Ta Đến Đây.


Người đăng: masta

Nghệ Phong đứng ở bên cạnh nghe như vậy, hắn khẽ cười cười. Tuy không thích
Tạp Lạp Đạt, thế nhưng hắn lại sâu sắc chấp nhận những lời này: thắng làm vua,
thua làm giặc, quyền nói chuyện luôn nằm trong tay người thắng.


  • Ngươi...

Cát đại thúc tức giận đến nỗi không thở được, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tạp
Lạp Đạt, sắc mặt đỏ lên.


  • Ha ha? Thế nào? Muốn đánh nhau sao? Được, ngươi khiêu chiến ta nhiều như
    vậy nhưng ta chưa từng tiếp nhận, ngày hôm nay ta liền sẽ chấp nhận một lần
    vậy.

Tạp Lạp Đạt rõ ràng là một người cực kì không biết xấu hổ, phong thái như vậy
để Nghệ Phong cũng phải âm thầm hâm mộ. Hiển nhiên Tạp Lạp Đạt đã nhìn ra, Cát
đại thúc hiện tại đã bị thương, thực lực không còn lại bao nhiêu.

Nghệ Phong thấy Cát đại thúc tức giận sắp buột miệng nhận lời khiêu chiến này,
hắn nhanh nhạy tiến lên hai bước, đở lấy Cát đại thúc vội la lên:


  • Ha ha, Cát đại thúc, đừng nóng giận. Việc gì phải cùng súc sinh tranh cãi.

Ánh mắt Tạp Lạp Đạt hiện lên một đạo hàn quang, thế nhưng lập tức liền nhịn
xuống, hắn nhìn Cát đại thúc cười nói:


  • Cát tam đội trưởng, hiện tại ngươi cùng một đám tiểu hài tử kém cỏi này lăn
    lộn sao?

Nói xong, hắn liền bắt đầu quan sát mấy người Nghệ Phong. Chính là, khi ánh
mắt hắn di chuyển đến Tình Nhi thì liền dừng lại. Ánh mắt tỏa ra quang mang
nóng bỏng nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt hừng hực mang theo tính xâm lược, làm cho Tình Nhi không khỏi nhíu
mày, so sánh Nghệ Phong với Tạp Lạp Đạt, Tình Nhi cảm thấy Nghệ Phong đúng là
thánh nhân.

Tạp Lạp Đạt cảm giác trong lòng mình đang nổi lên một đoàn tà hỏa, nữ nhân đẹp
như vậy cũng có thể gặp được tại hạp cốc này. Đôi môi đỏ kiều diễm đang nhẹ
nhàng cắn, da thịt trắng ngăn mềm mại như tuyết giống như có thể vắt ra nước
vậy, vẻ mặt e thẹn. Khiến cho Tình Nhi càng phát ra vẻ đẹp động lòng người.
Tạp Lạp Đạt càng nhìn nước bọt càng tiết ra. Tuy thiếu nữ trước mặt còn ngây
ngô. thế nhưng hắn ưa thích thiếu nữ ngây ngô.

Tình Nhi chịu không được ánh mắt dâm uế kia, đang chuẩn bị rút kiếm thì lại
phát hiện một thân thể không cao lớn, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác an
toàn. Giờ khắc này nàng mới cảm thấy, nguyên lai bại hoại này cũng không đáng
ghét như vậy.


  • Vị đại thúc cầm thú này, ngươi chắc nhìn đủ rồi nhỉ. Nhìn đủ rồi thì mau
    cút đi.

Nghệ Phong thản nhiên nói trong giọng nói không nghe ra chút ba động nào.

Tạp Lạp Đạt thấy tầm mắt của mình bị một thiếu niên choai choai ngăn trở, lửa
giận Trong nháy mắt liền xông lên, hắn quay sang Cát đại thúc cả giận nói:


  • Cát Thu Sa, ngươi quyết định thế nào, để ma tinh và lân da lại, lại gọi hai
    tiếng gia gia. Ta sẽ bỏ qua cho ngươi.


  • Nghệ Phong, chúng ta đi.


Cát đại thúc hung hăng liếc mắt trừng Tạp Lạp Đạt không phản ứng lại hắn, liền
chuẩn bị mang theo đám người Nghệ Phong rời đi.

Nghệ Phong cười khổ một tiếng đi? Ngươi nhận thấy bọn họ sẻ để chúng ta đi
sao?

Quả nhiên, Cát đại thúc vừa mới nói xong, mấy người phía sau Tạp lạp Đạt liền
vây quanh, bọc lại đám người Nghệ Phong.


  • Cát tam đội trưởng, ngươi đi cũng được. Lưu lại nữ oa nhi kia, ta cho ngươi
    rời khỏi. Ma tinh và lân da của Thúy Thanh Ma Xà ta đều cho các ngươi mang đi.

Tạp Lạp Đạt nói xong, quay đầu nhìn về phía Tình Nhi, tà tà cười, lại phát
hiện tên tiểu tử ghê tởm kia chặn ánh mắt của mình.


  • Tiểu tử, tránh ra!

Nghệ Phong còn chưa mở miệng, chợt Nghe Cát đại thúc nổi giận nói:


  • Tạp Lạp Đạt, ngươi chính là súc sinh, cầm thú, ngay cả một thiếu nữ cũng
    không buông tha.

Tập Lạp Đạt nở nụ cười, cười hết sức lạnh lẽo:


  • Không phải tuổi còn nhỏ ta còn không thích, chậc chậc, tuổi còn nhỏ đã tươi
    ngon mọng nước như vậy, tương lai lớn lên còn không phải khuynh quốc khuynh
    thành sao.

Tạp Lạp Đạt một câu nói, để cho đám thủ hạ phía sau phá lên cười ha ha.


  • Tam đội trưởng chính là ưa thích thiếu nữ, nếu như lại càng nhỏ thêm một
    chút thì rất tốt rồi.


  • Ha ha, tiểu mỹ nhân, nàng liền đi theo tam đội trưởng đi. Công phu của tam
    đội trưởng rất lợi hại đó.


  • Đúng vậy, nhất định sẽ làm cho nàng dục tiên dục tử.


Những lời dâm ngon uế ngữ truyền vào tai Nghệ Phong nhìn thân thể Tình Nhi tức
giận đến không ngừng run lên, Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia hàn quang.


  • Câm miệng, Tạp Lạp Đạt. Ta muốn quyết đấu với ngươi.

Rốt cuộc Cát đại thúc nhịn không được, rút kiếm chỉ vào Tạp Lạp Đạt cả giận
nói.


  • Quyết đấu tốt. Vậy quyết đấu một hồi, chờ giải quyết xong lão gia hỏa
    ngươi, ta chậm rãi chơi đùa tiểu mỹ nhân của ta.

Tạp Lạp Đạt nhìn Cát đại thúc xem thường nói.

Cát đại thúc vừa mới chuẩn bị vận chuyển đấu khí chém tới thì lại bị một đôi
tay kéo lại. Nghệ Phong bước một bước về phía trước, thản nhiên nói:


  • Cát đại thúc, người bị thương. Không phải đối thủ của hắn. Để ta đến.

Nghệ Phong nói một câu để đám người Áo Hỏa ngây ngốc tại chỗ, một đám dùng ánh
mắt ngây ngốc nhìn Nghệ Phong: tiểu tử này sẽ không bị lửa cháy hỏng đầu đi.
Lẻ nào hắn không biết trước mặt mình là một cao thủ Sư Cấp tứ giai sao?

Tạp Lạp Đạt sửng sốt, lập tức liền cười to:


  • Ngươi có nghe hay không tiểu hài tử xấu xa này muốn quyết đấu với ta. Hắn
    sẽ không là một tên ngu đi?

Tạp Lạp Đạt cùng thủ hạ cười điên cuồng, ai chẳng biết Tam đội trưởng của bọn
họ là một cao thủ tại hạp cốc này. Cao thủ tại hạp cốc này, ngoại trừ thế lực
của Tàn Huyết dong binh đoàn, ai không sợ thực lực của tam đội trưởng.

.

Tam đội trưởng, đã từng dùng lực lượng của bản thân đánh bại hai cao thủ Sư
Cấp. Trong đó có một người giống hắn là Sư cấp tam giai. Vị kia chính là Sư
Cấp cao thủ a, là tồn tại để nhiều dong binh phải kính ngưỡng.


  • Thế nào? Không dám sao?

Lúc này Cát đại thúc cũng phản ứng lại, hắn quát lên:


  • Nghệ Phong, đừng hồ đồ. Trở về nhanh.

Mặc dù Cát đại thúc khing bỉ nhân phẩm của Tạp Lạp Đạt, nhưng cũng phải bội
phục thực lực của hắn. Huống hồ, sau lưng hắn còn có hai thủ hạ, còn có hai Sư
cấp nhất giai. Cũng đê tiện như Tạp Lạp Đạt, tuyệt đối sẽ không một chọi một,
cho dù mình ở thời kỳ toàn thịnh đều phải e ngại những người này. Huống chi là
Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười cười, quay sang Cát đại thúc cười nói:


  • Cát đại thúc, lấy trạng thái hiện tại của ngươi, đối mặt bọn họ còn có hy
    vọng thắng lợi sao? Cứ để ta đi.

Nghệ Phong nói xong bước về phía trước vài bước, thản nhiên nói:


  • Thế nào? Chẳng nhẽ các ngươi còn sợ một thiếu niên hay sao?

Áo Hỏa và Tình Nhi liếc mắt nhìn nhau, cả đám trong lòng toát ra một ý nghĩ:
tiểu tử này điên rồi.

Đặc biệt là Tình Nhi, thậm chí nàng còn muốn đi kéo Nghệ Phong trở lại, vẻ lo
lắng không gì sánh được hiển lộ trong mắt, nàng nhận định rằng, Nghệ Phong
khiêu chiến chính là vì không thích cặp mắt nóng như lửa kia của Tạp Lạp Đạt
Cấp tam giai a. Nhưng là cũng không phải là một Sư cấp tam giai bình thường
hắn trong hạp cốc này cũng coi như thượng lưu. Thế nhưng một cường giả như vậy
lại có thể bị một chưởng bức lui.

Mọi người nhìn thân thể đơn bạc hơn nữa còn rât trẻ kia, cả đám cảm giác có
chút hoảng hốt.

Tạp Lạp Đạt nhẹ nhàng xoa nhẹ bàn tay có chút tê dại của mình, trong lòng rất
khiếp sợ. Nhưng lập tức liền bị cơn tức giận che lấp. Chính mình dĩ nhiên bị
một thiếu niên dùng một chưởng bức lui, việc này nếu truyền ra bên ngoài, mình
còn có mặt mũi gặp người sao?

Nhìn Tạp Lạp Đạt đối diện không có thụ tổn thương gì, đáy lòng Nghệ Phong thở
dài một hơi. Tuy rằng mình đánh lén, lại không thể tạo thành tổn thương gì.
Nếu không nhờ có vũ kỹ Nhật giai e rằng có hại chính là mình.

Tạp Lạp Đạt tràn đầy hung quang, để đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong nhanh
chóng vận chuyển. Hắn biết, đánh lén không có hiệu quả thì sẽ có một hồi đại
chiến.


  • Tiểu tử, nghĩ không ra ngươi dĩ nhiên có thực lực Sư cấp. Điều này thực
    ngoài ý muốn của ta.

Tạp Lạp Đạt dữ tợn nói, cơ nhục trên mặt không ngừng run lên, càng lộ ra vẻ
hung tàn không gì sánh được.


  • Ha ha, việc này tính là gì a. Việc ngoài ý muốn của ngươi còn nhiều lắm, ta
    sẽ chậm rãi cho ngươi biết.


  • Tuy rằng bội phục ngươi tuổi còn nhỏ có thể đạt được Sư cấp thế nhưng thì
    đã sao, lão tử vẫn có thể lăng trì ngươi.


Tạp Lạp Đạt dữ tợn nói, đấu khí trên tay tuôn ra mạnh mẽ, tràn đầy màu xám.


  • Phải sao? Vậy ai vừa mới bị ta một chưởng bức lui?

Nghệ Phong nhìn Tạp Lạp Đạt châm chọc nói.

Gân xanh trên nắm tay Tạp Lạp Đạt cuồng động sắc mặt trướng lên xanh ngắt, hàm
răng nghiến ken két:


  • Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Vừa dứt lời, trên nắm tay Tạp Lạp Đạt tản ra quang mang chói mắt từng đạo đấu
khí tràn ra cơ thể, mang theo cuồng phong hướng về Nghệ Phong hung hăng đánh
tới. Lực lượng cường đại, tựa hồ bóp méo ánh mặt trời.

Nghệ Phong nhìn thấy một quyền này, phải thừa nhận Tạp Lạp Đạt so với Lưu
Phong cũng là Sư cấp tam giai rỏ ràng mạnh hơn nhiều. Không hổ là đội trưởng
Tàn Huyết dong binh đoàn, khí thế và kinh nghiệm không phải là một thiếu niên
chỉ biết song an nhàn sung sướng có thể so sánh.

Nắm tay mang theo lực lượng cường đại, đương nhiên Nghệ Phong không dám đón
đở. Đầu ngón chân điểm nhẹ, thân ảnh nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Âm...

Trọng quyền của Tạp Lạp Đạt hung hăng nện ở chỗ cũ của Nghệ Phong, lực đạo
cường đại. Cát đá bay mù mịt, tiếng vang khó chịu, để mọi người kìm lòng không
được líu lưỡi lại, uy thế như vậy, bọn họ chỉ dám mơ tưởng.

Thế nhưng, bọn họ lại thấy thân ảnh Nghệ Phong ở ngoài mấy thước, đáy lòng họ
cũng kinh hãi: sao tốc độ của tiểu tử này nhanh như vậy?


  • Tiểu tử, trốn! Lão tử nhìn ngươi tiếp tục trốn ở nơi nào.

Nói xong, Tạp Lạp Đạt huy động quyền thế đột ngột chuyển hướng về phía Nghệ
Phong, uy lực không thua một đấm vừa rồi, hung hăng đánh tới.


  • Trốn? Ai nói bản thiếu muốn chạy trốn. Không trốn cũng có thể đánh ngươi
    lật ngửa Phách Liệt quyền...

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bắn ra, vô số đấu
khí hiện lên trên nắm tay. Tản mát ra từng đợt âm thanh bạo liệt, không những
dồn ép đấu khí chấn động không gian chung quanh có chút rung lên.


Mị Ảnh - Chương #102