Ngôi Làng Của Những Đôi Mắt Lạnh


Người đăng: soitieutu

Đã một tuần qua đi, Zira vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại mặc dù các vết thương
đã biến mất.

Leon thỉnh thoảng lại hóa chim ưng bay phía trên của khu rừng sương mù thăm
dò, nó phát hiện ra nhiều bộ lạc ẩn sâu trong đó qua khói bếp từ xa.

Sương mù không phải che lấp tất cả, nó chỉ đóng vai trò như một bức tường
chắn, ngăn chặn người ta tiến sâu hơn vào bên trong, đáng tiếc là Leon vẫn
chưa tìm thấy ngôi làng theo miêu tả của người thám hiểm, có lẽ nó nằm ở một
góc nào đó của khu rừng rộng lớn này nhưng bây giờ Leon vẫn chưa thể rời đi
quá lâu để dò xét, Zira còn cần nó chăm sóc và bảo vệ.

Trong thời gian chờ đợi, Leon tiếp tục hoàn thiện khả năng kiểm soát và khống
chế nguyên tố của đất và nước xung quanh.

Bên dưới dòng thác, Leon đứng giữa đám bụi nước li li như sương dang tay cảm
nhận xung quanh rồi hơi nước bắt đầu ngưng tụ thành một khối nước lơ lững trôi
trước mặt nó.

Khối nước không bị Leon nén lại mà lần nữa phân tách thành nhiều khối nước nhỏ
hơn đến khi khối nước lớn chỉ còn là tập hợp của những giọt nước thì Leon đành
phải buông bỏ, nó không cách nào chuyển khối nước về lại dạng hơi nước ban
đầu, ý niệm của nó vẫn chưa đủ mạnh để làm điều đó.

Nghỉ ngơi một lúc, Leon đi cách xa khỏi dòng thác một đoạn rồi nhắm mắt và tập
hợp hơi nước xung quanh thành một quả cầu to bằng quả bóng sau đó quả cầu nước
rút nhỏ lại và xoay tròn chuyển dần về dạng như chiếc đĩa, tốc độ xoay tròn
của khối nước dẹt vẫn tiếp tục tăng lên sau đó Leon hướng về phía một gốc cây
gần đó ném chiếc đĩa từ nước đang xoay tròn tới.

Chiếc đĩa nước đụng vào gốc cây và nổ tung làm nước văng tóe ra cùng với lớp
vỏ cây dập nát sau cú va chạm.

Leon kiểm tra dấu vết mà khối nước để lại trên gốc cây tỏ ra không mấy hài
lòng.

Lần thử nghiệm kế tiếp Leon chuyển nước thành những mũi khoan nhỏ và dài,
những mũi khoan xoáy tròn rất nhanh và xoay quanh người Leon mấy vòng rồi tăng
dần tốc độ sau đó lao thẳng về gốc cây như những viên đạn vừa bay ra khỏi nòng
súng.

Sau một tràng tiếng vang trầm đục vang lên, lần này thân cây bị những mũi tên
nước đục thủng nhiều hố cạn không sâu hơn với thí nghiệm lần trước là bao.

“Có lẽ do nước không đủ cô đọng, nếu nó sệt lại và xoay nhanh hơn thì có lẽ sẽ
tạo thành sức công phá mạnh hơn”

Leon thì thầm trong khi lôi đống sách ma thuật chiến đấu ra để nghiên cứu cách
mà phù thủy thao túng các nguyên tố.

Tay Leon khẽ lật lại, một quả cầu nước ngưng tụ từ hơi nước dày đặc xung quanh
lớn dần trôi lơ lững trên tay Leon, quả cầu dần phân tách ra sau đó tổ hợp lại
trở thành một quả cầu rỗng ruột, lúc ban đầu quả cầu nước to gần một mét sau
đó bị Leon thu nhỏ lại nhưng không để không khí bên trong thoát ra ngoài.

Leon dùng nước để làm vật trung gian giữa niệm lực và không khí, nước có thể
giữ khí và khi có niệm lực thì những giọt nước sẽ không thua gì một loại nhựa
dẻo đủ sức bao lấy không khí bên trong.

Quả cầu khí bị nước ba phủ dần nhỏ xuống còn khoảng một phần năm, to gần một
quả bóng thì Leon cắn răng co rút nó lại một chút nữa rồi vội vã ném mạnh quả
bóng khí ra ngoài, khi quả bóng khí sắp va phải gốc cây thì Leon thu hồi ý
niệm một cách đột ngột.

Một tiếng nổ lớn vang lên sau đó nước tóe ra cùng với không khí được giải
thoát thổi bay vỏ cây đi để lại một thân gỗ trơ trọi.

Đôi môi Leon khẽ nhếch, cuối cùng nó cũng tìm ra cách để mình mạnh hơn, một
quả cầu khí hay gọi là pháo khí là một thứ vũ khí đáng sợ nếu như khả năng
khống chế ý niệm của Leon mạnh hơn, khi nén càng nhiều không khí thì sức phá
hoại sẽ càng lớn.

“Pháo khí sẽ không khác gì lựu đạn của nhân loại nếu mình thêm vào lớp vỏ bọc
ngoài vài thứ gì đó”

Leon thì thầm xong thì đất dưới chân nó cũng dần bay lên sau đó hoàn lẫn với
nước tạo thành một dạng hỗn hợp sệt hơn để bao lấy không khí bên trong rồi nén
lại.

Trong rừng liên tục vang lên những tiếng nổ lớn làm lũ chim hoảng sợ bay đi
nơi khác, cây cối xung quanh bị pháo khí của Leon đánh xơ xác trụi cả lá, cành
cây gẫy khắp nơi, có vài thân cây bị giập nát ngã rạp thì Leon mới ngừng lại.

“Phù phù, mệt thật, lúc này thật là muốn ngủ một giấc”

Leon lung lay như người say quay lại nhà trên cây rồi thu thang dây lại mới
ngồi tựa vào vách nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi tai vẫn lắng nghe âm thanh bên
ngoài sẵn sàng phản ứng, trạng thái ngủ mà vẫn để ý được xung quanh là Leon tự
mình luyện được trong thời gian bị Gin ném trong rừng đen giữ bầy thú đói
khát.

Khi màn đêm buông xuống, Leon vẫn trong trạng thái nghỉ ngơi hồi phục.

Bên cạnh, Zira dần hé mắt, bóng tối bao trùm lấy bên trong căn nhà, chỉ có ánh
trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa sổ soi rọi lên sàn là nguồn sáng duy nhất lúc
này.

Nghe được tiếng thở đều đều của Leon ở bên cạnh, Zira thở phào, cô cũng chẵng
biết mình căng thẳng vì điều gì.

“Tỉnh rồi à, em thấy thế nào?” Tiếng của Leon vang lên khi Zira khẽ nghiêng
người định ngồi dậy, chiếc đèn ở góc phòng cũng được thắp sáng.

“Cảm giác rất lạ, hơi mơ hồ và bay bổng, giống như cơ thể trở nên nhẹ hơn”

Zira thử co duỗi cánh tay rồi nói, chợt ánh mắt của cô lướt qua chổ lòng bàn
tay trái của Leon, nơi đó vẫn còn một vết thương còn mới đang lành lại, cô
quay lên nhìn Leon có vẻ nhợt nhạt hơn trước sau đó chuyển ánh mắt sang nơi
khác che giấu vẻ phức tạp trên mặt.

“Đó là trạng thái bình thường sau khi em ngủ một giấc dài, em có phát hiện
mình có gì khác thường hay không? Thử nhắm mắt lại và nghĩ tới mình muốn nhìn
bên ngoài, xem thử em có nhìn thấy khi không dùng mắt hay không”

Leon không mấy để ý sự khác thường của Zira, đi tới cạnh cô đặt tay lên trán
cô tạo thành sợi liên kết bằng ý niệm và tiếp tục hướng dẫn:

“Chậm rãi thôi, hãy nghĩ rằng mình muốn nhìn ra bên ngoài bằng tâm trí hay còn
gọi là ý niệm, có nhìn thấy gì không?”

“Có nhưng rất mơ hồ, có phải em thức tỉnh năng lực giống anh không?” Zira trả
lời mang theo vẻ hi vọng.

“Rất có thể nhưng phải thử một chút nữa mới biết được”

Leon lấy ra một chiếc lá đặt lên tay Zira nói

“Nếu em vẫn chưa thể cảm nhận sức mạnh mà mình thức tỉnh em có thể thử nhìn
vào chiếc lá và muốn nó bay lên, hãy tưởng tượng rằng em đang thao túng nó, nó
nằm trong sự kiểm soát của em, khi nào em làm nó bay lên được thì anh sẽ dạy
em những khả năng khác”

Zira gặp chút khó khăn để sử dụng và khai phá năng lực của mình, cô ngồi nhìn
chiếc lá trên tay một cách ngây ngốc đến sáng thì chiếc lá cũng bắt đầu động
đậy.

Mặc dù chiếc lá chỉ động đậy một chút nhưng đủ cho Zira nhảy cẫng lên mừng rỡ
báo cho Leon biết.

Nhìn Zira đã bắt đầu thoát khỏi bóng mờ của quá khứ đầy tội lỗi, Leon cũng mỉm
cười rồi đưa cho cô bộ bài mà nó thường dùng để luyện tập, đó là bộ bài Leon
mua từ tiệm dụng cụ ảo thuật, còn bộ bài mà Gin đưa thì vẫn được giữ cẩn thận
trong nhẫn.

Trong khi Zira tiếp tục luyện tập với những lá bài thì Leon hóa chim ưng bay
đi vào vùng sương mù, Zira đã biết khả năng hóa chim ưng của Leon nên nó cũng
không cần thiết phải che giấu.

Lần này Leon bay đi xa hơn, nó lướt lên cao đến khi toàn khi rừng trở thành
một vùng màu trắng sau đó bắt đầu lao xuống và dò tìm những khu vực mà nó nghi
ngờ.

Leon bay qua một ngôi làng và ở đó có không ít những con sói khổng lồ đi lại,
nó đậu lại trên nhánh cây trên cao nhìn xuống.

Trong làng, lũ trẻ cỡi trần thỉnh thoảng lại cúi người thấp xuống và hóa thành
những con sói nhỏ đuổi bắt lẫn nhau rồi trở lại hình người với vẻ thích thú,
người lớn không ngăn bọn trẻ biến đổi cơ thể, có lẽ là luyện cho chúng khả
năng kiểm soát lúc hóa thành sói hoặc quay lại làm người.

Người lớn thì không tùy tiện hóa sói như bọn trẻ có lẽ vì mỗi lần hóa sói thì
họ sẽ phá hỏng quần áo mà họ đang mặc, có một đứa trẻ đang mặc áo vải nhưng
lại quên mất lời dặn của mẹ mà ham vui hóa thành một con sói cao gần một mét
làm bộ đồ nó đang mặc rách toạc.

Leon ghi nhớ vị trí của ngôi làng người sói rồi lao vút lên cao tiếp tục dò
tìm, gần khu vực đó có thêm vài ngôi làng như vậy, họ đều là người sói tụ tập
lại với nhau sinh sống, mùi trên người họ đều khá giống nhau, Leon đoán họ có
thể là người cùng một bộ tộc.

Khi Leon định quay về thì nó nhìn thấy một sợi khói bếp bay lên từ vùng sương
mờ che phủ, nơi đó sương mù không quá dày đặc nhưng nhìn trên cao thì cũng
không khác những vùng khác là bao nên Leon suýt thì bỏ qua.

Con chim ưng lại lao xuống, lần này nó bắt đầu nhận ra những dấu hiệu mà người
thám hiểm ghi lại, một hàng rào lớn từ cây và dây leo, một bức tượng sói bằng
gỗ đang oai vệ đạp lên một quả cầu bằng gỗ có lẽ là tượng trưng cho mặt trăng,
trong ngôi làng không có nhiều động vật như những ngôi làng khác và người nơi
này mang theo vẻ trầm lặng nặng nề.

“Làm sao một người thám hiểm bình thường có thể tới tận đây và mang đi những
hướng dẫn để tìm tới ngôi làng trong khi khắp nơi bị đàn sói canh giữ. Lẽ nào
phía sau có âm mưu nào đó?”

Leon tiếp tục dò xét trên những người trong làng, không tìm thấy chút khí tức
hắc ám nào trên người họ, đôi mắt của họ vẫn có hồn nhưng lại có vẻ gì đó bất
đắc dĩ, cam chịu và không ít đôi mắt mang theo vẻ tuyệt vọng cùng thù hận.

Rất lâu rồi Leon không đọc lấy suy nghĩ của người khác nhưng lúc này nó cần
phải làm điều đó để biết chuyện gì đang thực sự xảy ra ở đây.

Một sợi tơ vô hình kết nối giữa Leon và một người đàn ông có ánh mắt man dại
và thù hận, ông ta liên tục bẩm bẩm những từ ngữ không rõ nghĩa như một người
điên.

“…có lẽ lúc này Woli đã thoát được ra ngoài, rồi các người sẽ phải trả giá,
thế giới sẽ biết tới nơi này, họ sẽ tìm tới, họ sẽ giết tất cả các người,
những con quỷ đáng ghê tởm…haha chúng ta sẽ được tự do…không ai có thể giam
cầm chúng ta nữa…tự do a, thật chờ mong…”

Leon thu hồi sợi liên kết trên người gã đàn ông kia, nó không chịu nỗi sự hắc
ám trong suy nghĩ của ông ta, cuộc sống thế nào mới có thể làm người ta trở
nên thù hận và điên cuồng như vây?

Con chim ưng bay vút lên cao, nó xoay vòng rồi lướt đi về phía bên ngoài ngôi
làng, có một hàng rào trồng từ loài cây gỗ to bằng thân người có hoa màu trắng
tỏa ra mùi tỏi nồng nặc cùng với một loại dây leo gai có hoa màu vàng có mùi
của vỏ chanh, hai thứ mùi kết hợp với nhau làm Leon khó chịu, nó không muốn
lãng vãng gần đó chút nào nữa.

Ánh mắt Leon quét trở lại ngôi làng, quanh làng bị bao quanh bởi hai loại cây
có mùi này, có lẽ đó là lí do mà đêm trăng họ không chạy ra ngoài nhưng đêm
trăng chuyện gì sẽ phát sinh?

Gần ngôi làng có những con sói lãng vãng canh giữ, họ có vẻ cẩn thận canh
chừng như sợ ai đó từ trong làng chạy đi, Leon nhìn thấy có vài con sói lôi
con thú mà chúng săn được đặt vào trong làng rồi quay ra một cách lặng lẽ.

Ánh mắt mà người trong làng nhìn về những con sói là sự e ngại, là hâm mộ, là
thù hận, là oán giận và cũng có sự bình thản đến chết lặng.

“Hàng rào kia có tác dụng gì? Mùi tỏi của những đóa hoa chỉ quanh quẩn gần chỗ
hàng rào còn ra xa thì không còn nghe thấy mùi của chúng nữa, ngay cả khi gió
thổi qua cũng không thể mang mùi hương đi xa.”

Leon nhận ra mình đã đi quá lâu, nó cần phải trở lại, con chim ưng bay vút lên
cao đảo mấy vòng ghi nhớ vị trí của ngôi làng rồi bay đi.


Máu Lai - Chương #46