Người đăng: soitieutu
Từ sau lần lén học được thuật hóa thú thì Leon ít ra ngoài hơn.
Nó lại bắt đầu tìm đọc tất cả ma thuật chiến đấu và ghi nhớ, cho dù không sử
dụng được thì khi đối mặt với phù thủy vẫn có tác dụng nhất định.
Năng lực sức mạnh hệ tinh thần giúp Leon không ít trong việc ghi nhớ, bộ não
của nó giống như một chiếc máy sao chép và lưu trữ tạm thời mọi tri thức mà nó
được đọc vào đó chờ nghiên cứu kĩ hơn.
Ngoài ma thuật chiến đấu thì Leon đọc cả về nguyền rũa và chế thuốc. Chế thuốc
ma thuật cần kinh nghiệm, sự tỉ mỉ, ghi nhớ công thức, và quan trọng nhất ma
thuật xúc tác cũng như khống chế thành phần của thuốc.
Leon chỉ có thể chế ra những loại thuốc thông thường bằng ngọn lửa thông
thường và sự tỉ mỉ pha chế theo công thức, thuốc được tạo thành có tác dụng
rất nhỏ với phù thủy hoặc chỉ có tác dụng với người phàm vì vậy mà nó chuyển
chú ý sang sạng điều chế khác dễ dàng hơn đó là chế ra thuốc độc.
Jack từng hỏi Leon vì sao chế thuốc độc thì Leon chỉ giải thích “có những lúc
không nhất thiết phải dùng vũ lực giải quyết vấn đề, trong những tình huống
đặc biệt sẽ có phương pháp đặc biệt để ứng phó, độc không nhất thiết cần phải
có ma thuật mới chế được”
Leon hứng thú đột xuất với ma thuật và độc dược làm Jack cũng khá ngạc nhiên
nhưng ông chỉ cho rằng Leon đang trong độ tuổi thích tìm tòi khái phá và cuộc
sống trong rừng quá nhàm chán với một đứa trẻ vì vậy nó mới tìm cách giết thời
gian nên không mấy để ý.
Thời gia cứ như vậy chậm rãi trôi đi, đến lúc mà Leon giảm số lần uống máu của
mình xuống bảy ngày một lần thì đã qua sinh nhật thứ mười bốn của nó.
Trong khi Leon đang ngồi vắt vẻo trên cao trêu chọc lũ khỉ sau buổi luyện tập
thường ngày thì thấy Jack xuất hiện ở trước sân, ông huýt sáo bài hát mà Leon
nghe thuộc lòng từ nhỏ.
Khi huýt sáo là lúc Jack cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ với những gì mình đạt
được. Jack vung vẫy lá thư vừa được gửi tới về phía Leon vui vẻ nói:
“Cuối cùng thì mấy lão già cổ hủ kia cũng chịu dùng cái đầu của mình đúng chỗ.
Vài ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây”
Leon nhận lấy lá thư giống như một loại giấy da đọc nội dụng ở trong đó, lá
thư không ghi gì nhiều ngoài thời gian đăng kí dự thi và địa điểm để đón được
tàu lên đảo.
Jack vỗ vai Leon cười “Chắc là con không biết ta có một đứa con gái đâu hả? Nó
xinh đẹp y như mẹ nó vậy. Vì vài lí do, họ đã rời khỏi ba. Nếu con gặp nó thì
giúp nó một chút. Mấy ông bạn già của ba nói nó cũng thi thợ săn lần này. Tên
nó là Anna Gera nó hơn con một tuổi. Ba chỉ có ảnh của nó lúc nhỏ, con bé
giống mẹ nên hẵn là con sẽ nhận ra nó thôi”
Leon nhìn tấm ánh chụp gói gọn ở mặt trong của chiếc đồng hồ quả lắc mà Jack
vừa lấy ra.
Đó là hình một người phụ nữ tóc vàng hoe, mắt lam xinh đẹp ôm một bé gái vài
tháng tuổi, bên cạnh là Jack đang cười hạnh phúc ôm họ, lúc đó Jack không lôi
thôi và già nua như lúc này.
Leon ghi nhớ hình ảnh người phụ nữ kia. “con sẽ tìm ra cô ấy. ba muốn con
chuyển lời gì không?”
Jack cười chua sót lắc đầu “ba sẽ tìm gặp họ. Đừng nói gì với nó về ba cả.”
Ngày cuối cùng của tháng năm, Leon nhìn lại căn nhà mà họ đã sống suốt gần hai
năm trời.
Sau từng ấy thời gian thật có chút không nỡ rời đi, Leon chào tạm biệt mấy con
thú hay làm bạn với mình ở lân cận, con báo đốm cũng hay chạy tới đây kiếm ăn
hôm nay không biết chạy đi đâu rồi.
Jack thấy Leon vẫn còn dõi mắt vào trong rừng sâu hối thúc
“Đi nào Leon, chúng ta cần phải bắt kịp chuyến tàu”
Leon quay người rời đi. Trong nhẫn nó lại chất đầy những thứ mà nó mang đến
trả lại ngôi nhà nguyên vẹn cho chủ của nó.
Hôm đó họ di chuyển liên tục đến khi trời tối thì cũng có mặt ở Florida Mỹ để
đón chuyến tàu đêm. Leon nhìn sóng vỗ dưới vách đá, nơi này có con tàu nào có
thể chạy tới chứ.
Leon cứ nghĩ họ sẽ đón tàu ở bến cãng, ít nhất cũng là một bờ biển êm đềm và
có chỗ neo đậu, còn nơi này thì lộn xộn là trở về ôm ấp của biển theo mấy con
cá mập bơi vòng vòng dưới kia chơi trốn tìm.
Jack nhìn thấy nghi hoặc của Leon cũng không nói gì, ông thích nhìn biểu cảm
trên mặt của Leon kể từ sau khi nó thức tỉnh, Leon trở nên trầm mặc và lạnh
nhạt khác hẵn hồi nhỏ nôn nóng và bốc đồng sẵn sàng nện vào mặt thằng nhóc nào
làm nó không vừa mắt.
Nói thật thì Jack vẫn thích thằng bé hay gây chuyện kia hơn mặc dù ông phải bỏ
không ít tiền lo mấy vụ bồi thường thuốc men.
Đêm xuống, vùng biển ngoài khơi tối mịt, trong đất liền cũng mịt mù tối. Leon
nhìn thấy ánh đèn heo hắt trên biển đang đến gần.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt của trăng non, Leon nhìn thấy một con tàu kiểu cổ cả
trăm năm trước, cánh buồm sách nát như bị hải tặc bán phá. Con tàu đến gần
Leon càng thấy nó giống mấy con tàu ma người ta hay nhắc tới.
Thành tàu thủng loang lổ bị chấp vá bằng đủ thứ ván tạp. Con tàu lao tới ào ào
tới khi như sắp tông vào vách đá thì ngừng lại đột ngột như bị trúng thuật cố
định.
Leon đang chuẩn bị mang Jack lui lại, đơ ra nhìn con tàu thong thả quay phần
thân cập vào vách đá. Một tấm ván mỏng được ném xuống nối liền giữa tàu và mép
đá một cách chênh vênh.
Leon nhìn tấm ván tàu nhíu mài quay qua Jack để xác định “chúng ta sẽ lên con
tàu này hả ba?”
Jack thấy mặt Leon lại biến hóa cười vui vẻ
“Đừng bị đánh lừa bởi bề ngoài là bài học đầu tiên khi con bước vào giới ma
thuật.” nói rồi ông đi lên tấm ván mỏng manh một cách bình thản để lên tàu.
Leon cũng chậm rãi đi theo, lúc nó đến giữa tấm ván khẽ nhún thì có cảm giác
như tấm ván sắp chịu không nỗi gãy đôi nhưng nó vẫn ở đó và an toàn.
Thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của người soát vé, Leon cười nhạt bước nhanh hơn
để lên tàu, hóa ra đó một kiểu ma thuật ảo giác. Trên tàu Jack đã mua xong hai
vé và đang chờ Leon.
Khi đi ngang chỗ người đàn ông bán vé to lớn, cục mịch, Leon cảm thấy như ánh
mắt của ông ta đang dò xét những bí mật mà nó che giấu, đó là một kẻ nguy
hiểm, Leon đưa ra đánh giá.
Leon có chú tò mò nhìn quanh boong tàu và kì lạ là không có thủy thủ nào khác
ngoài gã bán vé, nó thầm tự hỏi con tàu không có thủy thủ thì sẽ hoạt động như
thế nào.
Jack mang Leon đi xuống cầu thang ở lối vào giữa boong, có mười phòng nhỏ chia
ra hai bên lối đi.
Ông đẩy cửa một phòng ngoài cùng rồi bước vào. Trong phòng giống như một hình
hộp rộng chừng bốn mét. Hai bên là hai dãy giường hai tầng, giữa là một cái
bàn vuông dính vào thành tàu nhìn ra cửa sổ.
Jack chọn tầng dưới bên trái, Leon ở tầng trên. Hành lí của họ đặt bên cạnh
trong góc, hành lí họ mang theo cũng chỉ để che mắt người ngoài. Vật phẩm
không gian là thứ hiếm có làm người ta thèm muốn ngay cả đối với những lão già
trong học viện ma thuật.
Leon một mình lên trên boong tàu trong khi Jack nghỉ ngơi, Ông mệt đừ sau
chuyến đi dài. Con tàu mang bộ dạng khác hẵn khi nhìn từ bên trong, cả con tàu
đen bóng giống như được đóng từ loại gỗ mun quý hiếm, cả những cánh buồm cũng
bị nhuộm đen nốt.
Những lá buồm vẫn còn nguyên vẹn mà không hề rách nát như Leon từng thấy, gió
đã ngưng nhưng những lá buồm vẫn căng gió, nếu không phải bị ma thuật cố định
thì hẵn là con tàu đã rẽ sóng lướt đi.
Sau mấy cú nhảy, Leon đã ngồi trên thanh ngang của cột buồm. Nhìn từ trên cao
vẫn là thoải mái hơn dưới đất.
Linh hồn chim ưng ngủ say rục rịch tỉnh lại, nó muốn bay nhưng lúc này chưa
phải lúc.
Leon cảm nhận gió lướt qua bên cạnh, biển về đêm sương mù bắt đầu dày đặc, hơi
nước bắt đầu đọng trên tóc nó thành giọt.
Phía bờ đá vừa có thêm vài nhóm người cũng mới tới. Không có đứa trẻ nào trong
số đó, nhỏ nhất cũng khoảng mười sáu, là một đứa con trai da đen.
Leon híp mắt đánh giá đứa con trai lớn hơn mình không bao nhiêu kia tự hỏi “là
gì đây” Leon không muốn đọc suy nghĩ của kẻ khác tùy tiện vì họ sẽ làm nó cảm
thấy phiền những cái phiền của chính họ.
“phù thủy” Leon mất vài giây để kết luận.
Quanh người đứa con trai da đen, các nguyên tố năng lượng đang hỗn loạn vì bị
ma lực dao động ảnh hưởng, dường như cảm xúc của đứa con trai da đen kia không
mấy ổn định.
Những người bên ngoài giống như không thấy Leon trên cột buồm đến khi họ lên
tàu mới nhận ra sự tồn tại của nó.
“Quanh tàu dường như có một tấm màn ngăn cách dò xét từ bên ngoài” Leon đoán.
Thằng con trai da đen khi vừa bước lên boong tàu đã ngừng lại, hắn ngẫng mặt
nhìn Leon, nhe hàm răng trắng bóc cười với nó rồi xuống khoang dưới.
“Nhận ra thân phận của ta sao?”
Leon nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của đứa con trai kia nhếch mép cười nhạt.
Những người khác lên tàu chỉ thoáng nhìn qua Leon ngạc nhiên rồi đi tiếp. Leon
thu lại hơi thở ma cà rồng của mình thử khả năng ẩn giấu. Hai người cuối cùng
lên tàu giống như hai mẹ con, họ có mái tóc màu đen dài óng ả.
Đứa con gái làm Leon kinh ngạc khi nó chỉ trạc tuổi Leon hoặc có thể là nhỏ
hơn. Đứa con gái đang định bước xuống khoang dưới thì ngừng lại.
Nó cũng ngẫng đầu lên nhìn Leon rồi cười. Nụ cười làm mặt con bé tỏa sáng thân
thiện. Leon nhìn theo đứa con gái kia rời đi khó hiểu, có cảm giác quen thuộc
mơ hồ với đứa con gái kia. Nó chắc là mình chưa bao giờ gặp con bé trước đây.
Tiếng chuông tàu leng keng gõ vang lên một tràng dài rồi con tàu rời mép đá.
Trên vách đá còn lại những nhóm khác. Họ cũng đang đợi một chuyến tàu khác
trong đêm.
Tiếng gió đập vào lá buồm phần phật khi con tàu chạy nhanh hơn khi ra vùng
nước sâu. Hướng con tàu đang đến là tam giác quỷ Bermuda bí ẩn nhất thế giới.
Leon có chút chờ mong tìm thấy những điều thú vị bên trong vùng đất truyền
thuyết.
Gã bán vé không có mặt trên boong, lúc này không còn ai khác ngoài Leon ở trên
boong tàu, cũng không ai thèm bận tâm Leon vẫn ngồi trên cột buồm.
Sóng biển cao dần khi gió mạnh hơn,những cột sóng gần mười mét không ảnh hưởng
chút nào tới con tàu.
Những hòn đảo hoang cũng như những bải đá ngầm bị nhấn chìm trong cột sóng cao
rồi lộ ra khi sóng đã qua.
Leon có chút bận tâm liệu con tàu có va phải một trong những hòn đảo chìm đó
nhưng giống như con tàu biết trước phía trước có những gì, nó uyển chuyển lách
mình để vượt qua mà không chút trở ngại.
Khi chuyển tròng mắt sang màu đỏ, Leon có thể nhìn trong đêm rõ hơn. Nó tựa
lưng vào cột buồm, quét mắt ra khắp vùng biển xung quanh nhàm chán chờ con tàu
gặp thứ gì đó ấn tượng một chút, một con thủy quái với đầy xúc tu khổng lồ
chẵng hạn.