Cái Chết Cận Kề


Người đăng: soitieutu

Leon cảm thấy hắn đã có thể làm chủ được cơ thể mình thì bắt đầu giả vờ ngoan
ngoãn làm một con chim ưng đang hoảng sợ muốn giãy dụa vỗ cánh tìm cơ hội
thoát ra nhưng cũng rất có thể hắn sẽ bị vặn cổ ngay lập tức trước khi hắn có
được cơ hội.

Khi Leon định tìm cách thoát đi thì cô gái kia nhìn vào hắn một lần nữa rồi
giống như thay đổi ý định. Cô ta cười vui vẻ nhìn vào hắn và nói:

“Mi chắc không muốn bị nướng trên lửa mà phải không ?”

Leon ra sức gật đầu nhưng chợt bừng tỉnh, khi nãy hắn vừa mất đi kiểm soát với
ý thức của mình. Cô gái kia thật đáng sợ!

Cô gái nhìn Leon rồi tóm lấy cổ hắn nhấc lên lạnh lùng nói:

“Bây giờ mi có hai lựa chọn. Một là cút ra để gặp ta. Hai là ta vặn cổ mi rồi
cho người đi nướng.”

Leon còn lựa chọn sao ? Hắn ủ rũ chuyển trở lại thành hình người. Lúc này hắn
đang bị cô gái thấp hơn mình một chút tóm cổ mà không có chút sức lực để phản
kháng.

Cô gái hơi ngạc nhiên khi thấy Leon chuyển thành hình người. Đôi mắt cô ta
sáng lên khi nghĩ đến chuyện gì đó nói:

“Bây giờ thì nói đi! Mi là ai ? Tại sao tới nơi này ? Mi là mật thám của đám
phù thủy kia ?”

Leon lắc đầu chán nản nói:

“Tôi chỉ là đi ngang qua thôi. Tôi vốn có mặt sẵn trên đảo nhưng bị giam cầm.
Tôi chỉ vừa mới thoát đi khi đám phù thủy rút đi.”

Cô gái nhìn vào mắt Leon rồi mỉm cười nhưng nụ cười của cô ta lạnh băng. Cô ta
tăng mạnh sức nắm trên cổ của Leon làm hắn ngạt thở, nói:

“Ta chán ghét phải nhìn vào kí ức của kẻ khác nhưng ta lại càng chán ghét bị
người khác lừa. Vậy nên…”

Leon nghe cô gái nói tới đây thì mặt tái đi. Hắn nhanh chóng phong kín ý thức
của mình ngay khi ngón tay còn lại của cô gái kia đâm rách da trên trán của
hắn. Ngón tay của cô ta đặt giữa hai chân mày làm hắn cực kì khó chịu.

Hắn bắt đầu mơ hồ, cô gái kia giống như đang dùng linh hồn của cô ta ru hắn
vào giấc ngủ. Ý thức của hắn theo bản năng kháng cự. Hai linh hồn đang đối
chọi làm đầu của Leon đau như sắp nổ tung. Vốn hắn chỉ vừa hồi phục một chút
sức mạnh linh hồn sau lần dung hợp với kí ức của gã ngủ say kia lúc ở trong
động đá.

Leon lúc này chỉ còn cách trơ ra mà nhìn kí ức của mình bị cô gái kia xem như
một bộ phim tua nhanh mà lướt tới, lùi lại theo ý của cô ta. Hắn cũng nhìn
thấy những gì mà cô ta đang thấy, nghe những gì mà cô ta nghe nhưng cô gái đó
lại không thể xem kí ức từ lúc hắn gặp bộ ma giáp, giống như phần kí ức đó đã
bị phong ấn hay linh hồn của gã ngủ say kia ảnh hưởng.

Kí ức của hắn bị tua ngược trở lại giây phút mà hắn chào đời thì cô gái kia
ngừng lại. Leon thầm cảm ơn cô ta vì điều đó bởi hắn đã thấy được khuôn mặt
của mẹ hắn.

Bất giác nước mắt của Leon lăn dài trên má khi mẹ hôn hắn rồi hắn giao hắn cho
Jack. Hắn muốn gào lên gọi mẹ nhưng hắn đã trở lại hiện thực. Leon ngơ ngác
đứng ngẩn người tới khi cô gái buông hắn ra rồi nhìn hắn nói với vẻ phức tạp:

“Một đứa trẻ đáng thương!”

“Tôi không cần cô thương hại.” Leon hằn học nhìn cô gái.

“Vậy ư?” Cô gái nhướng mày. Có lẽ rất lâu rồi không có kẻ dám nói với cô như
vậy.

Leon nhìn cô gái trước mặt không nói gì. Cô gái cười lạnh nói tiếp :

“Lấy chiếc nhẫn của mi ra đây !”

Leon nắm chặt tay trước mệnh lệnh của cô gái. Hắn ghét nhất là ai ra lệnh cho
mình, đó đã là bản tỉnh từ nhỏ của hắn. Chiếc nhẫn là thứ duy nhất mẹ hắn để
lại thì càng không có chuyện hắn giao ra.

Cô gái cũng không nói nhiều hướng mắt về phía cô gái bên cạnh ra lệnh :

“Tìm chiếc nhẫn trên người hắn cho ta.”

Cô gái tóc đen đi về phía Leon rồi thô bạo xé toạc bộ đồ mà hắn đang mặc rồi
cần thận tìm kiếm bên trong. Leon cho rằng cô ta đã nhìn thấy chiếc nhẫn hắn
vẫn đeo trên ngực nhưng trước ngực hắn chỉ còn lại sợi dây chuyền bạc mà không
còn chiếc nhẫn ở đó.

Hắn rõ ràng vẫn còn có thể nhìn thấy vật phẩm trong không gian. Khoan đã, Leon
nhìn sâu vào vùng không gian mà hắn quen thuộc. Hắn đã nhìn thấy không gian
nối liền với một vùng không gian khác.

Leon lần theo lối dẫn giống như một hành lang tới những căn phòng khác. Mỗi
căn phòng có một công dụng riêng và chứa những vật dụng dành riêng cho từng
phòng. Hắn nhìn thấy lò rèn và cả những chai lọ cùng khoáng thạch lăn lốc khắp
nơi. Rồi Leon tìm thấy một cánh cửa. Hắn dùng ý thức của mình thử mở cánh cửa
đó nhưng không thể. Tinh thần lực của hắn bị cánh cứa đó rút đi một cách nhanh
chóng.

Khi Leon muốn thu lại ý niệm thì đã muộn. Tinh thần lực của hắn đang bị hút
dần tới khi hắn tái nhợt đi và lung lay muốn ngã xuống thì sức hút ngừng lại.
Cánh cửa đã mở ra một cách chậm rãi.

Ý niệm của Leon vượt qua cánh cửa, ánh sáng trong không gian lóe lên và hắn
thấy ý thức của mình đang ở giữa một vùng đất rộng lớn. Hắn đang đứng giữa một
thảo nguyên kéo dài tới tận chân trời.

Bên cạnh đó là một khu rừng rất lớn, cây cối trong rừng, có cây cao đến gần
trăm mét. Đó là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Điều làm Leon sững sờ là
những sinh vật trong đó hắn đều không cách nào nhận ra chúng là loài nào.

Leon còn định tiến vào rừng tìm xem thì cơ thể hắn bên ngoài bị đập bay đi rồi
va vào bức tường đá phía sau. Ý thức của hắn quay trở lại cơ thể. Cô gái tóc
đen dường như rất tức giận khi hắn không xem lời nói của cô ra gì.

Cô gái tóc đen tên là Mina, lần trước cô gái trẻ kia đã gọi tên cô ấy. Mina
vừa đấm bay Leon đi, lúc này thấy hắn đang phun máu gục xuống trên đất thì hơi
hối hận. Cơ thể của hắn yếu hơn cô tưởng. Vốn cô đã quen với những kẻ da dày
thịt béo đánh không chết ở ma giới.

Leon cố kìm nén máu đang nhộn nhạo trong người hắn. Cú đấm của Mina đã đánh
gãy phần lớn xương trước ngực của hắn. Nội tạng của hắn cũng đang co rút kịch
liệt và bị dập nát, cả tim của hắn cũng bị rách toạc làm máu bị loang ra xung
quanh. Leon muốn gượng tựa vào tường đá đứng dậy.

Hắn vẫn còn nhớ tới tiếng nói vang lên trong đầu khi ý thức hắn đi vào khu
rừng cổ đại kia. Hắn muốn trốn vào vùng không gian đó nhưng ý thức của hắn
đang mơ hồ, hắn không thể mở ra cánh cửa kia một lần nữa. Chân hắn nhũn ra rồi
ngã lăn ra đất.

Mắt của Leon vẫn nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang quay về phía hắn với sự
lạnh lẽo. Hắn chợt bật cười, máu lại trào ra từ khóe môi của hắn. Hắn gã ra
đất nhìn lên bầu trời màu xám. Tuyết đã bắt đầu rơi, các bông tuyết rớt vào
mặt hắn, vào miệng hắn rồi tan ra, người hắn đang lạnh đi. Ý thức của hắn đang
trở nên mơ hồ. Có lẽ hắn đã không còn cơ hội tỉnh lại.


Máu Lai - Chương #61