Sự Cố Đột Phá.


Người đăng: samguku123


  • Đương nhiên là nói thực rồi.
    Nam tử trung niên thực không ngờ Nghệ Phong lại nói như vậy, hắn nhìn Nghệ
    Phong nói tiếp.
    Nghệ Phong chắc như đinh đóng cột:

  • Làm một nam nhân, ta tự nhiên muốn bảo vệ quốc gia rồi. Đế quốc quật khởi
    chính là lý tưởng của ta. Đế quốc muốn ta sống, ta sẽ sống, đế quốc muốn ta
    chết, ta nghĩa không quay đầu. Lý tưởng của ta là vì nhân dân, là vì đế quốc
    mà tồn tại, đế quốc là máu của ta, đế quốc là tình yêu lớn nhất của ta, đế
    quốc la…
    Nghệ lưu nghe Nghệ Phong nói liên miên không dứt, nói rất đường hoàng, sắc mặt
    cũng hơi đỏ lên. Nhìn tiểu đệ bắn nước bọt bốn phía của hắn, nhịn không được
    khinh bỉ trong lòng:
    "Mẹ ơi, vì sao ta lại có một tiểu đệ không biết xấu hổ như vậy a, hắn không đỏ
    mặt, ta cũng thay hắn đỏ mặt, còn có bảo vệ quốc gia nha, ta đảm bảo nếu quốc
    gia xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi chạy so với bất kỳ ai khác đều nhanh hơn."
    Đáy lòng của mọi người nhất trí cảm thán:
    "Da mặt dày tới loại trình độ này, cũng là một loại cảnh giới."

  • Được rồi, được rồi. Hiền chất, ta biết hiền chất trung tâm với đế quốc rồi,
    cũng biết lý tưởng của ngươi rộng lớn. Hiền chất có thể dừng lại. Nguồn:
    Nam tử trung niên vuốt mồ hôi lạnh trên trán, đối với pháo oanh kích không hề
    biết xấu hổ của Nghệ Phong cảm thấy vô cùng buồn nôn.
    Giả, quá giả rồi. Thấy thế nào tiểu tử ngươi cũng là một kẻ dối trá, nếu như
    ngươi thực sự vĩ đại như vậy, vậy trên thế giới sẽ không còn công lý nữa rồi.
    Trên mặt mọi người hơi nóng lên, mặc dù bọn họ cũng thường xuyên dối trá, thế
    nhưng lại chưa từng dối trá tới loại trình độ này, cả đám đều không nhịn được
    cảm thán trong lòng:
    "Vô sỉ vô địch a, chúng ta cần phải chậm rãi tu luyện."
    Nghệ mẫu khẽ cười một tiếng, sau đó quay sang Nghệ Phong cười hỏi:

  • Được rồi, Phong nhi, vậy con nói cho ta biết lý tưởng giả của con là gì?
    Nghệ Phong mỉm cười nói:

  • Không cầu phong tao kinh tiên hạ, nhưng cầu hèn mọn động thế nhân. Ngập
    trong vàng son là truy cầu của ta, hoang dâm vô độ là mộng tưởng của ta. Uhm,
    cũng chính là bại gia tử ăn chơi trác táng trong truyền thuyết.

  • Phì phì…
    Lại là tiếng phun nước bọt.
    Trâu, quá con mẹ nó trâu, Nghệ Lưu nghe Nghệ Phong nói xong, trong lòng nhịn
    không được cảm thán. Người sáng suốt vừa nghe chỉ biết câu nói kế tiếp mới
    chính là lý tưởng chân chính của hắn. Quả thực là sa đọa cực hạn. Tiểu tử này
    cư nhiên còn dám làm trò trước mặt phụ thân, làm trò trước mặt nhiều người như
    vây, quả thực quá mức ngưu bức rồi.
    Nghệ Phong nhìn đám người kinh ngạc tới ngây người tại chỗ, khóe miệng nhấc
    lên một tia độ cung:
    "Không sai, đây chính là lý tưởng của ta, tuy rằng những từ này đều là nghĩa
    xấu, thế nhưng Nghệ Phong tin tưởng, nam nhân đều hướng tới."
    Ngập trong vàng son, hoang dâm vô độ, những từ này thường chỉ là người nghèo
    phó thác đến người giàu, cũng có thể là là người yếu phó thác tới cường giả.
    Nếu muốn co sinh hoạt như vậy, ngươi nhất định phải mạnh hơn người khác, mạnh
    hơn rất nhiều. Bằng không, ngươi căn bản không có tư bản để hưởng thụ sinh
    hoạt như vậy. Chung quy có ý nghĩa là --- Nếu muốn sa đọa càng thêm triệt để,
    vậy ngươi nhất định phải càng thêm mạnh mẽ. Ngập trong vàng son, hoang dâm vô
    độ, chỉ có người đủ quyền thế, đủ tiền tài mới có thể chơi được.
    Tần Y nghe Nghệ Phong nói, nàng ngẩn người đứng tại chỗ, trên mặt kinh hãi,
    phối hợp với vẻ đẹp quán tuyệt nhân gian của nàng, mê người tới cực điểm. Lời
    nói sa đọa tới cực điểm để trong lòng nàng khổ sở tới vạn phần. Nguyên nhân
    Nghệ Phong rơi xuống như vậy phải quy kết cho chính mình, dù sao chính là bản
    thân mình để Nghệ Phong đứt đoạn kinh mạch.
    Phản ứng của nam tử trung niên và mọi người giống nhau, đều sững người tại
    chỗ. Hắn thực sự không ngờ tới, cư nhiên có người dám nói ra lý tưởng to lớn
    như vậy trước mặt mọi người, lẽ nào Nghệ Phong không sợ người vệ đạo thế gian
    tới công kích sao?
    Thế nhưng cả đám lại nghĩ tới Nghệ Phong chỉ là một phế nhân kinh mạch đưt
    đoạn, liền bừng tình hiểu ra. Một phế nhân mà thôi, cho dù người đời kinh bỉ
    hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian đi công kích hắn, cũng khó trách tiểu tử
    này không kiêng nể gì như vậy.

  • Quả nhiên là bùn nát không thể trát tường, phế nhân cũng chỉ có thể có lý
    tưởng sa đọa như vậy.
    Dương Húc tự nhiên không khách khí đả kích Nghệ Phong, hắn không hề che giấu,
    châm chọc nói.
    Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Dương Húc, sau đó cười cười trêu chọc
    nói:

  • Ngươi xác định ta là một phế nhân? Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói qua hàm
    ngư cũng sẽ xoay người sao?
    Dương Húc hừ lạnh nói:

  • Cho dù ta vô tri hơn nữa cũng biết một người đứt đoạn kinh mạch sẽ không có
    khả năng trở thành võ giả. Nếu như không phải võ giả, vậy có khác gì phế nhân?
    Chẳng lẽ ngươi được như Tiêu công, tài tuyệt thiên hạ?

  • Ha ha…
    Nghệ Phong cười cười, không giải thích, đối với người rất nhanh phải chết, hắn
    không có gì đáng phải tính toán.

  • Dương Húc tước sĩ, thỉnh ngươi nói chuyện chú ý một chút.
    Nghệ Lưu hừ lạnh nói, hắn không cho phép người khác vũ nhục đệ đệ của mình.
    Liên tục bị hai tên tiểu bối lạnh giọng chọc lại, Dương Húc tràn đầy lửa giận
    trong lòng, hắn cười khẩy nói:

  • Lẽ nào ngươi cho rằng hắn không phải phế nhân.
    Nghệ Lưu hừ lạnh nói:;

  • Ít nhất ta chưa từng thấy phế nhân có thể tung Nhật cấp…

  • Đại ca!
    Nghệ Phong vừa thấy Nghệ Lưu dùng vũ kỹ Nhật cấp cấp thấp để chứng minh quan
    điểm của hắn liền lập tức ngắt lời, có một số việc không thể để người ngoài
    biết được.

  • Đừng nói nữa, cái kia có gì đáng khoe, ta chỉ là tìm thấy một quyển trong
    đống bụi bặm chồng chất cho huynh xem mà thôi. Huynh đừng nói nưa, ta không
    phải là người mỗi ngày theo đuổi bụi bặm chồng chất.
    Khuôn mặt Nghệ Lưu co quắp.
    "Một đống bụi bặm chồng chất? Công pháp Nhật cấp cấp thấp a, ngươi còn nói là
    bụi bặm chồng chất, còn dùng đống để hình dung, ngươi còn để người khác sống
    hay không. Tiểu đệ a, năm năm nay rốt cuộc ngươi làm cái gì?"

  • Ngươi ngoan…
    Nghệ Lưu hít sâu một hơi, khóe miệng co rúm, để người khác thấy không hiểu ra
    sao.
    Tựa hồ nam tử trung niên rất thích xem tràng diện cạnh tranh, thấy hai huynh
    đệ Nghệ Phong không có ý tứ muốn tính toán với Dương Húc, lúc này mới dối trá
    hòa giải nói:

  • Ha ha, Dương Húc tước sĩ, người thanh niên không hiểu chuyện, ngươi cũng
    đừng chấp nhặt với bọn họ. Đương nhiên, ta cũng tin tưởng cho dù Nghệ Phong
    hiền chất không thể trở thành Linh giai cũng sẽ là nhân tài.
    Dương Húc cho rằng có thể lấy nhi tử phế vật của Nghệ Khải Mạc để phá sạch mặt
    mũi của Nghệ Khải Mạc, thế nhưng không hề nghĩ tới mấy lần bị Nghệ Phong làm
    mất mặt, trong lòng đương nhiên rất không cam.
    Thế nhưng, thời điểm Dương Húc vừa định nói cái gì lại bị Nghệ Phong cắt đứt:

  • Di, Dương Húc tước sĩ, trên vai ngươi là vật gì a, đến, đến đến, ta giúp
    ngươi phẩy đi.
    Nói xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nghệ Phong rất nhanh
    bước thêm vài bước, vỗ nhẹ hai cái trên vai đối phương, sau đó lại trở về chỗ
    ngồi.
    Tần Y và Nghệ Lưu đen mặt, đói với hành động của Nghệ Phong vô cùng nghi hoặc,
    bọn họ cũng không cho rằng Nghệ Phong thực sự tốt tới mức phủi bụi hộ đối
    phương, tiểu tử này là người rất nhỏ mọn.
    Chỉ là, hành động này của hắn là sao đây?
    Dương Húc dưới hai cái vỗ vai của Nghệ Phong, không hiểu sao hiện lên một tia
    bất an, thế nhưng lại nhìn vai chính mình một chút, hắn tự giễu cười cười, cư
    nhiên để một phế nhân vỗ hai cái đã hoảng hốt rồi.

  • A…
    Ngay tại thời điểm Dương Húc âm thầm cười nhạo chính mình, một tiếng thét chói
    tai mạnh mẽ vang lên trong phòng, khiến ánh mắt mọi người đều phải chuyển sang
    nhìn.


Mị Ảnh - Chương #4