Dẫn Theo Tần Y Du Mạc Hà


Người đăng: samguku123


  • Phong thiếu, phụ tử Dương Húc cùng tiểu tử Tả gia đã chết. Đột nhiên chết
    bất đắc kỳ tử, không giải thích được.
    Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong, trong mắt hắn hiện lên sự nghi vấn. Lần này hắn
    từ Thánh Địa ra mục tiêu chính là ba người bọn họ. Hắn có lý do tin tưởng, đây
    là thủ đoạn của Nghệ Phong. Chỉ là không biết rốt cuộc Nghệ Phong sử dụng thủ
    đoạn gì, có thể làm cho ba người bất tri bất giác chết bất đắc kỳ tử.

  • Ah! Hẳn là không sai biệt lắm.
    Nghệ Phong gật đầu, không có phủ nhận chuyện này có liên quan với mình Cho dù
    phủ nhận cũng không có tác dụng, trong lòng Thiên Nghịch tựa như gương sáng.
    Cứ điểm Tĩnh Vân Tông mới bị diệt, Thiếu chủ Tả gia, phụ tử Dương Húc lại đột
    nhiên chết bất đắc kỳ tử. Tràng biến cố này khiến cho mọi người hoảng sợ không
    thôi, dĩ nhiên, Ma Tông là người bọn họ hoài nghi đầu tiên. Lấy danh tiếng của
    Ma Tông trong dĩ vãng, mọi người phảng phất như thấy đại họa lâm đầu.

  • Ngươi nói cho những người của Thánh tông đó, nếu bọn hắn không muốn bị Tĩnh
    Vân Tông cùng đế quốc tiêu diệt thì bảo bọn hắn phòng vệ cẩn thận một chút.
    Tất cả nhân viên của phân bộ tản ra. Tránh phạm phải sai lầm như của Tĩnh Vân
    Tông.
    Nghệ Phong nói với Thiên Nghịch, dù sao cũng là người của Thánh tông, hơn nữa
    cũng giúp bản thân. Mình không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt.

  • Phong thiếu yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng phân phó.
    Thiên Nghịch nói.
    Vốn thân phận của hắn không thể mệnh lệnh cho người của Thánh tông, nhưng uy
    thế của trận chiến ngày hôm qua khiến cho mọi người rất nghe lời, nhanh chóng
    thi hành mệnh lệnh.
    Nghệ Phong sờ sờ đầu, hắn cảm giác có chút đau đầu: không ngờ hắn chỉ là muốn
    trở lại thăm Tần Y một chuyến mà không cẩn thận gây ra động tĩnh lớn như vậy.
    Đây là điều mà hắn chưa lường trước.
    Nghệ Phong đột nhiên đang nhớ ra điều gì, có chút chần chờ hỏi Thiên Nghịch:

  • Đúng rồi, hiện tại địa bàn thế lực của Ngả Bá Đặc ra sao rồi?
    Thiên Nghịch sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý của hắn, Nghệ Phong
    vẫn không từ bỏ được gia tộc hắn. Thiên Nghịch không khỏi bi ai cho Nghệ Khải
    Mạc, nếu là Nghệ Khải Mạc biết mình có nhi tử kiệt xuất như thế, hắn có hối
    hận bởi quyết định của mình hay không.

  • Nghệ gia thật ra cũng không nhàn rỗi, thừa dịp gia tộc Dương Húc đang đại
    loạn, nhanh chóng chiếm lấy hơn phân nửa địa bàn của bọn hắn. Chỉ trong một
    đêm, thế lực của Nghệ gia ở Mạc thành đã áp đảo các nhà khác.
    Thiên Nghịch nói.
    Nghệ Phong gật đầu, thở nhẹ ra một hơi, trong lòng thầm nhủ, điều này coi như
    ta đã tặng cho các ngươi một phần đại lễ, cũng đã báo đáp các ngươi.

  • Xem ra Mạc Thành muốn loạn một chút. Ha ha, thế nhưng chuyện này cũng không
    liên quan đến chúng ta.
    Nghệ Phong cười nói, không một chút giác ngộ rằng hết thảy những điều đó là do
    một tay hắn thúc đẩy.

  • Đúng rồi, chuyện của Khinh Nhu ta cũng đã an bài xong xuôi, thế nhưng...
    Thiên Nghịch nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo càng gia tăng thêm một phần khốc liệt.

  • Thế nhưng cái gì?
    Nghệ Phong tò mò hỏi.

  • Phong thiếu, thân phận nữ nhân Khinh Nhu này sợ là không đơn giản. Ta cảm
    giác, nàng không nói thật với chúng ta.
    Thiên Nghịch trả lời.
    Nghệ Phong không thèm để ý, hắn cười nói:

  • Thân phận nàng tôn quý ta cũng nhìn ra, người bình thường tuyệt đối không
    thể bồi dưỡng ra khí chất đặc biệt như nàng. Về phần lừa gạt chúng ta, cũng
    không có gì ngạc nhiên, Khinh Nhu cũng không ngốc, cũng không thể cái gì cũng
    nói hết với chúng ta, nàng dù sao cũng phải phòng vệ.
    Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói như vậy thì gật đầu, hắn tiếp tục hỏi:

  • Chúng ta sắp tới ngày trở về rồi, lúc nào sẽ phản hồi Thánh Địa?
    Nghệ Phong khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

  • Trước đừng nói chuyện này, tới Mạc Hà chơi mấy ngày rồi nói sau.
    Thiên Nghịch thấy vậy, cũng thức thời không tiếp tục nói gì nữa.

  • Nghệ Phong, ngươi thật giúp ta tìm được Tiêu bá bá rồi sao?
    Khuôn mặt Khinh Nhu vui mừng nhìn Nghệ Phong, gấp gáp hỏi.
    Thiên Nghịch gật đầu nói:

  • Dựa theo sự miêu tả của ngươi, chúng ta một lúc lâu sau tìm được một người
    so với miêu tả của ngươi không sai biệt lắm, nhưng không biết có phải hay
    không?
    Người của Thánh tông xuất động toàn bộ, lúc này tìm được người mà Khinh Nhu
    nói. Chẳng qua là thời điểm khi theo dõi kỳ nhân, thủ hạ bị hung hăng đánh cho
    một trận. Đây càng khiến cho Thiên Nghịch hoài nghi thân phận Khinh Nhu.

  • Bọn họ giờ ở nơi nào? Mang ta đi có được hay không?
    Khinh Nhu hưng phấn nói, giống như một cánh bướm đầy sức sống, ngay cả oán hận
    đối với Nghệ Phong hình như cũng đã quên mất.
    Ánh mắt Thiên Nghịch chuyển hướng Nghệ Phong đợi câu trả lời của hắn.
    Nghệ Phong gật đầu cười nói:

  • Đi đi, Mạc Hà vào ban đêm là địa phương tản bộ rất tốt, chúng ta cũng đi
    xem một chút.
    Thế nhưng Nghệ Phong không khỏi tò mò đối với thân phận của Khinh Nhu, Thánh
    tông có báo cáo khi bọn hắn đang tìm Tiêu bá bá trong miệng Khinh Nhu thì lực
    lượng cả thành nhỏ cũng đang tìm Khinh Nhu. Chẳng qua Khinh Nhu luôn ở trong
    phòng, không bị phát hiện mà thôi.

  • Tần Y tỷ, tỷ theo ta đi Mạc Hà hóng gió hay không?
    Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tần Y, trong mắt tràn ngập nhu tình, ánh mắt
    trầm ngưng, bình tĩnh và ưu nhã hoàn toàn bất đồng với vẻ cợt nhả bất cần đời
    của dĩ vãng.
    Thiên Nghịch thấy một màn như vậy cũng cười cười, sau khi kiến thức thủ đoạn
    của Nghệ Phong, hắn đã biết Nghệ Phong không phải là kẻ bất cần đời. Chẳng qua
    là thói quen của hắn ở trước mặt người ngoài luôn như vậy mà thôi.
    Ngược lại Khinh Nhu nhìn thấy Nghệ Phong nhìn Tần Y như vậy thì không khỏi
    sửng sốt, nghĩ không ra trên tên lãng tử vô sỉ lại xuất hiện khí chất bình
    tĩnh cùng thong dong như vậy.
    Ảo giác, nhất định là ảo giác, nếu không thì chính là tên bại hoại này đang
    giả vờ. Khinh Nhu hung hăng lườm Nghệ Phong một cái, trong lòng mình tự an ủi.
    Đôi mắt tuyệt mĩ của Tần Y có chút bối rối, không khỏi né tránh cái nhìn của
    Nghệ Phong, trên mặt hiện lên vẻ đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Mặc dù Mạc
    Hà không thích hợp cho nàng đi, nhưng nàng không muốn Nghệ Phong phải thất
    vọng.
    Khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên một nụ cười, lười biếng dựa vào cái ghế, trong
    nháy mắt lại khôi phục bộ dáng bất cần đời của con nhà giàu. Bạn đang đọc
    truyện được copy tại TruyệnYY.com
    Khinh Nhu thở phào nhẹ nhõm: quả nhiên là ảo giác.

    Mạc Hà được xưng là hoa hà nơi Mạc thành, Trên sông có mấy chục chiếc thuyền
    hoa: Thi giả, Vũ giả, Ca giả, Linh giả... Đủ loại người tụ tập, nói đây là
    động tiêu tiền không sai, nhưng cũng là động tiêu hồn của nam nhân.
    Dị giới tầm hoan tác nhạc cũng không khác mấy với Hoa Hạ cổ đại. Ngâm thơ đối
    câu, học đòi văn vẻ, so đấu thực lực, tranh giành tình nhân, vung quyền uống
    rượu, mượn rượu làm càn...
    Phảng phất như lúc này mới có thể phát tiết mọi áp lực tu luyện đè nén trong
    đáy lòng. Điều này cũng dẫn đến, toàn bộ thi từ ca phú mạnh mẽ phát triển ở
    đại lục này, hầu như có thể sánh ngang với Đường Tống Hoa Hạ.
    Thiên Nghịch nhìn từng thuyền hoa treo hồng đăng truỵ lạc nhíu mày, những chỗ
    như thế này hắn rất không thích.
    Nghệ Phong vỗ vỗ Thiên Nghịch bả vai, nhỏ giọng nói:

  • Làm quen đi. Lấy thân phận của ngươi, sau này cơ hội tiếp xúc những chỗ này
    rất nhiều. Ngươi phải nhớ kỹ, nghề nghiệp mà ngươi theo đuổi phải dung hợp vào
    mọi nơi, cho dù ngươi không thích cũng không được biểu lộ ra.
    Thiên Nghịch gật đầu, trong lòng hiện lên một nụ cười khổ.
    Tần Y cười cười nói:

  • Ha ha, đại ca đệ ngày ngày nói khoác uống hoa tửu như thế nào, hôm nay ta
    cũng muốn nếm thử một phen.
    Nghệ Phong nhìn Tần Y cùng Khinh Nhu, không khỏi có chút ảo não, mặc dù bản
    thân dùng thuật dịch dung khiến các nàng xấu đi rất nhiều. Nhưng mà khí chất
    xuất trần, thanh âm dịu dàng mềm mại của phái nữ không thể che giấu được, vẫn
    khiến cho nhiều người liên tiếp quay đầu nhìn.


Mị Ảnh - Chương #29