Sự Cường Hãn Của Vũ Kỹ Nhật Giai.


Người đăng: masta


  • Ha ha... Tiểu tạp chủng, có đảm lượng. Ta thích người như ngươi vậy, ta sẽ
    từng đao từng đao lăng trì ngươi.

Tạp Lạp Đạt ngẩn người, sau đó lại phá lên cười. Đã có người muốn chết, chính
mình cũng sẽ thành toàn hắn. Tuy rằng người khác luôn luôn mắng mình là hỗn
đản, thế nhưng thủy chung hắn vẫn luôn cho rằng mình rất thiện lương.


  • Ha ha, có đúng không? Vậy để ta nhìn ngươi có làm được hay không.

Nghệ Phong đi lên một bước, nhẹ nhàng huy động ống tay áo của mình, chẳng hề
để ý nói.


  • Nghệ Phong! Ngươi thực sự có thể đối phó hắn sao?

Cát đại thúc kéo Nghệ Phong, lo lắng hỏi.

Nghệ Phong cười cười:


  • Thử xem sao!


  • Ngươi...


Cát đại thúc suýt chút nữa bị những lời này của Nghệ Phong chọc tức chết. Việc
này cũng có thể thử sao? Chẳng lẽ ngươi không biết thử một lần chính là lấy
tính mạng làm cái giá phải trả sao.

Ngay lúc Cát đại thúc định quát mắng Nghệ Phong thì lại phát hiện Nghệ Phong
đã giãy ra khỏi tay hắn. Quơ nắm đấm hung hăng đánh về phía Tạp Lạp Đạt.


  • Hỗn đản này...

Đáy lòng Cát đại thúc mắng to, vừa định quơ trọng kiếm ngăn cản Nghệ Phong,
lại phát hiện tốc độ của hắn căn bản là mình không theo kịp. Hắn không khỏi há
to miệng.


  • Tàn Miên Chưởng...

Ngược lại Nghệ Phong rất hạ quyết tâm, vừa ra tay chính là vũ kỹ Nhật giai.
Hắn biết, chính mình có lực liều mạng với Tạp Lạp Đạt. Chỉ là, nếu bị đoàn
người này vây công. Thì tỷ lệ thắng của mình thấp đến đáng thương. Cho nên,
nếu có thể làm cho Tạp Lạp Đạt khinh địch, để mình một chiêu đánh hắn bị
thương nặng thì phần thắng của mình sẽ cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng, dù sao Tạp Lạp Đạt cũng không phải là người mà Lưu Phong có thể so
sánh. Ngày ngày sống dưới liêm đao cũng để cho lực nhận biết của hắn rất mạnh.
Tuy rằng thoạt nhìn bàn tay của Nghệ Phong mềm nhũn yếu đuối, phảng phất không
có một chút lực sát thương. Thế nhưng, không gian rung động quanh nắm tay nói
cho hắn biết một quyền này rất nguy hiểm.

Tạp Lạp Đạt vội vàng vận chuyển đấu khí toàn thân, dùng quả đấm gấp gáp chặn
lại bàn tay mềm nhũn kia.

Quyền và chưởng va chạm, vô thanh vô tức. Chỉ là trong hư không quanh quyền
chưởng va chạm, bất thình lình tỏa ra một đạo quang mang màu xám. Không khí
bốn phía cũng bị áp bách, cư nhiên tại vị trí trung tâm hình thành một mảng hư
không.

Tuy rằng Tạp Lạp Đạt là một Sư cấp tam giai, thế nhưng trong lúc vội vàng. Lại
bị một chưởng của Nghệ Phong chấn cho bay ra ngoài, bước lùi liền mấy bước,
trên mặt đất liền xuất hiện từng đạo vết chân vững chắc, lúc này mới ổn định
được thân thể.


  • Oanh...

Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu oanh một cái, bỗng chốc, toàn trường lâm vào
trong yên tỉnh. Một đám ánh mắt ngây ngốc không dám tin tưởng nhìn vào Nghệ
Phong đang mỉm cười đứng vững cùng với Tạp Lạp Đạt lui mấy bước mới ổn định
được thân hình.

Tình Nhi dùng sức nháy nháy con mắt mỹ lệ của nàng, nàng cảm giác tất cả trước
mắt giống như là mơ: một tên bại hoại trói gà không chặt, dĩ nhiên dùng một
chưởng có thể bức lui một cao thủ Sư cấp tam giai.

Đồng dạng ngớ ra, còn có Cát đại thúc và đám người thủ hạ của Tạp Lạp Đạt, cả
đám đều dùng sức dụi mắt: tam đội trưởng chính là một cao thủ Sư cấp tam giai
a. Nhưng là cũng không phải là một Sư cấp tam giai bình thường hắn trong hạp
cốc này cũng coi như thượng lưu. Thế nhưng, một cường giả như vậy lại có thể
bị một chưởng bức lui.

Mọi người nhìn thân thể đơn bạc hơn nữa còn rất trẻ kia, cả đám cảm giác có
chút hoảng hốt.

Tạp Lạp Đạt nhẹ nhàng xoa nhẹ bàn tay có chút tê dại của mình, trong lòng rất
khiếp sợ. Nhưng lập tức liền bị cơn tức giận che lấp. Chính mình dĩ nhiên bị
một thiếu niên dùng một chưởng bức lui, việc này nếu truyền ra bên ngoài, mình
còn có mặt mũi gặp người sao?

Nhìn Tạp Lạp Đạt đối diện không có thụ tổn thương gì, đáy lòng Nghệ Phong thở
dài một hơi. Tuy rằng mình đánh lén, lại không thể tạo thành tổn thương gì.
Nếu không nhờ có vũ kỹ Nhật giai e rằng có hại chính là mình.

Tạp Lạp Đạt tràn đầy hung quang, để đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong nhanh
chóng vận chuyển. Hắn biết, đánh lén không có hiệu quả thì sẽ có một hồi đại
chiến.


  • Tiểu tử, nghĩ không ra ngươi dĩ nhiên có thực lực Sư cấp. Điều này thực
    ngoài ý muốn của ta.

Tạp Lạp Đạt dữ tợn nói, cơ nhục trên mặt không ngừng run lên, càng lộ ra vẻ
hung tàn không gì sánh được.


  • Ha ha, việc này tính là gì a. Việc ngoài ý muốn của ngươi còn nhiều lắm, ta
    sẽ chậm rãi cho ngươi biết.


  • Tuy rằng bội phục ngươi tuổi còn nhỏ có thể đạt được Sư cấp thế nhưng thì
    đã sao, lão tử vẫn có thể lăng trì ngươi.


Tạp Lạp Đạt dữ tợn nói, đấu khí trên tay tuôn ra mạnh mẽ, tràn đầy màu xám.


  • Phải sao? Vậy ai vừa mới bị ta một chưởng bức lui?

Nghệ Phong nhìn Tạp Lạp Đạt châm chọc nói.

Gân xanh trên nắm tay Tạp Lạp Đạt cuồng động sắc mặt trướng lên xanh ngắt, hàm
răng nghiến ken két:


  • Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Vừa dứt lời, trên nắm tay Tạp Lạp Đạt tản ra quang mang chói mắt từng đạo đấu
khí tràn ra cơ thể. Mang theo cuồng phong hướng về Nghệ Phong hung hăng đánh
tới. Lực lượng cường đại, tựa hồ bóp méo ánh mặt trời.

Nghệ Phong nhìn thấy một quyền này, phải thừa nhận Tạp Lạp Đạt so với Lưu
Phong cùng là Sư cấp tam giai rõ ràng mạnh hơn nhiều. Không hổ là đội trưởng
Tàn Huyết dong binh đoàn, khí thế và kinh nghiệm không phải là một thiếu niên
chi biết sống an nhàn sung sướng có thể so sánh.

Nắm tay mang theo lực lượng cường đại, đương nhiên Nghệ Phong không dám đón
đỡ. Đầu ngón chân điểm nhẹ, thân ảnh nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Âm...

Trọng quyền của Tạp Lạp Đạt hung hăng nện ở chỗ cũ của Nghệ Phong, lực đạo
cường đại, cát đá bay mù mịt. Tiếng vang khó chịu, để mọi người kìm lòng không
được líu lưỡi lại, uy thế như vậy, bọn họ chi dám mơ tưởng.

Thế nhưng, bọn họ lại thấy thân ảnh Nghệ Phong ở ngoài mấy thước, đáy lòng họ
cũng kinh hãi: sao tốc độ của tiểu tử này nhanh như vậy?


  • Tiểu tử, trốn! Lão tử nhìn ngươi tiếp tục trốn ở nơi nào.

Nói xong, Tạp Lạp Đạt huy động quyền thế đột ngột chuyển hướng về phía Nghệ
Phong, uy lực không thua một đấm vừa rồi, hung hãn đánh tới.


  • Trốn? Ai nói bản thiếu muốn chạy trốn. Không trốn cũng có thể đánh ngươi
    lật ngã Phách Liệt quyền...

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bắn ra, vô số đấu
khí hiện lên trên nắm tay. Tản mát ra từng đợt âm thanh bạo liệt, không ngừng
dồn ép đấu khí, chấn động không gian chung quanh có chút rung lên.


Mị Ảnh - Chương #103