sáng tạo được vưu vật như thế
này?
Nghệ Phong có thể cảm giác trái tim mình đập thình thịch, trong lòng nhiều hơn
một phần cảm giác.
Tần Y thấy Nghệ Phong không chút kiêng nể quan sát chính mình, sắc mặt không
khỏi ửng đỏ, nàng trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, đưa tay gỗ trán của hắn một
cái, gắt giọng:
- Hoàn hồn…
- Biểu tỷ, tỷ thật đẹp…
Nghệ Phong không hề che giấu một chút ánh mắt của chính mình, vẫn như trước
thẳng tắp quan sát Tần Y, cảm thán nói.
Tần Y tức giận liếc mắt nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên có chút sầu não nói:
- Xin lỗi, ta không nên liên lụy đệ bị đứt đoạn kinh mạch.
Nghệ Phong lắc đầu, nhìn Tần Y cực kỳ chăm chú nói:
- Ta nói rồi, cái này không liên quan tới tỷ, vậy thì thực sự không liên quan
tới tỷ, tỷ cũng không cần bởi vì việc này cảm thấy áy náy. Tại bất cứ thời
điểm nào tỷ cũng không cần phải xin lỗi ta, hiện tại là vậy, tương lai cũng
vậy. Từ khi ta tới thế giới này, cái nhìn đầu tiên chính là nhãn thần lo lắng
của tỷ cho ta. Tỷ đã trọng yếu hơn bất cứ cái gì.
- Thế nhưng…
Nghệ Phong cắt đứt, như đinh đóng vột nói:
- Không có gì thế nhưng! Ta không muốn nhìn thấy một Tần Y tỷ tự trách!
Tần Y cảm giác trái tim chính mình rung động thật sâu, cũng không nhịn được
hiện rõ trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Nàng nhìn Nghệ Phong đối diện, cảm giác toàn
bộ trái tim của chính mình được ngâm trong nước ấm, nhưng lại có điểm chua.
Nghệ Phong ôm chầm lấy bờ vai không ngừng run của Tần Y, dùng ống tay áo lau
nước mắt cho nàng, nhàn nhạt hỏi:
- Hàn chứng của tỷ vẫn phát tác nhiều lần sao?
Tần Y nghe được câu này, nước mắt vừa mới dừng lại đột nhiên rơi xuống như
mưa, nàng biết, từ cái nhìn đầu tiên thấy Nghệ Phong sử dụng y thuật, nàng đã
minh bạch y thuật này là hắn học vì nàng, muốn trị liệu hàn chứng của chính
mình.
Tần Y nhìn nhãn thần lo lắng của Nghệ Phong, nàng nỗ lực cắt đứt nước mắt tuôn
rơi, lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Trong năm năm qua, mỗi lần phát tác ta đều có thể sử dụng công pháp do phụ
mẫu ta lưu lại để ức chết. Vì vậy năm năm qua ta đều rất yên ổn, chỉ là trước
khi phát tác có một chút đau đớn mà thôi.
Nghệ Phong nghe được Tần Y nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bí tịch
do phụ mẫu Tần Y lưu lại kia rốt cuộc là loại bí tịch gì. Đồng thời đối với
phụ mẫu thân sinh của Tần Y cũng vô cùng hiếu kỳ. Công pháp có thể ngăn cản
được hàn chứng, tuyệt đối không thể đơn giản.
Chỉ là, tuy rằng Tần Y nói chỉ đau đớn một chút, nhưng Nghệ Phong cũng hiểu
rõ, cho dù hàn chứng kia chỉ phát tác một điểm cũng là đau đớn vạn phần.
Nghĩ tới thân thể nhỏ bé kia chịu đựng đau đớn không thuộc về mình, trong mắt
Nghệ Phong hiện lên một tia yêu thương.
- Nàng yên tâm, ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng, như vậy sẽ bảo vệ tốt
cho nàng.
Người nào đó thì thào thề trong lòng, nhãn thần nhìn Tần Y cũng kiên định hơn
vài phần.
Nghệ Phong rõ ràng nhớ kỹ, thời điểm chính mình vừa mới xuyên qua, chính là
nàng chiếu cố mọi điều, thậm chí thiếu chút nữa còn nỗ lực tính mệnh vì chính
mình.
Người như vậy, hắn không đành lòng để nàng chịu một chút thương tổn, vì vậy,
thế lực sau lưng thích khách kia, Nghệ Phong hạ quyết tâm muốn diệt trừ.


Mị Ảnh - Chương #6