Người đăng: soitieutu
Khi Leon tìm tới chỗ hội thợ săn thì trời đã bắt đầu tối. Nó dùng thư của Gin
để đăng kí học loại ngôn ngữ mới.
Cô gái nhân viên cầm theo lá thư của Gin chạy đi một lúc thì quay lại mang
theo Leon tới một căn phòng biệt lập và yên tĩnh, ở đó đã có một ông lão đang
ngồi chờ ở chiếc ghế phía bên cạnh chiếc bàn vuông, ông lão đó đã rất già, có
lẽ là già nhất trong số những người mà Leon từng biết.
Ông lão giương mắt nhìn về phía Leon rồi chỉ chiếc ghế ở đối diện ông ta để
Leon ngồi xuống đó.
Ông lão nhìn Leon bằng đôi mắt sáng lạ lùng và tràn đầy trí tuệ. Cái nhìn của
ông như lột trần tất cả bí mật của nó. Khi mà Leon sắp hết kiên nhẫn thì ông
lão mỉm cười
“Gin có vẻ quan tâm đặc biệt tới cậu hả? Bà ta có nói cho cậu biết điều gì
không?”
Leon tỏ ra ngạc nhiên nhìn ông ta “điều gì ạ. Hôm nay cháu tìm cô Gin để thăm
cô ấy thì chợt cô ấy bảo cháu đi học thêm ngôn ngữ gì đó. Thứ ngôn ngữ đó là
gì?”
Ông lão vẫn mỉm cười thân thiện nhìn Leon, dùng cái giọng chậm rãi
“Ờ, vậy à, xem ra bà ta cũng đang chờ đợi. Như đề nghị của Gin, lẽ ra ta nên
cho cậu học thứ ngôn ngữ đó nhưng lại có chút không muốn. Ngôn ngữ đôi khi có
sức mạnh rất lớn, nhất là với những kẻ đã mạnh sẵn. Nhưng ta lại sợ làm bà ta
tức giận. thật khó để quyết định. Nếu cậu trả lời ta câu hỏi này, ta sẽ xem
lại có nên dạy cậu hay không?”
Ông lão ngừng lại nhìn Leon với vẻ kì lạ rồi hỏi
“Nếu như một ngày nào đó, đột nhiên có rất sinh vật lạ tràn vào thế giới này,
tàn sát tất cả những nơi mà chúng đi qua, trong đó có thể có người sói, cũng
có thể có ma cà rồng và cũng có thể là rất nhiều ác ma. Vậy cậu sẽ làm gì?”
Leon nhìn ông lão nghi hoặc, giống như suy nghĩ khá lâu rồi ngẫng lên
“Cháu không làm gì cả. Vì cháu không thể thay đổi được gì”
Ông lão mỉm cười, nụ cười làm đôi mắt ông tỏa sáng
“Nhưng có vài người khi vừa sinh ra đã được định sẵn số mệnh, cậu có tin vào
số mệnh không?”
Leon lại trầm ngâm rồi lắc đầu.
“Không à? Có lẽ cậu vẫn còn quá trẻ để hiểu những gì ta nói”
Ông lão chạm những đầu ngón tay của hai bàn tay vào nhau tì hai khuỷu tay lên
bàn nhìn Leon lại suy nghĩ khá lâu giống như ông đang quyết định một việc khó
khăn.
“Nếu có thể, ta hi vọng điều tồi tệ đó sẽ không xảy ra. Có lẽ ta nên dạy cậu
hơn là chọc giận Gin lúc này. Lại ghế ngồi đối diện với ta đi, nhìn vào mắt
ta…”
Leon chỉ vừa để ánh mắt nó chạm vào ánh mắt của ông lão thì nó đã mất đi khống
chế với ý thức của mình.
Leon lại nằm mơ, nó thấy mình là một đứa bé như những lần học ngoại ngữ khác.
Nó tiếp thu huấn luyện ma thuật từ khi vừa học nói và nó bắt đầu học viết. Đứa
bé được dạy theo cách mà người ta dạy thiên tài.
Nhồi nhét mọi thứ vào đầu nó. Khi nó lớn hơn một chút nó lại được học một thứ
ngôn ngữ kì lạ.
Nó bị giam lỏng suốt ngày chỉ gặp mỗi mình người thầy dạy ngôn ngữ mới và dùng
thứ ngôn ngữ đó để nói. Nó học viết những kí tự đầu tiên.
Thời gian trôi qua nhanh nó đã mười tuổi và nó học nhiều về lịch sử, địa lí,
chính trị, khoa học và cả ma thuật chiến đấu.
Nó tiếp tục học loại ngôn ngữ kia đến mười lăm tuổi thì Leon tỉnh lại.
Ông lão dùng đôi mắt ánh sáng quắc của ông ta nhìn Leon
“Lúc này ta lại bắt đầu có chút hối hận khi đã dạy cậu. Cậu có năng lực hệ
linh hồn và rất khôn ngoan bảo vệ mình. Một đứa trẻ luôn cảnh giác với xung
quanh thường sẽ là những đứa trẻ nổi bật trong giới ma thuật. Và người nổi bật
sẽ là kẻ làm kẻ địch đau đầu. Nhưng thôi, bây giờ đã trể rồi, cậu nên rời đi
trước khi ta làm điều gì đó khiến ta lại hối hận”
Leon vừa rời khỏi hội thợ săn thì thở phào một hơi, áp lực của ông lão đè lên
nó quá lớn, đối mặt với ông ta, Leon cảm thấy như nó chẳng còn chút bí mật nào
cả.
Nó thầm kiểm tra mình có làm lộ điều gì không, mặt nó tái đi khi nó đã hoàn
toàn bị ông lão thôi miên mà không kịp phản kháng, có lẽ ông ta biết thân phận
của nó nhưng tại sao ông ta lại thả cho nó đi?
Leon cố nhớ lại giấc mơ của mình. Nó vừa biết một loại ngôn ngữ khác. Trong mơ
nó thấy kí ức trọn vẹn trước kia của ông lão.
Những người dạy ngôn ngữ lúc trước họ cũng dùng kí ức của mình để dạy nhưng họ
chỉ chừa lại những gì thuộc về ngôn ngữ, những thứ khác rất mơ hồ không thể
nhớ.
Leon nhắm mắt dò tìm trong trí nhớ. Đứa bé, ma thuật, ngôn ngữ, sự cô độc,
huấn luyện, tri thức.
Nó không bị che đậy những gì mà ông lão đã trải qua. Ông ta muốn làm gì? Leon
cảm thấy có âm mưu gì đó.
Nó cảm thấy như đột nhiên có một con người khác trong chính mình, một là ông
lão khi trẻ và một là nó bây giờ.
Leon nghĩ nó phải tìm Gin để hỏi việc này. Nhưng hiện tại đã rất khuya. Đến
sáng thì Leon vội chạy tới tìm Gin, lần này San không ngăn nó mà để nó tự do
vào trong.
Sau khi nghe Leon kể lại việc trong nó có hai con người đang tồn tại thì Gin
nhíu mài
“Nếu ta nhớ không nhầm thì lão ta dùng một ma thuật hắc ám bị cấm, phân tách
linh hồn. Ông ta đã cắt bỏ phần linh hồn có kí ức từ nhỏ tới khi bằng độ tuổi
của cậu để đặt vào trong linh hồn cậu.
Tuy là cậu đã đề phòng nhưng cậu còn yếu lắm. Linh hồn sẽ dung hợp chậm rãi và
cậu sẽ là ông ta hoặc ông ta sẽ là cậu.
Phải xem may mắn và ý chí của cậu để quyết định cậu sẽ là ai. Lão già Jony
khốn kiếp, lão nghĩ ta bị thương không làm gì được lão hay sao chứ.
Cậu sẽ được lợi rất lớn là có tri thức và một cơ hội linh hồn tăng vọt nhưng
mạo hiểm cũng rất lớn.
Lão ta thật nham hiểm, sắp chết đến nơi còn muốn gieo lại hạt giống linh hồn
để sống tiếp. Từ giờ cậu sẽ an toàn bởi lão là người đứng đầu cả bộ ma thuật.
Cậu là một con cờ đang được nuôi cho béo”
“Em không hiểu” Leon ngơ ngác.
“Thận phận của cậu đã không còn là bí mật, tất cả các gia tộc đã biết sự tồn
tại của cậu, lúc này có lẽ cả lão Jony cũng đã biết bí mật mà cậu đang bảo vệ,
có lẽ để cậu gặp lão là sai lầm của ta”
“Ý cô là, mọi người đều biết em là…” Leon sững sờ
“Phải, một ma cà rồng được sinh ra” Gin gật đầu khẳng định rồi nói tiếp.
“Cậu muốn biết về chuyện của ba, mẹ mình chứ?”
Leon ngơ ngác gật đầu.
Gin có vẻ hồi tưởng rồi bắt đầu kể
“Mẹ cậu là Violet, em gái của tộc trưởng gia tộc Black Ghost, đáng lẽ mẹ cậu
sẽ là tộc trưởng nhưng bị anh trai của cô ta ép thoái vị sau đó bỏ ra ngoài
rồi gặp Diệp Phong, người của Diệp gia, đó là ba của cậu, mối quan hệ của họ
bị hai gia tộc phát hiện, hai gia tộc vốn là kẻ thù truyền kiếp nhiều năm, họ
không chấp nhận cuộc hôn nhân giữa hai người, ba mẹ của cậu bị đuổi bắt, họ
không biết mẹ cậu đã có thai.
Quá trình đuổi bắt kết thúc khi gia chủ của Diệp gia gây sức ép cho Black
Ghost nhưng khi đó họ đã mất đi dấu vết của ba, mẹ cậu.
Lúc này phù thủy đã nhúng tay vào một cách âm thầm, săn đuổi hai người họ cuối
cùng chỉ còn lại mẹ của cậu được Jack tình cờ tìm thấy, ba cậu có lẽ đã chết
cũng có lẽ bị bắt, không có dấu vết nào để lại.”
“Vậy có bằng chứng là phù thủy đã ra tay với họ không?” Leon hơi khó chấp nhận
cái gọi là sự thật.
“Không có, chỉ có những dấu vết phù thủy đuổi theo ba, mẹ của cậu, nhưng nếu
không phải họ thì là ai?” Gin nhìn Leon hỏi.
“Ngày nào đó em sẽ tìm ra sự thật. Vậy còn hai linh hồn thì làm thế nào ạ?”
Leon có vẻ lo lắng với tình trạng hiện tại của nó.
“Đợi cho chúng dung hợp” Gin đáp ngắn gọn.
“Có cách nào đẩy nhanh quá trình dung hợp không?”
Gin lục tìm trong đống sách của mình sau cùng lấy ra một quyển sách cổ lật tìm
rồi đọc
“Muốn đẩy nhanh quá trình dung hợp của những mảnh ghép linh hồn thì cần phải
có thuốc đặc chế từ cây “Hồn thảo” và có một phù thủy đủ mạnh giúp đỡ. Có một
cách tiêu cực hơn là chịu đau đớn thể xác. Linh hồn sẽ bị ép buộc phải dung
hợp để chịu đựng. Nhưng hạn chế của cách thứ hai là không thể quyết định mảnh
ghép nào sẽ làm chủ”
Gin đọc xong quay lại nhìn Leon “cậu chọn cách nào? Theo ta thì cứ chờ thôi,
tuổi thọ của cậu đủ dài để chờ vì cây Hồn thảo gần như đã tuyệt chủng”
Khi ra khỏi phòng Gin, Leon chậm rãi đi về nhà trọ mà không gọi xe ngựa. Chờ
cho hai linh hồn dung hợp không phải là điều nó muốn, nó cần phải mạnh hơn khi
xung quanh nguy hiểm đang chực chờ.
Nếu dung hợp bị Jony lúc trẻ làm chủ thì tính cách của nó sẽ biến đổi theo
Jony nhưng nó vẫn còn sống và xem như là bị biến đổi tính cách.
Nếu nó thành công làm chủ thì nó sẽ không bị ai ảnh hưởng cả. Xem ra cuộc đánh
cược này nó cũng không mất gì, rất đáng để thử.
Leon nhớ tới quyển nhật kí của vị lãnh chúa cùng những bí mật đang chờ nó đọc,
bước chân của Leon dần trở nên gấp gáp.