Nguy Cơ Từ Linh Hồn


Người đăng: soitieutu

“Mình là Leon…mình là Leon…mình là Leon…”

Leon lúc này đang ở ranh giới của sự sụp đổ. Hắn đang dần quên bản thân mình
là ai. Điều đó làm hắn thật sự sợ hãi. Khi ai đó đột ngột quên mất mình là ai
thì họ chẳng khác gì đã chết. Kẻ còn sống chỉ là cái xác của họ với một con
người khác không có kí ức.

Không gian màu trắng vô tận không cách nào nhận ra sự tồn tại của thời gian
đang trôi qua làm Leon không thể chịu nỗi nữa. Hắn cứ la hét rồi lầm bầm gọi
tên của mình.

Cái tên làm hắn có thể phân biệt đâu là hắn bởi lúc này trong đầu hắn rất
loạn. Dường như mấy ngày trước hay mấy tháng trước hắn đột nhiên có thêm những
đoạn kí ức xa lạ. Hắn nhận ra là kí ức của Jony và cả kí ức của một người khác
nữa nhưng những đoạn kí ức đó đã mơ hồ giống như lúc nào cũng có thể bị xóa đi
nhưng nó đang làm Leon phải khốn khổ bởi nó rất nhiều, những kí ức đó đang xâm
chiếm tâm trí của hắn.

Hắn chỉ biết rằng đó là kí ức của một người đàn ông lớn lên ở ma giới. Ông ta
trải qua rất nhiều trận chiến và trở thành ma đế làm chủ một vùng gần như cả
ma giới rồi một ngày nọ ông ta vào di tích cổ và đoạn kí ức ngừng lại như bị
ai đó xóa đi hoặc có thể ông ta đã chết. Leon không có được kí ức hoàn chỉnh,
hắn chỉ có những mảnh ghép rời rạc và mơ hồ.

Quan trọng nhất hắn biết bộ giáp quái dị kia từ đâu ra. Đó là từ trong di tích
cổ mà vị ma đế kia tìm tới. Nó là thứ cuối cùng mà ông ta chạm vào.

Bộ ma giáp đã bằng cách nào đó lọt qua thế giới này và bị giam cầm. Leon lúc
này cũng không có hơi sức mà nghĩ tới hành trình của ma giáp. Hắn đang nghĩ
cách để thoát ra nếu không thì hắn sẽ bị chính mình quên lãng.

Một ngày kia, sau rất lâu chờ đợi thì vùng không gian màu trắng cũng đã có
biến động. Nó giống như một tấm gương bị vỡ nát rời rạc đang rơi xuống từng
mảnh tới khi vùng không gian phía sau là một màu đỏ như máu.

Nếu như vùng không gian trắng là sự tĩnh mịch đến làm người ta phát điên thì
vùng không gian màu đỏ giống như được phủ bởi sương mù màu máu. Nơi đó người
ta sẽ cảm thấy tâm hồn bị nhuộm đẫm bởi sự tà ác, các linh hồn đang rên rĩ.
Người ta sẽ chỉ muốn giết chóc mà không muốn điều gì khác khi ở trong không
gian đó quá lâu.

Leon thấy mình lại rơi vào một vùng không gian khác thật muốn khóc. Linh hồn
hắn đã bên bờ bị sụp đổ lúc này lại chịu kích thích của sát khí và khí tức tà
ác không phải ép hắn phát điên sao ?

À mà hắn cũng đâu có xa lạ gì với sát khí. Vốn trên người hắn có nguồn sát khí
đủ để bức cho một người thường phát điên. Bây giờ Leon lại thấy trong đám sát
khí kia có sự thân thuộc tới kì lạ khi hắn chú tâm cảm nhận chúng. Hắn cố giữ
mình không bị khí tức tà ác ảnh hưởng, hắn chỉ cảm nhận sát khí, hắn bỏ mặc
tiếng rên rĩ kêu khóc của các oan hồn.

Dường như linh hồn của hắn đã sinh ra cộng hưởng với thế giới màu máu, hắn
chìm vào một trạng thái kì lạ, dường như hắn đã là một phần của thế giới màu
máu đó. Không gian mà hắn kiểm soát càng lúc càng lớn.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, thế giới màu máu lẫn nữa hỗn loạn rồi ý thức
của Leon bị cuốn đi vào một vòng xoáy đen ngòm. Hắn chỉ thấy mọi thứ tối đi
rồi hắn tỉnh dậy.

Leon cảm thấy được cơ thể mình tồn tại. Hắn mừng rỡ mở mắt ra thì chỉ thấy bên
ngoài là một màu đỏ như máu. Hắn sững sốt rồi hắn nhận ra mình đang nhìn qua
một cái mũ giáp che kín đầu. Hắn vẫn đang nằm trong bộ giáp kì lạ mà khủng bố
kia nhưng bây giờ bộ giá đã giống như một vật chết.

Leon nhìn thấy mình đang nằm giữa hồ máu nhưng máu đã cạn đi chỉ còn ngập một
nửa cơ thể hắn mặc dù hắn đang nằm ở dưới đáy hồ. Hắn thử chống tay ngồi dậy.
Bộ giáp đã giống như hòa thành một thể với hắn.

Hắn không thể tháo nó ra được, ngay cả mũ giáp cũng gắn chặt lấy đầu của hắn.
Hắn đang nhìn ra bên ngoài bằng hai mảnh pha lê trong suốt màu đỏ. Hắn ngơ
ngác nhìn hai cánh tay được bao trong lớp giáp màu đen có nhiều gai nhọn với
vẻ dữ tợn.

Đầu ngón tay của hắn dài và nhọn, sắc bén vô cùng. Hắn không chút nghi ngờ khi
cánh tay của hắn có thể đâm xuyên qua cơ thể của người khác khi hắn mặc bộ
giáp này.

Vấn đề bây giờ là làm sao để thoát ra ngoài. Leon thử lục tìm trong đống kí ức
hỗn loạn rời rạc nhưng không có chút manh mối nào rồi hắn chợt ôm đầu gào lên
thảm thiết. Hắn ngã trở lại giữa hồ máu và ôm đầu chịu đựng đau đớn.

Leon không biết đã qua bao lâu thì cơn đau đầu dữ dội đã qua đi. Đầu hắn bị
đau vì có một lượng thông tin khổng lồ đột ngột tràn vào làm não hắn quá tải.
Lúc này máu đã chữa trị những nơi bị thương và cường hóa chúng lên một tầng
mới. Hắn ngồi giữa đáy hồ mang theo vẻ ngây ngốc rồi đứng dậy.

Hắn chậm rãi bay lên khỏi đáy hồ, phải là hắn bay lên mà không phải trèo lên.
Cơ thể hắn trong bộ giáp giống như đã vượt qua mọi giới hạn của các quy luật
vật lí mà hắn biết. Khí chất của Leon lúc này đã khác rất nhiều với lúc nãy.

Bây giờ người ta sẽ cảm thấy được tim mình đang run rẫy đập loạn vì sợ hãi khi
đối mặt với hắn. Quanh hắn tỏa ra thứ hơi thở chết chóc và tà ác. Giống như có
rất nhiều oan hồn đang kêu khóc từ trên bộ giáp, sự oán hận của họ sẽ phần nào
ảnh hưởng tới linh hồn của những kẻ đối mặt với hắn.

Đôi mắt của bộ giáp đang sáng lên thứ ánh sáng màu đỏ yêu dị. Quanh bộ giáp
cũng tỏa ra sương máu lượn lờ nhưng tất tả sương khói đó dần thu trở lại rồi
bộ giáp giống như đang mờ dần tới khi biến mất hẳn làm lộ ra cơ thể Leon bên
trong.

Sau hơn một năm thì Leon đã khác trước rất nhiều, hắn không còn vẻ non nớt
trên mặt mà thay vào đó là vẻ cương nghị với một thân thể cao gần một mét tám
thon gọn săn chắc đầy sức bật. Đôi mắt hắn ánh lên nét e buồn nhưng uy nghiêm
ngạo nghễ như một kẻ từng nắm quyền lực rất lâu và sự tĩnh lặng bình thản khi
đã trải qua quá nhiều tang thương. Hơi thở của hắn quá già nua so với tuổi
thật của hắn nhưng hơi thở đó dần thu lại.

Leon rùng mình nhìn quanh. Dường như hắn vừa mơ màng và trở thành một người
khác. Hắn vỗ vỗ vào mặt mình để tỉnh táo lại. Lúc này trong linh hồn của hắn
rất loạn, có một linh hồn mạnh mẽ đang ngủ say trong chính cơ thể hắn thậm chí
hắn mơ hồ không biết mình là ai nếu cứ nhìn chằm chằm vào những đoạn kí ức của
kẻ đó.

Leon nghĩ tới một ngày kẻ đang ngủ say trong chính cơ thể hắn tỉnh lại cũng là
ngày mà hắn chết đi thì không khỏi ảo não tuyệt vọng. Hắn so với linh hồn từ
viễn cổ kia chẳng là gì. Hắn thậm chí tin rằng cả những kẻ còn đang sống ở thế
giới của linh hồn kia cũng chưa chắc đã mạnh bằng kẻ đang ngủ say đó.

Hắn có thể chống lại kẻ đó sao ? Có thể sao ? Leon muốn gào lên với chính
mình. Lúc này hắn thật hối hận, vì tò mò mà tìm tới tận đây. Nếu hắn không vào
đây thì linh hồn viễn cổ kia đã không rục rịch tỉnh lại.

Leon ngồi bệch xuống đất, hắn nhìn về tấm màn năng lượng đã biến mất giống như
nó đã hoàn thành sứ mệnh nào đó trong khi hắn ngủ say. Bộ đồ hắn đang mặc cũng
đã rữa nát như bị ăn mòn nhưng cơ thể hắn vẫn lành lặn.

Leon không nghĩ nữa. Chết hắn không sợ thì hắn còn sợ điều gì? Hắn chỉ không
cam tâm mình cứ như vậy sẽ chết đi mà thôi. Có lẽ hắn vẫn còn cơ hội, hắn sẽ
còn sống rất lâu, hắn vẫn có thể làm linh hồn mình mạnh lên.

Khi đã lau sạch cơ thể và thay bộ đồ mới thì Leon mới nghĩ tới cách rời khỏi
nơi này. Hắn lần tìm quanh động đá rồi men theo hang đá tới động đá phía
ngoài.

Lúc này ở bệ đá lớn ở giữa động đá đang sáng lên, ma pháp trận ở giữa đang
hoạt động. Leon mừng rỡ không chút do dự nhào vào trong vùng sáng đó rồi biến
mất.

Ánh sáng lóe lên lần nữa thì Leon thấy mình đang đứng cạnh bức tượng đá hình
người cá. Hắn thở phào một hơi nhưng rồi sững sờ khi bức tượng đá đang rạn nứt
rồi sụp đổ thành một đống đá vụn.

Đã không còn manh mối nào về vùng không gian kia. Leon nhìn qua nơi bức tượng
đá đã vỡ nát lần nữa mới lần tìm trở lại phía trên lâu đài.

Leon vừa xuất hiện thì những con ma cũng nhao nhao bay tới vây quanh hắn. Con
ma mập còn ra vẻ sụt sịt khóc nói:

“Mừng cậu đã trở lại. Ôi Leon, cậu không biết bọn này nhớ cậu thế nào đâu. Bọn
này còn tưởng cậu biến mất luôn rồi chứ.”

Con ma ốm cũng lượn quanh Leon vui vẻ nói:

“Chà chà, biến mất thật lâu rồi đẹp trai ra nhe. Thảo nào cô bạn gái của cậu
vẫn thường xuyên tới hỏi cậu có trở lại chưa.”

“Leon, cuối cùng thì cậu đã đi đâu.”

“Phải đó. Cậu đi đâu vậy. Nơi đó vui không ? Lần sau mang tụi này đi với !”

Leon gãi gãi mái tóc đã bị chuyển thành màu hung đỏ dài qua lưng nói:

“Tôi cũng không biết mình đã đi đâu nữa. Nó giống như một vùng trắng xóa,
không có âm thanh, không có thời gian, không có biên giới. Nói chung là tôi
sắp phát điên với nơi đó thì bị đưa trở lại.”

“Trời đất. Ở nơi đó lâu như vậy mà cậu vẫn chưa bị điên thật là phi thường.”
Con ma lú lẫn cảm thán.

“Phải đó. Bọn này mà bị ném vào đó thì chi bằng bay ra ngoài cho mặt trời thêu
chết cho rồi.”

Leon thấy ngoài trời đang có tuyết ngạc nhiên hỏi :

“Tôi đã biến mất bao lâu ?”

“Một năm lẻ hai tháng.” Con ma ốm nói thêm:

“Tôi nhớ là vì cô bạn gái nhỏ của cậu cách một tháng tới một lần. Chỉ là hình
như bên ngoài có chuyện gì đó làm cô ấy không trở lại nữa.”

Leon gấp gáp hỏi:

“Ý ông là Zira ? Bên ngoài đang có chuyện gì sao ?”

Con ma mập tranh nói:

“Ngoài đó đánh nhau dữ lắm. Đánh rung rinh cả hòn đảo luôn. Sấm chớp đầy trời,
lửa cháy sáng cả màn đêm…hình như là phù thủy đang đánh nhau với ác ma. Bọn
này cũng muốn ra ngoài xem lắm nhưng bà già kia cấm cửa tụi này rồi.”

“Ừ nghe đám phù thủy gào lên cái gì mà “giết lũ ác ma đó đi, giết đám quỷ đỏ
đó.” Cũng là những tên mà nổi lên dưới đáy hồ đó. Bọn này nhìn qua cửa sổ thì
chúng có cánh lẫn chạy dưới đất. Xem ra bên ngoài rất nguy hiểm. Phù thủy chạy
cả rồi.” Con ma ốm nói.

Leon phải mất một lúc sắp xếp lại mọi chuyện. Hắn biết được tương đối tình
hình bên ngoài. Xem ra lão Jony biết trước ác ma sẽ đánh tới và họ đã rút đi.
Bây giờ không có tàu thì hắn muốn rời đảo cũng là một vấn đề.

Con ma lùn giống đứa con nít nhìn Leon nói:

“Leon, bây giờ cậu ra ngoài không chừng bị họ đem đi nướng đó. Hay là ở lại
chơi với bọn này thêm một thời gian đi.”

“Đúng, đúng. Cậu nên ở lại chơi vài năm đợi họ rời đi rồi hãy ra ngoài.”

Leon cười khổ nhìn những con ma đã tịch mịch tới mức đáng thương nói:

“Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm. Nếu ở lại đây thì tôi ăn cái gì?”

Con ma mập ủ rũ:

“Ờ quên. Cậu cần ăn để sống. Hay là…à mà thôi. Không lẽ kêu cậu làm một con ma
cho vui, khi đó khỏi cần ăn.”

Mặt Leon đen lại, hắn cười gượng nhìn mấy con ma nói:

“Có thời gian tôi sẽ trở lại. Bây giờ thì tôi phải đi rồi. Để tôi đi xem tình
hình bên ngoài rồi quay lại cho các người biết.”

Mấy con ma cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiễn Leon ra ngoài. Bọn nhìn theo hắn
tới khi cánh cổng đóng lại mới trở vào trong.

Leon đã đi khá xa lâu đài ma mới lách vào trong một góc kín đáo hóa thành chim
ưng rồi bay đi. Hắn lướt qua con đường đá vắng hoe gần lâu đài ma rồi lao vút
lên trên.

Vào sâu hơn trong thị trấn thì bắt đầu xuất hiện chi chít ác ma. Bọn họ đa
phần là ác ma có cánh, cơ thể họ không khác gì nhân loại chỉ là nhìn dữ tợn và
bậm trợn. Các nữ ác ma thì nhìn cũng không đến nỗi nào.

Leon nhìn thấy một nhóm nhân loại, à không, họ không phải nhân loại. Hắn nhận
ra họ cũng là ma cà rồng, theo cách gọi của ma giới chính là quỷ hút máu hay
huyết tộc. Trên đường cũng có nhiều đội quân người sói và người mang đầu thú
gọi là thú nhân.

Theo kí ức của linh hồn già nua đang ngủ say thì Leon có thể nhận ra vài chủng
tộc của ma giới. Hắn cũng có thể dùng ngôn ngữ của họ mặc dù ngôn ngữ đó đã
khác đi phần nào.

Có một nhóm ác ma cao cấp làm Leon chú ý. Hắn đảo quanh trên bầu trời rồi đáp
xuống trên nóc của một tòa lâu đài. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái giống hệt
nhân loại có mái tóc màu hung đỏ, xinh đẹp đến mức làm hắn phải ngẩn ngơ một
lúc tới khi cô ta cũng ngước mặt nhìn hắn.

Leon chột dạ quay sang nơi khác bắt chước phản ứng của một con chim nhưng cô
gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, dường như cô ta đang cảm thấy hứng thú với
hắn trong hình dạng một con chim ưng.

Leon cảm thấy nguy hiểm. Hắn nhún chân định bay đi thì không gian xung quanh
hắn bị đông cứng trong khi đôi cánh của hắn vừa vẫy. Leon rơi thẳng xuống mái
nhà rồi trượt dần xuống.

Cô gái kia khẽ vẫy đôi cánh màu đen đỏ phía sau và cô ta đã xuất hiện trên mái
nhà để tóm lấy hắn vào trong tay. Leon ngơ ngác nhìn cô gái nhìn như vô hại
nhưng có một sức mạnh đáng sợ.

Khi cô gái kia đông cứng không gian và khóa chặt hắn thì hắn đã cảm nhận được
nguồn sức mạnh khủng khiếp lan ra từ cô gái kia. Linh hồn của cô ta cũng mạnh
thái quá.

Leon vẫn chưa thể cử động, đôi cánh của hắn vẫn đang dang ra trong tư thế bay
một cách ngu ngốc. Cô gái kia bay trở lại xuống đất, nâng hắn lên trước mặt để
nhìn vào mắt hắn. Cô ta khẽ mỉm cười, nụ cười đó làm tim Leon thoáng ngừng
đập. Rồi cô gái kia nói với một cô gái giống như phụ tá của cô ta rằng:

“Tối nay ta muốn ăn nó.”

Leon rũ rượi cười khổ. Có cần phải xui xẻo như vậy sao ?


Máu Lai - Chương #60