Phiền Phức Không Ngừng.


Người đăng: masta


  • Ha ha, còn đi được không!

Nghệ Phong cũng không trực diện trả lời, không kéo dài chủ đề này.

Tình Nhi thấy bộ dạng ngầm thừa nhận của Nghệ Phong, nàng kinh ngạc nhìn hắn:
bại hoại này mới bao nhiêu tuổi a, lẻ nào hắn thực sự là một y sư tứ giai sao?
Nếu là như vậy, kia chẳng phải nói hắn tương lai có thể trở thành một y sư cao
cấp được vạn người kính ngưỡng.

Ngược lại là Cát đại thúc nhìn Nghệ Phong như có điều nhận ra, hắn nhìn Nghệ
Phong nói:


  • Ngươi hẳn không là thật tâm gia nhập đoàn dong binh của chúng ta?

Nghệ Phong thấy tâm tư của mình bị xem thấu, hắn cũng không có che giấu, xấu
hổ cười nói:


  • Ta nghĩ đi qua hạp cốc này. Thế nhưng, hạp cốc này quá mức nguy hiểm, nên
    phải tìm một người quen thuộc dẫn đường, miễn cho đụng phải phiền phức không
    cần thiết.

Nghe Nghệ Phong giải thích, Cát đại thúc mới thở dài một hơi. Hắn thẳng thắn
cười nói:


  • Nếu như ngươi đến phòng khách dong binh tuyên bố nhiệm vụ, sợ là sẽ có rất
    nhiều người tiếp nhiệm vụ này. Sao ngươi lại hao phí nhiều tâm cơ như vậy?

Sau khi Nghệ Phong nghe xong liền sửng sốt, lập tức hung hăng vỗ một cái thật
mạnh vào đầu mình, sau đó hét lớn:


  • Ai nha, vì sao ta lại ngu như vậy? Một đời anh minh của bản thiếu a! Sẻ
    phạm phải một sai lầm thiếu não như vậy.

Tình Nhi nghe được, liền nở nụ cười, khinh thường sẳng giọng nói:


  • Ngươi vốn là thiếu nào a.

Nghệ Phong hung hăng liếc mắt trừng Tình Nhi: nàng không chỉ dám gọi mặt trắng
nhỏ, còn dám nói trí áp Khồng Minh ta thiếu não. Bản thiếu sẽ hung hăng đánh
vào cái mông nhỏ của nàng.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong không đàng hoàng liếc mắt nhìn vào chỗ mềm mại tròn trịa
đang bị bao bọc kia vẻ mặt cười rất dâm đảng.

Tình Nhi cảm giác cả người lạnh run, nàng theo nhãn thần của Nghệ Phong nhìn
lai, mặt liền đỏ bừng, nàng hung hăng liếc mắt trừng Nghệ Phong, hung bạo
mắng:


  • Đồ vô lại!


  • Ha ha...


Bộ dạng xấu hổ buồn bực của Tình Nhi, không khí không có một chút lực sát
thương. Ngược lại vẻ e thẹn không gì sánh được, để Nghệ Phong cảm thấy vui vẻ.


  • Kỳ thực trêu đùa tiểu cô nương cũng là một thú vui.

Nghệ Phong không khỏi nhỏ giọng nói thầm một câu.

Những lời này, lập tức khiến Tình Nhi phát điên, nàng nhìn Nghệ Phong rất xem
thường:


  • Ta là tiểu cô nương, lẻ nào ngươi rất lớn sao?

Tình Nhi rất ghét người khác nói nàng là tiểu cô nương.

Nghệ Phong ngạc nhiên, lâp tức mới nghĩ đến. Chính mình cũng không lớn hơn bao
nhiêu so với Tình Nhi. Còn có một tháng nữa mới đủ mười tám tuổi. Chẳng qua
là, hai thế làm người để mình quên mất tuổi thật của mình. Hơn nữa, Nghệ Phong
đã trải qua đủ loại đau khổ, cũng không phải một thiếu niên ngây ngô có thể so
sánh được.

Cát đại thúc nhìn hai người đấu võ mồm, khóe miệng mỉm cười. Ai mà không có
tuổi trẻ.


  • Được rồi, Nghệ Phong. Dù sao ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mang ngươi đi
    qua hạp cốc này. Kỳ thực hạp cốc này cũng không phải rất nguy hiểm. Một ít
    dong binh có kinh nghiệm đều có thể tránh né ma thú, trực tiếp đi xuyên qua
    chỉ là, đối với các ngươi thì có vẻ rất nguy hiểm

Cát đại thúc giải thích nói.

Nghệ Phong gật đầu, hắn tự nhiên hiểu rỏ đạo lý trong đó. Bằng không cũng sẽ
không tìm người dẫn đường.


  • Vậy thì cám ơn Cát đại thúc.


  • Ha ha, ngươi cũng không cần cảm tạ ta. Cứ nghĩ là ta đang trả thù lao cho
    ngươi đi. Nếu không có ngươi, chúng ta cũng không đối phó được Thúy Thanh Ma
    Xà.


Quả thực, con Thúy Thanh Ma Xà này so với trong dự liệu của hắn còn lợi hại
hơn. Không có Hồi Khí tán của Nghệ Phong, hắn kiên trì không được bao lâu.
Không có ngân châm của Nghệ Phong, càng không có khả năng thu được ma tinh của
Thúy Thanh Ma Xà.


  • Cát đại thúc, tạ ơn hắn làm cái gì. Không phải chúng ta còn bảo vệ hắn sao?

Hiển nhiên Tình Nhi rất oán hận Nghệ Phong, bĩu môi bất mãn nói.


  • Đi thôi!

Cát đại thúc cười ha ha, nói với Nghệ Phong.

Ngay lúc Nghệ Phong gật đầu đồng ý, đồng thời một câu nói với thanh âm rất càn
rở vang lên.


  • Đi? Các ngươi còn muốn chạy đi đâu?

Cát đại thúc nghe thấy một câu này, ánh mắt nhanh chóng cau lại, người cũng
nhanh chóng đứng thẳng lên, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía đối phương, hừ một
tiếng nói:


  • Tạp Lạp Đạt, ngươi muốn làm gì?


  • Làm gì? Không làm gì a? Ngươi đưa ma tinh trong tay, cùng với lân da của
    Thúy Thanh Ma Xà vừa mới lột xuống đưa cho ta. Lại cung kính kêu một tiếng gia
    gia. Ta sẽ để ngươi đi.


Lúc thanh âm càn rở nói xong, liền phá lên cười ha ha. Ánh mắt Nghệ Phong hơi
sửng sốt. Quay đầu nhìn về phía mới phát ra âm thanh, chỉ thấy một người nam
tử có bộ râu quai nón dài đứng ở đối diện. Tròng mắt thật nhỏ, thoáng hiện lên
vẻ hung tàn. Sau đó là mấy người dong binh theo sau, cả đám đang vuốt vuốt
trọng kiếm trong tay. Hầu như chỉ cần râu quai nón ra lệnh là sẽ lập tức chém
người.


  • Thế nào? Điều kiện này của ta rất ưu đãi đúng không?

Cát đại thúc thiếu chút nữa chửi một câu mẹ nó, ma tinh của Thúy Thanh Ma Xà
trước không nói, chính là lân da lần trước cũng bán được một trăm kim tệ. Hắn
lại dám há mồm liền muốn nuốt hết, vì sao ngươi không đi chết a?


  • Ngươi đừng khinh người quá đáng!

Cát đại thúc nhìn chằm chằm vào Tạp Lạp Đạt, nghiến răng nói.


  • Ha ha, khinh người quá đáng? Cát tam đội trưởng, ngươi sẽ không thật sự
    quên đi. Khinh người quá đáng là tác phong trước sau như một của ta. Khụ, xem
    ra ta còn phải dạy ngươi, miễn cho ngươi lúc nào cũng đoản trí như vậy.

Tạp Lạp Đạt chẳng hề để ý nói, trong giọng nói tràn đầy sự xem thường.

Cát đại thúc Nghe được ba chừ ‘tam đội trưởng’, hàn quang trong mắt càng
thịnh. Ba chữ này, đâm thẳng vào lòng hắn, làm cho thân thể hắn rung lên. Đã
từng, chính mình là tam đội trưởng của Tàn Huyết dong binh đoàn, thế nhưng,
lại bị Tạp Lạp Đạt dùng thủ đoạn đê tiện chiếm được, lại càng đuổi mình ra
khỏi Dong binh đoàn. Cát đại thúc rơi vào đường cùng, bất đắc dĩ phải lăn lộn
tại hạp cốc này, cùng đám người Tình Nhi kiếm ăn tại hạp cốc này.


  • Ha ha, vì sao? Nổi giận? Chậc chậc, đáng tiếc a. Một tam đội trưởng cao cao
    tại thượng, cư nhiên lưu lạc thành một tiểu dong binh.

Khẩu khí của Tạp Lạp Đạt tràn đầy tiếc nuối.

Dáng dấp như vậy, càng làm cho Cát đại thúc giống như là bị cắt đuôi, hắn chỉ
vào Tạp Lạp Đạt mắng:


  • Tạp Lạp Đạt, năm đó nếu ngươi không sử dụng thủ đoạn đê tiện thì vị trí tam
    đội trưởng này cũng sẽ không đến phiên ngươi.


  • Ha ha, Cát tam đội trưởng, ngươi sẽ không vì tuổi tác hơi cao chút, đầu
    cũng bị cháy hỏng luôn. Ngươi chưa nghe nói qua là thắng làm vua, thua làm
    giặc sao? Ta đê tiện thì làm sao, cuối cùng ta vẫn thắng?


Tạp Lạp Đạt không chút nào cho là đúng, rất xem thường nhìn Cát đại thúc.


Mị Ảnh - Chương #101