Sóng Ngầm


Người đăng: soitieutu

Lại một đêm qua đi, Zira vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nguy hiểm có lẽ đã qua
nhưng dường như cô ta đã chìm vào trạng thái hôn mê sâu, chỉ còn lại bản năng
uống máu trong vô thức khi Leon cắt vào tay để nhỏ máu vào miệng cô ta.

Leon nhận ra máu của nó có thể tạm hoãn thậm chí là giải được độc trong người
Zira, đó là một tin tốt nhưng việc liên tục bị mất máu làm nó trở nên suy yếu,
sắc mặt của Leon đã trở nên tái nhợt có vẻ bệnh.

Trong rừng sâu, ở vùng trung tâm của sương mù có một bộ lạc hơn trăm người, họ
đang nhốn nháo quanh những con sói bị thương thoi thóp rất gần với cái chết
vừa được mang trở lại.

Một ông lão tóc bạc trắng, vóc người cao lớn và khuôn mặt cương nghị nhìn đăm
đăm vào ngọn lửa ở giữa bộ lạc nghe một người thanh niên kể lại toàn bộ quá
trình khi đàn sói gặp phải những kẻ xâm nhập.

Ông lão không tỏ vẻ gì trên khuôn mặt, ánh mắt ông sâu lắng mà trí tuệ nhìn
xoáy vào thanh niên đang đứng trước mặt

“Các ngươi đã tấn công trước và thất bại trước một đứa nhỏ ma cà rồng?”

Người thanh niên im lặng cúi đầu như đứa trẻ đang chờ bị phạt.

Ông lão hừ một tiếng nặng nề nói tiếp

“Có lẽ chúng ta đã biến mất quá lâu và cũng sống tách biệt quá lâu, sự tồn tại
của chúng ta, hiện tại, đã không còn là bí mật, mà thôi, chúng ta dưỡng sức
cũng đủ rồi”

Ông lão quay sang nhìn một nhóm bảy người đang đứng cạnh mình ra lệnh

“Hãy chuẩn bị cho bọn trẻ quay lại thế giới bên ngoài”

Một người đàn ông cao lớn có mái tóc màu xám ngẫng đầu nhìn về ông lão vội nói

“Nhưng thưa tộc trưởng, nếu chúng ta quay lại thì hiệp ước đình chiến sẽ mất
đi hiệu lực”

Ông lão nghiêng đầu liếc về phía bảy người phía sau cũng có ý ngăn cản, thở
dài rồi ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời xa xăm nói

“Nếu lời tiên tri là đúng, chiến tranh đã là điều không thể tránh khỏi, trốn
tránh nơi này chỉ làm chúng ta bị động hơn. Báo cho các bộ lạc khác cũng chuẩn
bị đi, phân tán ra từng ngóc ngách của thế giới và chờ lệnh nhưng tuyệt đối
không được là người mở đầu cuộc chiến đó”

Ở một nơi khác, trong tòa lâu đài cổ kiên cố, một nhóm người giấu mình sau
những chiếc áo khoác có mũ trùm cũng đang vây quanh một chiếc bàn tròn thảo
luận:

Một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, có mái tóc màu hạt dẻ được búi cao lộ ra
khi chiếc mũ trùm được gỡ xuống sau lưng, cô ta chống khuỷu tay lên bàn, tựa
cằm lên những ngón tay đan xen liếc mắt về những người khác hỏi.

“Gần đây liên tục có người của các gia tộc bị mất tích, các người có biết là
ai làm không?”

Một người đàn ông vẫn giấu mình bên trong áo khoác ồm ồm đáp

“Nghe nói là bọn nhân loại, gần đây chúng có những hành động kì lạ”

Một người đàn ông khác thoải mái để lộ khuôn mặt còn trẻ điển trai với mái tóc
màu hạt dẻ, thong thả nhấc một ly rượu trên bàn uống một ngụm nói

“Thông tin chính xác thì là FU, một tổ chức có chống lưng của phù thủy, chúng
nhắm vào chúng ta”

“Tôi cũng nghe nói tới họ, nhưng họ thật sự mạnh đến mức có thể đe dọa tới
chúng ta sao?” một người đàn ông với giọng the thé sau chiếc mũ trùm tỏ vẻ
nghi ngờ.

“Họ rất mạnh, tôi đã từng thấy họ tấn công một đồng loại của chúng ta, có thể
nói họ không phải là con người, theo điều tra từ miệng của một kẻ mà tôi bắt
được thì những gã đó được gọi là Dị nhân, một loại vũ khí hình người vừa được
tạo ra từ…máu của ma cà rồng”

Người đàn ông trẻ có mái tóc màu hạt dẻ vẻ thích thú khi nhìn vẻ mặt của những
người khác trong phòng nói tiếp:

“Dị nhân có sức sống rất mạnh, thậm chí là khả năng hồi phục của họ không thua
gì chúng ta, thậm chí là nhanh hơn, chỉ là họ không có năng lực đặc thù của
huyết mạch, cái họ có là một thân thể mạnh mẽ gần như bất tử và vài năng lực
khá thú vị giống như của bọn phù thủy”

“Làm sao có thể! Han, ngươi đang phóng đại lũ nhân loại thấp hèn lên quá mức,
ngươi phải biết đây không phải lúc để thêu dệt” Người đàn ông nhỏ thó với cái
giọng the thé sau áo choàng đứng bật khỏi ghế nói.

Người đàn ông tóc màu hạt dẻ được gọi là Han không có vẻ gì nao núng lại uống
tiếp một ngụm rưu đỏ như máu trong ly nhìn sang phía những người khác đang chờ
giải thích rồi quay về phía gã nhỏ thó nói

“Thật đáng buồn khi chủng loài ma cà rồng huy hoàng ngày nào bây giờ đã suy
tàn đến mức không bắt kịp thời đại, ta đang nói ngươi đó Twitch. Có lẽ các
ngươi đã giam mình trong những cái quan tài và ngủ say với những giấc mơ của
mình quá lâu. Ngoài kia, loài người, những kẻ mà các ngươi xem không khác gì
loài kiến và chỉ là thức ăn, họ có thể tạo ra cả thần chỉ cần họ biết cách.
Các ngươi có biết cái gọi là khoa học, các ngươi có biết họ đã có thể thay đổi
một nửa cơ thể của họ bằng máy móc và sức mạnh không thua gì chúng ta, chưa kể
tới họ có giúp đỡ của phù thủy.”

Trong phòng im lặng một cách ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở nặng nề trầm trọng
của gã đàn ông nhỏ thó Twitch đang tỏ ra tức giận trừng đôi mắt đỏ ngầu của gã
nhìn Han đang cười chế giễu gã.

Người phụ nữ tóc nâu ngồi ở giữa nhìn kĩ Han như xác nhận lần nữa những gì mà
gã nói rồi đứng dậy đi về phía hành lang gần đó, một lúc sau cô ta trở lại với
một cuộn giấy da được niêm phong cẩn thận, đặt cuộn giấy da lên bàn và nói:

“Lời tiên tri đã đúng một nửa, khi đứa bé được sinh ra mang trên người hai
dòng máu của quỷ, một chủng loài mới ra đời, cánh cổng xuất hiện, thế giới tan
vỡ, kẻ giữ chìa khóa sẽ thức tỉnh”

Gã đàn Twitch nghi hoặc giương mắt hỏi

“Là ý gì? Phần sau đâu ? Vì sao lại ngừng lại?”

Người phụ nữ trẻ lắc đầu đáp

“Không có phần sau, tiên tri đã kiệt sức rồi chết khi ông cố nhìn thấy những
gì che giấu trong tương lai, ông ấy đã bỏ tất cả sinh mệnh để tiên đoán”

Twitch ngã ra ghế lẩm nhẩm lại lời tiên tri chợt gã nhảy bật lên lần nữa quay
phắc về phía người đàn ông cao lớn vẫn ngồi im lặng nãy giờ

“Đứa trẻ mang hai dòng máu quỷ chẳng phải nói tới đứa con của Violet sao, giờ
thì hay rồi, các người đuổi giết hai người họ rồi giết luôn cả đứa nhỏ”

Người đàn ông cao lớn vốn trầm mặc nãy giờ quay phắc sang nhìn Twitch, đôi mắt
ông đỏ ngầu đầy đe dọa nhấn từng chữ

“Chúng tôi đã không giết hai người họ, họ…mất tích”

Twitch có phần e ngại người đàn ông kia quay sang nhìn về phía Han như để xác
nhận.

Han lúc này không còn vẻ bất cần như khi nãy, gã im lặng uống cạn ly rượu
trong tay rồi ngã ra ghế thở dài nói

“Thật sự, họ đã mất tích, có lẽ họ thật sự đã chết, tôi nghe nói phù thủy đã
xuất hiện ở những nơi mà họ đi qua, họ bị săn lùng bởi phù thủy”

Chiếc ly mỏng manh trong tay Han vỡ vụn thành nhiểu mảnh nhỏ bắn thẳng về phía
người đàn ông cao lớn phía dối diện một cách đột ngột.

Biến động quá bất ngờ làm những người khác trong phòng không kịp phản ứng,
người đàn ông cao lớn đã biến mất khỏi chỗ ngồi của ông ta rồi xuất hiện ngay
phía sau Han.

Han cũng không thấy bất ngờ lóe lên rồi xuất hiện ở vị trí gần đó, đôi mắt gã
chuyển sang màu tím giống như khi Leon thôi miên Niteri.

“ĐỦ…RỒI”

Người phụ nữ xuất hiện ở giữa hai người đàn ông đang sôi máu chuẩn bị cho
những đòn đánh mạnh nhất của mình.

“Các người đánh nhau suốt mấy trăm năm vẫn chưa đủ hay sao. Bây giờ không phải
lúc các người giở tính trẻ con rồi nội chiến”

Han hừ một tiếng rồi quay trở lại ngồi vào chỗ của mình trong khi đôi mắt gã
vẫn chưa rời khỏi trạng thái sẵn sàng chiến đấu khóa chặt lấy người đàn ông
cao lớn cũng ngồi xuống ở dối diện.

Twitch thích thú khi thấy hai kẻ mà gã không ưa choảng nhau tiếp tục thổi lửa

“Các người đánh nhau làm gì, dù sao thì họ cũng đã chết, nếu các người không
vì thù hận riêng mà ngăn cản họ ở cùng nhau thì có lẽ giờ chúng ta còn biết
phải làm gì với lời tiên tri, một đứa bé sắp được sinh ra từ ma cà rồng cứ như
vậy mà chết đi, thật đáng buồn, các người có bao giờ hối hận…”

Chưa dứt lời thì Twitch chợt bay ngược ra phía sau đập thủng một bức tường đá.

Người phụ nữ che mắt đau lòng không nỡ nhìn bức tường nhà mình bị bọn họ hủy
đi.

Một lúc sau Twitch phủi bụi trên người quay trở lại nhấc lấy một chiếc ghế
khác thay cho chiếc ghế bị gã đụng vỡ nát khi nãy, ngồi xuống rồi tự rót cho
mình một ly rượu uống như kẻ vừa bị đánh bay đi khi nãy không phải gã mà là
một kẻ đáng thương nào đó.

Han hừ một tiếng nhìn Twitch như cảnh cáo rồi mặc kệ gã.

Người đàn ông cao lớn không nói gì liếc qua chỗ Twitch làm gã sởn tóc gáy càng
ngoan ngoãn ra vẻ vô tội nhìn sang người phụ nữ bên cạnh như cầu cứu.

Người phụ nữ hắng giọng để mọi người chú ý rồi nói

“Thật ra thì đứa nhỏ vẫn còn sống…”


Máu Lai - Chương #45