Người đăng: soitieutu
Leon mơ màng tỉnh lại. Hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lót nệm
cùng tấm trải giường màu tím, bức tường cạnh đó có treo nhiều tranh và những
thanh gươm trang trí. Hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng của tòa lâu
đài cổ nào đó. Chỉ có một chiếc chăn phủ qua cơ thể bị lột sạch sẽ. Hắn gượng
dậy lấy một bộ đồ mặc vào với vẻ nặng nhọc.
Điều quan trọng nhất là hắn chưa chết. Quả tim của hắn đã lành lại như một kì
tích. Các nội tạng khác của hắn cũng đã nguyên vẹn. Cả xương ngực bị vỡ nát
cũng liền lại như chưa từng bị thương. Hắn tự hỏi có phải mình vừa trải qua
một giấc mơ.
Lúc này Leon thấy đói như thể hắn đã bị bỏ đói rất nhiều năm. Hắn là ma cà
rồng, hắn có thể sẽ không chết đói nhưng hắn vẫn bị hành hạ bởi cái đói. Bây
giờ hắn không chỉ đói mà còn khát, hắn đang khát máu. Có lẽ việc máu dùng năng
lượng chữa thương đã làm cho hắn bị đói khát. Hắn cần phải bổ xung lại lượng
máu đã bị tiêu hao.
Leon nhớ tới vùng không gian phía sau cánh cửa, nơi đó có rất nhiều máu để hắn
uống. Hắn không chắc vùng không gian đó có phải bên trong chiếc nhẫn hay không
hoặc là chiếc nhẫn chỉ là một cánh cổng dẫn tới vùng không gian đó.
Dù là gì thì lúc này hắn đang là chủ nhân của nơi đó. Tiếng nói vang lên trong
đầu đã cho hắn biết cách để sử dụng vùng không gian đó. Hắn cần làm chính là
tìm mang vào trong không gian đó những loài mà nơi đó không có nhưng chúng
phải có đủ trí tuệ. Mỗi một loài có trí tuệ cao mới sẽ làm cho không gian mở
rộng hơn một chút.
Cả vùng không không gian bị bao phủ bởi tấm màn màu xám trắng như bầu trời
đang lúc đổ tuyết. Leon nghĩ tới việc hắn có cả một không gian lớn bằng cả đảo
ma thuật và đó chỉ là một phần nhỏ của vùng không gian bên ngoài tấm màn màu
xám kia mà kích động.
Có nơi đó chẳng phải hắn có thể thoải mái cho những con kiến biến dị phát
triển và làm tổ sao? Những loài bị mang vào không gian đều sẽ phải thừa nhận
hắn là chủ nhân, chúng sẽ phải phục tùng hắn vì vậy hắn không phải lo chúng
phát triển quá nhanh mà mất kiểm soát với chúng.
Suy nghĩ là một chuyện nhưng để vào được vùng không gian kia là một chuyện
khác. Lúc này Leon không chắc mình có thể đi vào vùng không gian kia bởi để mở
ra cánh cửa kết nối với nơi đó thì hắn sẽ bị hút cạn tinh thần lực một lần
nữa.
Sự đói khát làm Leon trở nên yếu ớt. Hắn không thể nằm nơi này và mặc cho
người ta chém giết. Hắn trong mắt những ác ma kia thật quá yếu ớt. Leon cắn
răng chuyển ý thức về phía cánh cửa lần trước. Cánh cửa được nạp đầy năng
lượng thì dần hé ra rồi mang theo ý thức của Leon vào trong vùng không gian
sống.
Ý thức của hắn vẫn đang xuất hiện trên thảo nguyên. Sau một lúc đứng lặng để
tập trung thì Leon biến mất trong phòng và xuất hiện ở nơi mà ý thức của hắn
đã xuất hiện. Ý thức và thể xác dung hợp lại làm Leon bị choáng một lúc.
Leon lúc này đã không còn sức để nghĩ nữa rồi. Hắn cố loạng choạng lê từng
bước tới chỗ rừng cây. Hắn lại nhìn thấy một đàn thú ăn cỏ. Những con thú đó
giống như hưu nhưng trên đầu chúng chỉ có một sừng nhọn giữa trán, lông trên
cổ của chúng là lông vũ nhưng trên người chúng lại là lông mao.
Leon nhìn về một con thú và thử dùng ý thức để trao đổi với chúng. Hắn mừng rỡ
khi có thể nói chuyện với những con thú. Hắn muốn xin máu của chúng. Những con
thú nơi này rất quý hiếm và hắn không muốn giết chúng. Trong đầu của Leon xuất
hiện thông tin về con thú khi hắn chạm tay vào một con thú không quá tự nguyện
đi lại bên cạnh hắn.
“Lada, một loài ma thú cấp độ sáu, ăn cỏ, có trí tuệ cao. Là linh vật của vùng
Morgan, Thiên Tinh. Máu của chúng có thể tăng cường ma lực, tinh thần- cấp độ
hiếm.”
Leon cười khổ. Vậy bây giờ hắn có nên uống máu của chúng hay không đây ? Những
con Lada này nhỏ như vậy thì có thể cung cấp bao nhiêu máu? Hắn nhìn về phía
con Lada đầu đàn. Tuy không thể uống máu chúng nhưng có thể cưỡi chúng đi tìm
máu vẫn hơn là chạy bộ.
Con Lada đầu đàn bất mãn khịt mũi phì phì khi Leon trèo lên lưng nó nhưng vì
quy tắc của vùng không gian này mà nó không thể cãi lại Leon. Nó vọt chạy
thẳng vào rừng mặc cho Leon vẫn chưa ngồi vững như một cách bài tỏ thái độ. Nó
không thể cãi lại mệnh lệnh của Leon nhưng quy tắc đâu có ép buộc nó phải
ngoan ngoãn hợp tác.
Leon biết những con thú có trí tuệ đều rất kiêu ngạo. Có thể nói chúng xem
mình như ngang hàng với loài người vì vậy bị ép làm chuyện chúng không thích
thì chúng có cách phản ứng riêng của mình. Leon lúc này chỉ hi vọng là những
con thú khác sẽ dễ nói chuyện một chút.
Con Lada biết nơi nào dễ tìm tới những con thú to lớn nhất. Tốc độ của nó rất
nhanh, mỗi lần nhảy của nó đều vượt qua hơn mười mét. Leon chỉ kịp nhìn thấy
cây cối to lớn lướt qua một cách mờ nhạt cùng tiếng gió rồi con Lada chợt
khựng lại đột ngột.
Leon theo quán tính bay thẳng tới phía trước rồi đập vào một gốc cây lớn với
tư thế chân trên đầu dưới. Khi hắn nhăn nhó lòm cồm bò dậy định trách mắng kẻ
gây ra tai nạn cho hắn thì con Lada đã chạy đi mất.
Hắn chỉ có thể nhún vai bất lực. Lúc này hắn đã hiểu được tương đối thái độ
của những con thú bị quy tắc ép phải nhận hắn làm chủ ở vùng không gian này.
Con Lada đã mang Leon tới gần một hồ nước hình bán nguyệt rộng chỉ khoảng năm
mét ngay dưới một gốc cây rất lớn, bề ngang của nó có thể rộng gần mười mét và
tán cây lại che phủ một vùng hơn trăm mét, cao hơn năm mươi mét. Các rễ cây
của thân cây lớn bao quanh hồ nước chỉ chừa ra một lối ra vào khoảng hai mét.
Quanh hồ nước là các con thú lớn đang xếp hàng để tới lượt tiến vào trong hồ
nước uống một ngụm nước từ đó. Leon đứng từ xa hơi e ngại nhìn những con thú
kì lạ và hung hãn to lớn một cách thái quá. Chúng chỉ liếc qua Leon rồi xem
như hắn không tồn tại. Rõ ràng là chúng nhận ra Leon là chủ nhân mới nhưng
chúng khinh thường hắn. Hắn quá yếu so với chúng.
Một con tinh tinh có bốn tay cao hơn ba mét có bộ lông đỏ rực giống như một kẻ
duy trì trật tự cho những con thú khác. Khi có con thú nào ngừng lại bên hồ
nước quá lâu thì nó gào lên rồi đấm đá không thương tiếc tới khi con thú đó
nằm mọp trên đất run rẫy xin tha mới bỏ qua.
Những con thú phía sau cũng rất bất mãn gào rống về con thú dám uống nhiều hơn
chúng nhưng con tinh tinh lớn rống một tiếng về phía chúng. Lũ thú lại ngoan
ngoãn im lặng tiếp tục xếp hàng.
Leon rất tò mò không biết tại sao lũ thú lại phải tranh nhau uống nước trong
hồ nhưng hắn phải chạm vào nước thì thông tin mới xuất hiện trong đầu hắn
giống như khi hắn chạm vào thứ gì thì thông tin về thứ đó sẽ được mở khóa
trong kí ức đã có sẵn của hắn nhưng hắn không nhớ chúng có từ khi nào.
Leon lúc này đã đói lã, trong nhẫn vẫn còn thức ăn nhưng máu cũng không còn
bao nhiêu. Hắn đã uống hết máu dự trữ mà cơn đói khát vẫn như cũ. Dường như cơ
thể hắn cần năng lượng nhiều hơn trước hay máu thông thường đã không cách nào
thỏa mãn được cơ thể của hắn.
Hắn hơi e ngại những con thú hung tàn kia. Con Lada khi nãy nhìn hiền lành còn
chơi hắn một vố đau thì những con thú kiêu ngạo kia khỏi phải nói. Có thể
chúng sẽ không trực tiếp đập hắn bay đi nhưng sẽ khó có thể biết được chúng sẽ
làm gì hắn.
Ánh mắt của Leon ngừng lại trên người một con thú có tay và đuôi dài giống như
khỉ lại mập mạp như gấu có bộ lông màu xám trắng với cái mũi ngắn ngắn và đôi
mắt to tròn trong veo nhìn rất khả ái.
Mặc dù nó rất cao lớn, hơn ba mét nhưng vẫn giống như một đứa trẻ rụt rè nấp ở
gốc cây xa xa nhìn về phía hồ nước mà chảy nước dãy.
Con thú mập mạp kia dường như rất sợ những con thú lớn và có lẽ nó chưa đủ cấp
bậc để được chia sẽ hồ nước kia. Nó chỉ có thể nhìn lén những con thú đó uống
nước mà thèm.