Kim Châm Độ Huyệt.


Người đăng: samguku123

Trong đại lục Khống Mị này tồn tại một loại sinh mệnh đặc thù, nó gọi là linh!
Linh là sinh mệnh đặc thù do linh hồn và năng lượng cấu thành. Nó tồn tại tại
rất nhiều địa phương khắp đại lục Khống Mị, đặc biệt là những chỗ hiếm thấy
dấu chân. Cũng bởi vì linh là do năng lượng và linh hồn cấu thành, vì vậy đây
cũng trở thành thuốc bổ cho võ giả gia tăng tốc độ tu luyện, có thể hoàn toàn
hấp thu một linh, đối với hồn và khí của võ giả đề cao không nhỏ, nếu như có
thể hấp thu được một linh cao cấp, thậm chí liên tiếp tăng lên mấy giai cũng
không phải là không thể. Đương nhiên, tiền đề là ngươi có thể hấp thu, bằng
không linh hồn và năng lượng trùng kích rất có thể khiến ngươi bạo thể mà
chết.
Linh, có thể trở thành tồn tại đề cao thực lực của võ giả, chỉ cần điều này đã
khiến mọi người hâm mộ như điên. Có vô số người tan nhà nát cửa chỉ vì muốn
thu được một linh, cũng có vô số người bởi vì linh mà chết.
Nếu như xuất hiện một linh bát giai, coi như là cường giả cấp bậc Quân cấp
cũng sẽ dốc hết toàn bộ lực lượng, trắng trợn tranh đoạt. Điều này có thể
tưởng tượng được, linh trong cảm nhận của võ giả chiếm địa vị như thế nào.
Cũng bởi vì điều này, có một loại chức nghiệp để vô số người hướng tới và ước
ao không ngớt, đó chính là nhiếp hồn sư.
Linh là một loại sinh mệnh cực kỳ nguy hiểm, bởi vì nó hoàn toàn là do năng
lượng cấu thành, muốn bắt được nó cực kỳ khó khăn, cho dù thực lực cao hơn nó
hai giai cũng không nhất định có thể đối phó được nó, đây cũng là lý do vì sao
linh có tiền cũng không mua được.
Thế nhưng nhiếp hồn sư lại khác, bọn họ có thể bắt được linh cao hơn đẳng cấp
của chính mình. Có thể ngẫm lại một chút, lấy địa vị của linh trong lòng võ
giả, chức nghiệp như vậy sẽ khiến mọi người ước ao đố kỵ như thế nào. Huống
chi, lực sát thương của nhiếp hồn sư cũng cực kỳ kinh khủng, trực tiếp tác
dụng vào tinh thần.
Huống chi, nhiếp hồn sư có thể dùng linh để cung cấp cho chính mình tu luyện,
tốc độ tu luyện không nhanh hơn so với người khác sao? Chỉ là, yêu cầu cơ bản
để trở thành nhiếp hồn sư quá cao, khiến vô số người phải thở dài không thôi.
Đẳng cấp của linh cùng với trí lực của nó có quan hệ trực tiếp. Linh tứ giai
kỳ thực đã có trí lực nhất định rồi, lúc này nó được xưng là "mị".
Vừa thấy nam tử không ngừng lăn lộn trên mặt đất, Nghệ Phong liền minh bạch,
nam tử này mạnh mẽ hấp thu năng lượng của mị, kết cục bị phản phệ, khóe miệng
không khỏi nhiều hơn một lần châm biếm.
Không đủ hồn lực, cư nhiên mạnh mẽ hấp thu năng lượng của mị để đề cao đấu
khí, không bị phản phệ mới là lạ. Người, lòng quá tham sẽ bị báo ứng.
Nghệ Khải Mạc nhìn vào nam tử không ngừng tỏa năng lượng màu hồng trên người,
hắn nhìn ra được đây là do năng lượng của mị phản phệ. Tuy rằng trong lòng
nghi hoặc vì sao tiểu tử Tả gia lại có thứ quý hiếm như mị, thế nhưng cũng âm
thầm gấp gáp, chung quy không nên để người chết trong yến hội của chính mình
nha?
- Hiền đệ, ở đây chỉ có thực lực của hiền đệ cao nhất, ngươi xem có thể ngăn
cản tiểu tử Tả gia không bị mị phản phệ hay không?
Nghệ Khải Mạc có chút cấp bách nói với Bố Lan Kỳ.
Bố Lan Kỳ lắc đầu nói:
- Ngươi cũng hiểu, lấy thực lực của ta, áp chế hắn đương nhiên không thành
vấn đề, thế nhưng cỗ năng lượng này căn bản không phải hắn có thể hấp thu
được, nếu như chúng ta cưỡng chế tiến vào cơ thể hắn, năng lượng cuồng bạo của
mị sẽ khiến hắn càng thêm chết triệt để. Trừ phi chúng ta có thể để cỗ năng
lượng này tiêu tán bên ngoài cơ thể hắn.
Tuy rằng Nghệ Khải Mạc minh bạch đạo lý này, thế nhưng cũng không thể mở mắt
trừng trừng nhìn hắn chết trong yến hội của chính mình, huống chi là thọ yến
của bản thân.
Nhìn tiểu tử Tả gia càng lúc càng kêu gào nhỏ hơn, có người âm thầm sốt ruột,
có người hả hê. Nghệ Phong giả vờ khổ não lắc đầu:
"Quên đi, tuy rằng chính mình không muốn ra tay, thế nhưng ai bảo chính mình
là người lương thượng đây. Ngạch, mặc dù có một phần nguyên nhân sợ điềm xấu
hắn chết trong nhà, nhưng đây không phải là tuyệt đối, trăm phần trăm không
phải chủ yếu. Không tin? Ta dùng danh hiệu thượng đế ra thề, nguyen nhân là
chính mình quá thiên lương rồi."
Nghệ Phong hung hăng khoe khoang chính mình từ đáy lòng một phen, dưới trạng
thái sắc mặt của Nghệ Khải Mạc sắp chuyển từ hồng sang xanh, khẽ động bước
chân, dưới nghi hoặc của mọi người, ngồi xuống, vung tay lên, trên tay xuất
hiện mấy chiếc kim châm, hung hăng đâm vào tiểu tử Tả gia.
- Nghịch tử… Ngươi làm gì…
Nghệ Khải Mạc thấy cử động của Nghệ Phong, trong lòng giận dữ, hận không thể
kéo tiểu tử này ra ngoài làm thịt.
Thế nhưng, cử động lưu loát như nước chảy mây bay của Nghệ Phong cầm kim châm
châm vào cơ thể tiểu tử Tả gia, khiến mọi người ở đây, bao gồm cả Nghệ Khải
Mạc kinh hô:
- Kim châm độ huyệt?
Trời ạ! Kim châm độ huyệt? Điều này sao có thể, làm sao tiểu tử này lại có thể
có kim châm độ huyệt? Kim châm độ huyệt không phải là tuyệt học gì quá thần
kỳ, thế nhưng người có thể sử dụng được tuyệt đối rất hiếm thấy. Trong giới y
sư chính là nhân vật danh tiếng một phương. Nó, vì sao có khả năng xuất hiện
trên người một tiểu tử chưa mọc lông?
Mọi người mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào kim châm trên người tiểu tử Tả
gia, nhìn những kim châm dần dần đứng yên trên cơ thể tiểu tử Tả gia, lúc này
mọi người mới thở ra một hơi.
Phủ pháp của tiểu tử này cực kỳ giống kim châm độ huyệt, nhưng lại không phải.
Kim châm độ huyệt chân chính là kim châm xoay tròn, thậm chí sẽ tự mình biến
hóa vị tí, nhưng tiểu tử này là đứng yên.
Mọi người nhất thời thởi dài một hơi. Tuy rằng như vậy, nhưng đã coi như rất
không tồi rồi, coi như kém kim châm độ huyệt hai ba bậc. Trên đại lục, có thể
làm được như thủ pháp của tiểu tử này vừa rồi cũng không thiếu.
Bố Lan Kỳ thở dài một hơi, nếu như một tiểu hài tử choai choai cũng hiểu được
kim châm độ huyệt, vậy không phải là hắn có thể tiếp thu được, mà chuyện thực
như vậy không có bao nhiêu người tiếp thu nổi.
Chỉ là, lúc này Nghệ Phong nhìn tiểu tử Tả gia, trong lòng lại nhiều hơn một
phần không thể giải thích được, vì sao trên người tiểu tử này lại có khí tức
của Thiên Nghịch, a, được rồi, vừa nãy phụ thân gọi hắn là tiểu tử Tả gia. Cái
này thảo nào! Ha ha, nếu như Thiên Nghịch biết ta cứu tiểu tử này, sợ là sẽ
tức tới choáng váng. Cũng được, để ngươi không tìm ta tính sổ, ta giúp ngươi
một chút đi.
Nghĩ vậy, cánh tay Nghệ Phong vỗ nhẹ hai cái tiểu tử Tả gia, sau đó lắc mình
rời khỏi.
- A…
Một tiếng hô đau đớn, lúc này tâm thần của mọi người mới kéo trở lại, cả đám
chuyển ánh mắt lên người tiểu tử Tả gia.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, tại chỗ mấy kim châm đâm vào, từng đạo năng
lượng màu hồng từ trên cơ thể thoát ra ngoài, vẻ thống khổ trên mặt tiểu tử Tả
gia cũng chậm rãi chuyển biến.
Đám người Bố Lan Kỳ đều nhìn ra được, năng lượng thoát khỏi cơ thể chính là
năng lượng của mị, cả đám cảm thán vận may của tiểu tử Tả gia, đồng thời đối
với Nghệ Phong cũng nhiều hơn một lần nghi hoặc.
Tiểu tử Nghệ Phong này thực đúng là không đơn giản a, nhìn tình huống vừa rồi,
y thuật của hắn cũng không tính thấp, mặc dù y sư cấp thấp không được người
khác tôn trọng, thế nhưng nếu là một y sư cao cấp, so với võ giả còn được tôn
trọng hơn nhiều. Dù sao, đối với người tương lai rất có thể phải nhờ cậy cứu
tính mạng chính mình, ai ai cũng muốn có quan hệ tốt với đối phương. Chỉ là,
nếu muốn trở thành một y sư cao cấp, vậy thì tương đối khó khăn. Đại đa số
người, suốt đời chỉ có thể dừng lại tại giai đoạn y sư cấp thấp.
Nhìn tình huống của tiểu tử Nghệ Phong vừa rồi, tựa hồ hắn có tiềm lực trở
thành một y sư cao cấp. Có thể trở thành y sư cao cấp, coi như là võ giả cũng
có thể tùy ý đưa tới sai bảo. Nghĩ vậy, trên mặt Nghệ mẫu liền nở nụ cười rạng
rỡ.
Tương phản với nàng, Nghệ Khải Mạc lại không cho là đúng, y sư cao cấp không
phải dễ dàng đạt được, bằng không trên thế giới cũng không đến nỗi có it y sư
cao cấp như vậy. Thế giới này, thực lực mới là bảo chứng tốt nhất.
Nếu như Nghệ Phong biết được suy nghĩ của Nghệ Khải Mạc, có lẽ sẽ có cùng nhận
thức: Chỉ thực lực chân chính mới là tồn tại khiến kẻ khác kính nể. Kính nể
giúp đỡ chính mình và kính nể tự bản thân chính mình có sự khác nhau về bản
chất. Vì vậy, khắp đại lục, võ giả mới là chủ lưu.
Nghệ Khải Mạc thấy năng lượng trên người tiểu tử Tả gia đã tan đi không sai
biệt lắm, trên mặt không còn vẻ thống khổ, lúc này mới nhớ tới tiểu nhi tử
biến mất năm năm.
Thời điểm quay đầu lại, đã không còn thấy hình bóng của hắn và Tần Y.
Trong lòng Nghệ Khải Mạc mọc lên một cỗ lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng:
"Ngày hôm nay ta phải biết rốt cuộc năm năm qua tiểu tử này làm cái gì?"
- Đi, con đi gọi đệ đệ tới, nói ta có việc tìm nó.
Nghệ Khải Mạc nhìn Nghệ Lưu, sắc mặt âm trầm nói.

- Ra đi, trình độ theo dõi của ngươi thực sự không được tốt lắm!
Nghệ Phong thực không ngờ, chính mình và Tần Y vừa mới ra khỏi nhà đã có người
theo phía sau. Nghệ Phong chỉ nói Tần Y biết chính mình có chút việc, bảo nàng
trở về tiểu viện chờ chính mình.
Hiển nhiên người kia không ngờ chính mình bị nhìn thấu, hắn hơi sửng sốt một
chút, lúc này mới từ trong góc đi ra.
- Tiểu tử, không đơn giản. Ngươi có thể phát hiện được ta? Ngươi cũng không
phải tất cả đều là phế vật.
Người này không lớn, đại khái chừng hai mươi lăm tuổi, mặc dù trên mặt có điểm
ngoài ý muốn, thế nhưng vẻ khinh bỉ trong đó lại không che giấu được.
- Ha ha, đúng sao? Vậy không biết ngươi theo một phế nhân như ta làm cái gì
đây? Chẳng lẽ lại có muội muội xinh đẹp muốn giới thiệu cho ta?
Nghệ Phong trêu chọc nhìn người vừa xuất hiện, vẻ mặt mỉm cười nói.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Trong mắt người mới xuất hiện lóe lên hàn quang, mắt giận trừng trừng nhìn
Nghệ Phong, dữ tợn nói.
- Muốn chết? Ngươi cần phải có bản sự này!
Con mắt Nghệ Phong lạnh lùng, nhìn đối phương khinh thường nói.
- Ha ha…
Người mới xuất hiện phảng phất như nghe một chuyện chê cười cực lớn, lấy thực
lực của chính mình, cư nhiên bị một phế nhân khinh thường, điều này khiến hắn
cảm thấy bị vũ nhục cực lớn.
- Uy, ngươi cười thực khó nghe, chỉ là, uhm, có điểm giống như giọng thái
giám, kỳ thực, ngươi không làm gay thì quá đáng tiếc rồi.
Nghệ Phong rất tiếc hận nhìn đối phương.
Nghệ Phong nghĩ cũng không cần nghĩ: Người này khẳng định chính là do gia hỏa
Dương Húc kia phái tới tìm chính mình gây phiền phức, bởi vì hắn vừa mới trở
về, người đắc tội chỉ có hắn.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Người này rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt xanh đen, vung tay
lên, đấu khí hội tụ trong lòng bàn tay, hóa tay thành kiếm, hung hăng công
kích tới.
- Tiểu tử, ngươi chết đi, chết trong tay lão tử, ngươi cũng coi như có điểm
vận khí. Trong thành này, người có thể khiến lão tử tự mình xuất thủ không
nhiều.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn, cước bộ nhẹ nhàng chuyển, chưởng thế giống như kiếm
từ sát bên người hắn lướt qua.
Người kia rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nghệ Phong, nghĩ không ra tiểu tử này
cư nhiên có thể tránh thoát được một chưởng của hắn.
- Tiểu tử ngươi thực ra có điểm may mắn.
Người kia hừ lạnh một câu, hắn tự nhiên không nghĩ Nghệ Phong có bao nhiêu lợi
hại. Toàn bộ thành nhỏ, người kiệt xuất nhất phải nói tới Nghệ Lưu, nhưng cũng
không phải đối thủ của hắn, huống chi là đệ đệ nhỏ hơn Nghệ Lưu tới vài tuổi.
Thủ thế của người kia vừa chuyển, lần thứ hai hung hăng bổ về phía Nghệ Phong.
Chợt lóe tránh qua.
Đánh tiếp!
Lại tránh thoát!
Tiếp tục đánh!
Tiếp tục tránh thoát!

Người kia thở hổn hển, lúc này mới hiểu được, ngay từ đầu Nghệ Phong đang chơi
đùa với hắn, chính mình căn bản không phải đối thủ của đối phương, buồn cười
chính là, bản thân tự nhận là ăn chắc rồi, xung phong nhận việc giáo huấn Nghệ
Phong. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY -

Nhìn Nghệ Phong tràn đầy phong độ trước mắt, trong lòng hắn không ngừng hô to:
Không có khả năng, không có khả năng. Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi a, cư
nhiên lại mạnh hơn so với ta, hắn nhất định ăn gian rồi, nhất định.
- Ngươi chơi đủ rồi sao? Vậy đến lượt ta.
Nghệ Phong mỉm cười, thân ảnh mạnh mẽ phát động, người kia còn đang chìm đắm
trong không thể tưởng tượng, ngay cả trốn cũng không kịp, một chưởng nhẹ nhàng
đánh vào giữa ngực hắn.
- Phụt…
Người nọ văng máu tươi, vẻ mặt kinh hãi, lúc này mới tin tưởng, thiếu niên
trước mắt thực sự mạnh hơn chính mình rất nhiều, mạnh hơn so với ca ca vẫn
được xưng là thiên tài của hắn.
- Di, còn không nhắm mắt sao? Ta trợ giúp ngươi, khụ, đã khuya rồi, nên đi
ngủ. Ngoan…
Nghệ Phong đi về phía trước, cước bộ nhẹ nhàng, ngữ khí rất thân thiện.
- Phụt…
Lần thứ hai phun máu tươi, rốt cuộc người kia nhắm mắt lại, một câu nói từ tận
đáy lòng chính là: Nguyên lai, tiểu tử này một mực giả trư ăn thịt hổ.
Nghệ Phong nhìn người không còn sinh cơ trước mắt, hừ lạnh một tiếng:
- Một Nhân cấp nho nhỏ mà thôi, cư nhiên dám tới tìm ta gây phiền phức, thực
cho rằng năm năm qua ta lăn lộn uổng phí. Chỉ là, tiểu tử ngươi cũng không
may, nếu như ta không muốn bại lộ thực lực của chính mình, lưu lại tính mệnh
cho ngươi không phải không có khả năng.
Nghệ Phong nhìn máu trên giày, bất mãn nhíu lông mày, mẹ nó, cư nhiên để giày
của lão tử bị bẩn rồi.
Nghệ Phong lấy y phục của đối phương lau lau, đáy lòng bất mãn nói thầm vài
câu:
"Tần Y tỷ còn đang trong tiểu viện chờ ta, đều là chuyện tốt của tên hỗn đản
ngươi."

- A, đây không phải là thị vệ của Dương Hức tước sĩ sao? Sao hắn lại chết
rồi?
Nghệ Phong đi được không bao lâu, đột nhiên có tiếng hét kinh hãi vang lên.
- Đúng vậy, hắn có thực lực Nhân cấp lục giai a, trong Thành nhỏ này có thể
nói là đi ngang. Này, này, ai có thể giết chết hắn?
Thanh âm kinh hãi không ngừng vang lên.
Tựa hồ, người này trong thành nhỏ là tồn tại không kém. Chỉ là, Nghệ Phong lại
không biết, cho dù hắn biết thì cũng giết không lầm.
Từ lúc Tần Y bị lọt vào ám sát, hắn ghét nhất là bị người theo dõi, bởi vì
điều này khiến hắn nhớ tới cừu hận của chính mình.


Mị Ảnh - Chương #5