Quyển Nhật Kí Của Lãnh Chúa


Người đăng: soitieutu

Đợi hai ngày thì Silver và Zira cũng đăng kí xong thủ tục dự thi, lần này có
tận hơn năm trăm thí sinh do đó thủ tục trở nên đơn giản hơn để tiết kiệm thời
gian.

Trong hai ngày qua thì Leon cũng trang bị cho Zira và Silver những thứ cần
thiết như giáp da và vũ khí, Leon cũng đưa Zira một bao thuốc độc phòng khi có
nguy hiểm.

“Đừng căng thẳng, em chỉ cần vận dụng những gì anh dạy để thi là được, đừng
quá miễn cưỡng, nếu thấy nguy hiểm phải lập tức rời khỏi cuộc thi, cái danh
thợ săn không quan trọng lắm”

Căn dặn Zira xong, Leon quay sang Silver nói

“Hai người nếu có gặp những ma cà rồng khác thì tránh đi, đừng dây dưa với họ,
cẩn thận mấy cái bẫy ma thuật nữa”

Silver ngán ngẫm lắc đầu phàn nàn

“Leon, cậu đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rồi đó, từ khi nào cậu dài dòng
như vậy. Zira thì cậu cứ giao cho tôi, đảm bảo sẽ mang cô ấy về nguyên vẹn cho
cậu”

Vừa nói xong thì Silver đã bị Zira đạp cho nằm sấp trên đất “tôi mà cần cậu
bảo vệ, còn nữa, gọi là anh Leon, không biết lớn nhỏ”.

Lúc này, Lily cũng thấy nhóm của Leon ở giữa đám đông liền chạy tới chào hỏi.

“Mọi người cũng ở đây à? Chúng ta lại gặp nhau, anh Leon”

Hôm nay Lily mặc một bộ giáp da bó sát cơ thể đã bắt đầu phát triển lộ ra
những đường cong ban đầu đầy sức sống ẩn sau chiếc áo khoác da màu nâu nhạt,
khuôn mặt cô hơi ửng đỏ khi đối diện với Leon cùng mái tóc vàng hoe gợn sóng
một cách tự nhiên lấp lánh dưới nắng làm Silver ở cạnh thoảng ngẫn người.

Leon nhìn về Amie ở sau Lily khẽ gật đầu rồi nhìn Lily cười hỏi

“Chào em Lily, em mặc giáp da rất đẹp, nếu như chưa tìm được đồng bạn thì em
có thể đi cùng hai người họ, có gì mọi người có thể giúp đỡ nhau”

Silver tìm được cơ hội cũng lách tới trước mặt cúi đầu nhìn Lily chỉ đứng tới
vai mình cười ngây ngốc nhiệt tình nói

“Chào Lily, em nên đi cùng bọn này, anh sẽ bảo vệ cho em”

“Cậu lớn bao nhiêu mà xưng anh, Lily vui vì cậu gia nhập” Zira tới cạnh nắm
lấy tay Lily nói.

Giám khảo cũng đã xuất hiện, ông ta mặc một bộ áo trùm màu đen trước ngực trái
của ông là huy hiệu thợ săn tám sao và bên ngực phải là một huy hiệu hình
khiên có một ngôi sao bốn cánh đặc trưng của một ma đạo sư, đứng trước đám
đông hắng giọng để mọi người chú ý rồi nói

“Chào mừng các bạn tới cuộc thi thợ săn năm nay, chắc các vị cũng biết tình
hình bên ngoài hiện tại không quá ổn định, do đó bài thi của lần này đặt nặng
khả năng chiến đấu và sinh tồn lên trên.

Mỗi thí sinh sẽ nhận một thẻ số báo danh của mình, mỗi chiếc thẻ sẽ trị giá
mười điểm. Các bạn sẽ có một giờ để tiến vào khu rừng mà chúng tôi sẽ đưa các
vị tới và ẩn nấp, sau khi pháo hiệu nổ trên trời là sẽ bắt đầu cuộc thi.

Chỉ có những ai đủ một trăm điểm mới có thể vượt qua bài thi, thời gian để kết
thúc bài thi là năm ngày.

Trong năm ngày các bạn phải tìm đủ thẻ báo danh của người khác để đủ điểm vượt
qua bài thi và giữ chúng tới khi bài thi kết thúc.

Có ai muốn hỏi gì không?”

“Chúng tôi có bị hạn chế nào không thưa Ngài?”

“Các bạn sẽ không bị hạn chế nào trong bài thi này, vì vậy các bạn sẽ phải kí
tên miễn trừ trách nhiệm nếu có thương vong phát sinh, tuy vậy nếu ai cố ý
giết người đã đầu hàng sẽ bị loại. Các bạn luôn nằm trong giám sát của chúng
tôi và truy cứu trách nhiệm.

Không còn ai hỏi nữa à? Vậy thì các bạn có mười phút nhận chuẩn bị và năm phút
để lên tàu bay. Bắt đầu”

“Silver, bảo vệ hai người họ”

Leon nói thầm với Silver khi ba người họ theo dòng người lên tàu.

“Cứ giao cho tôi, thật chờ mong a”

Leon nhìn theo những chiếc tàu bay đi khuất mới quay ra vẫy gọi một chiếc xe
ngựa tìm tới khu chợ ma thuật, nó cần tìm mua vài thứ cần thiết.

Khu bán sách vẫn giống như năm trước, rất đông người đang chờ để mua sách cho
kì thi sắp tới, mỗi năm lại thêm những đứa trẻ mới trở thành phù thủy nhưng ma
cà rồng lại không tăng lên bao nhiêu, rõ là càng về sau thì phù thủy càng đông
và mạnh hơn.

Leon chờ cả buổi cũng mua được tám quyển sách, tất cả đều rất dày và nặng,
viết về các chủng loài trong giới ma thuật và cả những sinh vật trong truyền
thuyết, nó cần tìm thêm thông tin về những loài kì lạ xuất hiện trong hồ nước
ở rừng đen.

Ở tiệm bán độc, dược và côn trùng, Leon nhìn thấy có thêm mấy loài mới khá kì
lạ.

Người đàn ông bán hàng thấy Leon nhìn chằm chằm vào những con nhện khác thường
liền tỉ mỉ giới thiệu:

“Chúng đều là những con vật mới bị biến dị, rừng đen gần đây đang mở rộng ra
ngoài, cả những con vật trong vùng mở rộng cũng dần bị biến đổi.”

Leon có vẻ tò mò hỏi.

“Anh có biết tại sao rừng đen mở rộng không?”

Người bán hàng lắc đầu cười:

“Chúng tôi chỉ là dân thường làm sao biết mấy chuyện đó, chỉ là nghe nói gần
đây trong rừng cũng không mấy yên tĩnh, hội đồng bắt đầu cấm người vào vùng
lân cận rừng đen săn bắn rồi.”

Leon định trò chuyện thêm với người bán hàng để hỏi thêm thông tin thì thấy
một người quen giữa đám đông đành mua vội mấy loại cây thuốc rồi rời đi.

“Sky, không nghĩ tới gặp anh ở đây.”

Sky vừa rời khỏi tiệm bán vũ khí, nghe tiếng của người quen liền ngẫng lên thì
thấy Leon cũng bất ngờ

“Leon ? Cậu cũng lên đảo à, tôi mừng là cậu vẫn còn sống, bên ngoài quả thực
quá loạn”

Leon thoáng đánh giá Sky rồi mắt nó ngừng lại ở hai túi đựng súng hai bên hông
của Sky ngạc nhiên

“Anh đã chuyển sang dùng súng?”

“Trước nay tôi vẫn dùng súng mà, chỉ là lúc thi không tiện mang theo thôi, lần
này cần sửa vài chi tiết và mua thêm một ít đạn đặc thù”

Leon nheo mắt đánh giá sơ qua phần báng súng lộ ra ngoài cười hỏi

“Súng mà anh mang theo cũng không phải loại thường đúng không?”

“À… ừm, súng này do luyện kim sư đã chế tạo lại, dùng thuận tiện hơn. Tôi đang
có việc gấp, gặp cậu sau nhé, Leon”

“Anh bận cứ đi trước đi, tôi cần mua thêm vài thứ, gặp anh sau”

Tới khi rời khỏi khu chợ thì Leon vẫn đang nghĩ tới thứ mùi nó ngửi được từ
Sky, đó là mùi của ma cà rồng nhưng lại rất hỗn tạp pha lẫn với mùi của nhân
loại.

Lúc này trong đầu Leon chợt lóe lên sự liên hệ với FU, rất có thể Sky là người
của họ.

Quay trở lại lều, Leon ném những suy nghĩ khác đi để tập trung đọc sách, nó
đọc rất nhanh khi ý niệm giống như hàng trăm con mắt cùng đọc và trí não sẽ xử
lí sắp xếp lại thành một trật tự hoàn chỉnh.

“Vẫn không có thêm chút thông tin nào, hi vọng là chồng sách trong nhẫn sẽ có
thông tin hữu ích hơn”

Leon đã đọc gần như tất cả những quyển sách trong nhẫn nhưng vẫn còn lại một
quyển sách chép tay có bìa da màu tím sẫm là bị nó chừa lại bởi quyển sách đó
được viết bằng một loại ngôn ngữ khác với ngôn ngữ của giới ma thuật, tuy là
có phần giống nhau về đường nét.

“Có lẽ cô Gin sẽ biết loại ngôn ngữ này”

Lại chạy ra đường gọi một chiếc xe ngựa, Leon muốn vào trường tìm Gin.

Ở cổng, bác gác cổng San vừa thấy Leon đã nhận ra cười hỏi:

“Ta nhớ là cậu đã tốt nghiệp lớp của cô Gin rồi mà?”

“Cháu cần gặp cô Gin, cháu có chút việc”

“Cậu tên gì nhỉ” San vò vò mái tóc khô cứng và xoăn lại của ông như đang cố
nhớ ra tên của Leon.

“Dạ, là Leon” Leon hơi nôn nóng khi San nhấc máy để gọi vào trong trường bằng
một loại thiết bị giống như điện thoại nhưng là đồ chế lại dùng ma thuật để
vận hành.

San gục gặc nói vài câu với người bên kia đường dây rồi quay sang nhìn Leon
cười hề hề nói

“Cô Gin đang chờ cậu ở phòng 9 dãy F, lầu 3”

“Cháu, cảm ơn” Leon gật đầu cháo San rồi chạy đi, suốt thời gian học ngôn ngữ
ở trường thì Leon có thể dễ dàng tìm ra căn phòng số 9 ở dãy F.

Leon đứng trước cửa phòng định gõ cửa thì cánh cửa đã tự mở, cô Gin đang ở bên
trong để viết gì đó trên một tấm giấy da.

Thấy Leon bước vào, Gin kéo quyển sách che đi cuộn giấy da rồi hỏi

“San bảo cậu tìm ta?”

Leon lấy ra quyển sách có bìa da màu tím sẫm đưa tới trước

“Em tìm thấy quyển sách chép tay này nhưng không đọc được ngôn ngữ trên đó. Em
nghĩ là cô sẽ nhận ra loại ngôn ngữ đó”

Gin nhận lấy quyển sách từ Leon rồi ngồi xuống ghế bắt đầu đọc chợt cô ngừng
lại ngẫng lên nhìn Leon với vẻ bất ngờ, sững sốt, vui mừng, có thể nói lúc này
Leon mới lần đầu nhìn thấy vẻ mặt của Gin trở nên đặc sắc như vậy.

“Từ đâu cậu có cuốn sổ này?”

“Nó không phải sách chép tay sao? Nó nằm chung với những quyển sách cổ khác
của gia tộc.” Leon tìm một cái cớ.

“Cuốn sổ này đúng hơn là một cuốn nhật kí ghi lại quá trình mà tổ tiên của
chúng ta tới nơi này, nó là nhật kí của một vị lãnh chúa. Nó đã giải đáp cho
những bí mật bị che giấu trong lịch sử, có một khoảng trắng trong lịch sử gần
như bị xóa sạch nhưng quyển nhật kí này đã bù đắp vào khoảng trống đó”

Gin ngừng lại nhìn Leon rồi nói tiếp

“Nếu để phù thủy biết cậu đang giữ cuốn sổ này, cậu sẽ chết nhưng trong đó hẵn
sẽ có vài thứ có ích với cậu. Rất có thể cậu sẽ tìm được truyền thừa của vị
lãnh chúa đó.”

Leon mừng rỡ hỏi với chút hi vọng

“Em có thể học loại ngôn ngữ viết trong quyển nhật kí đó không?”

“Có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm khi muốn học loại ngôn ngữ đó nhưng ta cũng nghĩ
là cậu nên học nó. Cậu có một cơ hội, học được loại ngôn ngữ đó hay không tùy
vào may mắn của cậu”

Gin lại lấy giấy da, viết mấy dòng bằng loại ngôn ngữ giống như trong quyển
nhật kí rồi đưa Leon sau đó nói

“Tạm thời, quyển nhật kí cứ để chỗ của ta, ta cần biết về vài chuyện. Khi nào
cậu học xong thứ ngôn ngữ đó rồi quay lại lấy, nếu không học được thì xem như
nó là của ta, hãy quên nó đi”


Máu Lai - Chương #53