Dị Giới Bản Tửu Ba (quầy Rượu Ở Dị Giới).


Người đăng: samguku123


  • Thiên Nghịch, người muốn tìm ở trong thuyền hoa này sao?
    Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu, cười một cách vô cùng cổ quái:

  • Ha ha, Khinh Nhu a, Tiêu bá bá của ngươi thật đúng là biết hưởng thụ.
    Khinh Nhu cảm giác mặt mình đỏ bừng như lửa đốt. Không vì cái gì khác bởi
    thuyền hoa này là chiếc lớn nhất ở đây.
    Khinh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Nghệ Phong một cái, sau khi từ quay đầu đi
    không để ý tới hắn nữa.
    Nơi gió trăng ở nơi này không giống với thời cổ đại, ngược lại giống như quầy
    rượu thời hiện đại, Nam nữ đều có. Thế giới này địa vị giữa nam và nữ ngang
    hàng nhau, là một khác biệt so với Hoa Hạ cổ đại.
    Thế nhưng thử nghĩ một chút thì điều này cũng bình thường, thực lực ở thế giới
    này là điều kiện tiên quyết, không ít phái nữ vì có thực lực mà giành được địa
    vị.
    Cũng chính bởi vì vậy mà Nghệ Phong mang theo hai nữ nhân vào thuyền hoa cũng
    không có khiến cho người khác kinh ngạc. Trong thuyền hoa cũng có không ít
    người mang bạn gái tới.
    Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua, không thể không thừa nhận, chỗ này đúng là
    địa phương dùng để hưởng thụ. Mỹ nhân, rượu ngon, cái gì cần có đều có. Bàn
    ghế cổ kính, màn trướng sạch sẽ, hài hoà ngăn cách mọi người thành từng khu
    riêng.
    Thi giả, Linh giả, Họa giả, nhàn nhân... Mỗi người mỗi khu vực, nhưng bên
    trong lộ ra vẻ phi thường náo nhiệt và sự vui mừng nồng đậm.
    Thậm chí, trong đó còn có người chơi kỹ năng điều tửu.

  • Quầy rượu ở dị giới?
    Khóe miệng Nghệ Phong hiện lên ý cười quỷ dị, trong miệng không nhịn được nói
    một từ hiện đại.

  • Cái gì?
    Tần Y nghi hoặc nhíu đôi mi xinh đẹp tuyệt trần, nhìn Nghệ Phong rất cổ quái
    hỏi.

  • A, không có gì? Ta nói chỗ này rất đẹp, không trách được đại ca ngày ngày
    lưu luyến trong đó.
    Nghệ Phong vội vàng đánh trống lảng.
    Tần Y đi lướt qua Nghệ Phong rồi nói:

  • Sau này đệ cách xa những chỗ này một chút. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY




    • Thiên Nghịch thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng tràn đầy nghi vấn, hắn liền
      giải thích:


  • Người đó trên lầu hai.
    Nghệ Phong gật đầu, cước bước lên lầ hai, nhưng mà vừa tới cửa thang thì bị
    một người ngăn cản nói:

  • Đại nhân nhà ta đã bao hết cả lầu hai. Nếu muốn đi lên phải đối được câu
    thơ trước cửa.
    Sau khi Nghệ Phong nghe xong không khỏi bĩu môi. Chơi thi từ ca phú ở dị giới,
    điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên: mịa nó, rõ ràng là
    thế giới thực lực vi tôn, hết lần này tới lần khác lại bày ra thi từ ca phú
    làm cái rắm chó gì. Nếu các ngươi không có gì để chơi đùa thì cũng có thể chơi
    đấu mãnh thú, đấu phi cầm cơ mà....
    Nếu có ai nghe được lời Nghệ Phong nói nhất định sẽ khinh bỉ hắn. Mãnh thú,
    phi cầm là thứ bọn hắn có thể đấu được sao? Còn không biết ai đấu ai?
    Huống chi, võ giả của thế giới này không ít, nhưng mà người bình thường còn
    nhiều hơn. Một xã hội không thể nào chỉ có một nghề là võ giả, các loại nghề
    nghiệp khác quật khởi là điều không thể tránh khỏi.
    Đa dạng hóa nghề nghiệp mới có khả năng xây dựng một xã hội đầy đủ. Cộng thêm
    đế quốc cổ động chọn lựa văn nhân quản lý quốc gia, dẫn tới tình trạng văn
    nhân cấp tốc phát triển.
    Nhưng mà dù sao đó cũng không phải là chính thống. Mặc dù rất nhiều văn nhân
    quyền cao chức trọng, nhưng không thể nào lay động được địa vị võ giả. Những
    người nhàm chán muốn mượn thi từ ca phú để đùa chơi đùa, chứng minh tài hoa
    vạn trượng, phong lưu phóng khoáng của mình.

  • Nguyệt quang xạ thủy thủy xạ thiên!
    Tần Y nhẹ nhàng ngâm, nhìn câu đối dán trước cửa.
    Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tần Y, hướng về phía nàng cười nói:

  • Tỷ có thể đối được không?
    Tần Y tức giận nói với Nghệ Phong:

  • Khi còn bé nói đệ đi đọc sách, nhưng đệ không vâng lời, mặc dù không cần đệ
    danh dương thiên hạ giống như Tiêu Công. Nhưng mà, dù sao cũng không trở thành
    đụng tới đối câu là nói khó khăn chứ.
    Nghệ Phong bất mãn hàm hồ nói:

  • Chê cười, bản thiếu gia không cần đọc sách cũng có tài hoa xuất chúng?
    Một sinh viên đại học được giáo dục ở thế kỷ hai mươi mốt, chẳng lẽ ở nơi dị
    giới này, không đọc sách có thể mù chữ sao?

  • Đệ đó!
    Tần Y bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ một câu, nhưng bên trong ẩn chứa sự sủng ái.

  • Sơn sắc đảo hải hải đảo thiên!
    Tần Y thuận miệng nói một câu, hướng về phía hai thị vệ ở cửa nói:

  • Hiện tại chúng ta có thể đi vào chứ?
    Hai người sửng sốt, không nghĩ tới câu đối của Tiêu Công trong nháy mắt bị
    người khác đối được. Không khỏi đánh giá Tần Y một phen. Mặc dù Tần Y trước
    mặt có dung mạo bình thường, nhưng mà khí chất đạm nhiên làm cho hai người này
    lâm vào thất thần.
    Nghệ Phong không để ý đến hai người, dẫn theo đám người Tần Y đi thẳng lên lầu
    hai. Đáy lòng không khỏi kinh ngạc một chút: không nghĩ tới Tần Y là tài nữ,
    ha ha, xem ra sau này thái độ đối với thi giả tốt hơn một chút.
    Đám người Nghệ Phong vừa tiến vào, nhất thời khiến cho mọi người ở lầu hai đưa
    ánh mắt chuyển tới. Nhìn thấy là Tần Y, mặc dù là bộ dáng bình thường, nhưng
    mà khí chất này vẫn khiến cho ánh mắt của tất cả nam nhân sáng lên. Ánh mắt
    mọi người nhìn Tần Y tràn đầy tà ý.
    Trong lòng Nghệ Phong cười lạnh: xem ra buổi tối hôm nay không bình yên, thế
    nhưng, ta mang Tần Y ra ngoài, sẽ không sợ các ngươi tìm phiền toái. Tới một
    người, bản thiếu gia đánh một người.

  • Tiêu bá bá?
    Khinh Nhu vui mừng kêu một tiếng, mạnh mẽ chạy về hướng một lão nhân.

  • Tiểu thư.
    Mặc dù lão nhân nghi ngờ bề ngoài của Khinh Nhu, nhưng thanh âm của nàng khiến
    hắn biết được thân phận. Lão vui vẻ nói:

  • Ta rốt cuộc tìm được người!
    Nghệ Phong bĩu môi: hình như là bản thân mình tìm được cô nàng cơ mà, lão đầu
    này thật đúng là có mặt dày chiếm đoạt công lao. Chẳng qua là, lão lớn tuổi
    như thế. Chạy đến thuyền hoa hắn có thể "tiến hành" sao? Có "năng lực" này
    sao?
    Nghệ Phong rất khinh bỉ nhìn thoáng qua lão già mà không nên nết, không để ý
    đến lão nữa. Đưa Khinh Nhu tới đây coi như xong.
    Thế nhưng, khi hắn chuẩn bị dẫn theo Tần Y rời đi thì lại phát hiện ánh mắt
    Thiên Nghịch lạnh lùng nhìn về một chỗ.

  • Sao vậy?
    Nghệ Phong kỳ quái hỏi, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy một nam tử lộ
    vẻ tiêu sái đang chuyện trò vui vẻ.

  • Ta nhìn tiểu tử kia rất ngứa mắt. Muốn đánh hắn!
    Nghệ Phong chân khuỵu xuống một chút, suýt nữa không đứng vững. Không nghĩ tới
    Thiên Nghịch luôn luôn lãnh khốc chí cực có thể phun ra một câu cường hãn như
    vậy.

  • Tên đó… Thiên Nghịch, hắn đắc tội với ngươi?
    Nghệ Phong cẩn thận hỏi.

  • Không có, ta chính là nhìn hắn thấy ngứa mắt thôi.
    Nghệ Phong triệt để bị đánh bại, không nghĩ tới lấy tính cách của Thiên Nghịch
    còn có thể nói một câu anh chị như vậy.
    Tần Y sững sờ nhìn Thiên Nghịch, sau đó nhìn Nghệ Phong một chút hỏi:

  • Những lời này là hắn nói, không phải là đệ nói?
    Kháo. Bản thiếu gia ở trong lòng của tỷ không giảng đạo lý như vậy sao? Quên
    đi, ta không so đo với tỷ. Trách thì trách tên khốn Thiên Nghịch này bình
    thường quá hay giả bộ đi.

  • Ngươi muốn đánh thì đánh đi.
    Nghệ Phong bất đắc dĩ khoát khoát tay nói.
    Thiên Nghịch chần chờ một chút hỏi:

  • Sẽ không có phiền toái gì chứ?

  • Phiền toái? Phiền phức của chúng ta còn ít sao? Thêm một cái cũng không
    sao.
    Nghệ Phong cười khổ nói. Mặc dù không biết Thiên Nghịch làm thế là vì cái lý
    do gì, nhưng là khó được hắn khác thường như vậy, vì thế Nghệ Phong không muốn
    ngăn hắn.

  • Nghệ Phong, các đệ...
    Tần Y vừa muốn nói gì đã bị Nghệ Phong lắc đầu chặn lại.
    Thiên Nghịch gật đầu, bước về phía bên kia. Nam tử tiêu sái thấy Thiên Nghịch
    bước về phía mình, sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức tươi cười nói:

  • Vị nhân huynh này, chẳng lẽ cũng muốn gia nhập...
    Ba...
    Lời hắn còn chưa nói hết thì đã bị Thiên Nghịch hung hăng tát một cái thật
    mạnh vào mặt, khuôn mặt anh tuấn liền sưng phồng lên.
    Nhất thời, mọi người dại ra tại chỗ nhìn Thiên Nghịch. Cảm giác đầu óc của
    mình hơi bị trì trệ.


Mị Ảnh - Chương #30