Người đăng: soitieutu
Vừa tờ mờ sáng thì Jack đã lôi Leon dậy để tiếp tục lên đường, họ băng qua một
ngọn núi thì đã tới giữa trưa, Leon mệt gần như không nhất nỗi nữa thì Jack
chỉ một căn nhà gỗ gần như bị che khuất bởi cây cố ở phía trước nói
“Chỉ một chút nữa thôi là đến nơi rồi”
Leon theo hướng mà Jack chỉ để chống gậy lê từng bước về trước, đi được một
lúc thì nó nhìn thấy một ngôi nhà gỗ bị rêu xanh phủ kín bên ngoài cùng với
dây leo chằng chịt như một cái tổ chim lớn.
Ngôi nhà gỗ dường như rất lâu rồi không có ai ở, lối vào cũng bị bịt kín bởi
dây leo gai. Jack tiến lại gần lối vào lầm bầm gì đó rồi gõ ngón tay vào sợi
dây leo lớn.
Những sợi dây leo đột ngột chuyển động, chúng uốn lượn giống những con rắn dời
sang một bên lộ ra cánh cửa sơn màu trắng.
Leon lại có dịp để nhìn thấy ma thuật, càng lúc nó càng tò mò với cái thế giới
mà nó đã từng trốn chạy khỏi đó.
Jack tỏ vẻ không đáng bận tâm “chỉ là một trò cỏn con thế kia thì có là gì, ta
còn có thể làm nhiều hơn thế. Vào nhà thôi, đây là nhà của một người quen cũ.
Họ đã dời sang nơi khác nên cho chúng ta mượn ở một thời gian.”
Leon cho rằng sẽ phải dọn dẹp khá lâu mới ở được nhưng trong nhà không có một
hạt bụi nào cứ như vừa được người ta dọn dẹp rất cẩn thận vậy.
Nó chọn căn phòng bên trái để ở, dường như đó là phòng của một đứa con gái.
Căn phòng có mùi thơm nhàn nhạt ngay cả khi đã lâu không có ai ở. Chăn nệm và
giấy dán tường có màu hồng ấm áp, những con thú bông cũng bị bỏ lại.
Tủ quần áo bị dọn đi, giá sách cũng trống trơn. Leon nằm dài trên nệm nhún vài
cái, đúng là êm hơn ở nhà cũ.
Ba nó tiết kiệm nên họ chỉ dùng loại nệm rẻ tiền, rất nhanh thì mất đi đàn
hồi.
Cả căn phòng được chiếu sáng bởi đèn trần, Leon cũng không biết là họ lấy điện
từ đâu để sử dụng nhưng nghĩ tới đây là nhà của phù thủy thì hẵn phải có gì đó
đặc biệt.
“Leon đưa ba cái túi lớn”
Tiếng của Jack gọi bên ngoài. Leon bật dậy chạy ra phòng khách.
Cái túi lớn xuất hiện giữa nhà, Jack mở túi ra chất hàng đống thức ăn đóng
hộp, bánh mì, xúc xích,thịt xông khói, bơ, phô mát, kẹo,…
“Chúng ta sẽ ở lại đây khá lâu đó” Jack giải thích cho đống đồ mà ông mang
theo.
Leon chẵng mấy bận tâm mình ở nơi nào, dù gì thì nó cũng không có gì để quyến
luyến hay tưởng nhớ về những nơi mà nó từng sống, người ta còn trông chờ cho
nó mau man rời đi nữa là.
Jack đã đốt sẵn lửa trên bếp, họ dùng que sắt để nướng xúc xích, tối nay chỉ
có món bánh mì kẹp xúc xích thôi.
Leon không có ý kiến, từ nhỏ thì nó quen với kiểu ăn uống này rồi dù sao thì
ăn gì thì nó cũng không thấy ngon bằng thịt tái nhưng ba nó cấm nó đụng vào
món đó, không lí do, không được thắc mắc.
“Khi nào thì phong ấn sức mạnh của con mới biến mất?” Leon vạch cổ áo nhìn vết
xăm đã mờ đi thấy rõ hỏi.
Jack hơi bối rối “ba cũng không biết, có lẽ sẽ nhanh thôi, theo kế hoạch là
phải đợi thêm hai tháng nữa thì con mới bắt đầu thức tỉnh nhưng con đã có dấu
hiệu thức tỉnh sớm hơn dự định”
Ngừng một lúc Jack đưa que xúc xích cho Leon nói tiếp
“Nếu con được nuôi dạy trong một gia tộc ma cà rồng thì không cần tới cách
phong ấn nhưng ta chỉ là một phù thủy, ta không có kinh nghiệm trong việc nuôi
một ma cà rồng mới sinh.
Theo ba biết ma cà rồng chưa bao giờ sinh con như một sự giới hạn của tạo hóa
để thế giới được công bằng nhưng mẹ con đã sinh con ra.
Con là một điều kì diệu. Ba vẫn chưa điều tra ra kẻ thù của con là ai. Mẹ con
đã không kịp nói gì cả vì vậy ta phải rời xa giới ma thuật sống như một người
phàm để họ không tìm được ta và con.
Đến khi con mười ba tuổi, khi đó không còn ai có thể biết con được ma cà rồng
sinh ra mà không phải là được truyền thừa. Chỉ những đứa bé mười ba tuổi trở
lên mới có thể nhận được truyền thừa của một ma cà rồng khác.
Mỗi một ma cà rồng chỉ có thể có một người thừa kế của mình.”
“Vậy khi con mười ba tuổi con có thể không cần trốn tránh nữa sao?”
Leon hi vọng trở lại trường học mặc dù không có mấy ai ưa nó ở đó, nhưng dù
sao thì vẫn hơn là cô độc sống trong rừng.
Jack nhìn vào mắt Leon quan tâm nói:
“Đúng là mười ba tuổi con không phải sợ bị nghi ngờ thân phận nhưng con phải
đối mặt với vấn đề khác, sự khát máu của bản năng.
Nếu ngày nào con chưa làm chủ được nó, con có thể sẽ giết ai đó để uống cạn
máu của họ kể cả ba.
Khi con đã kiểm soát được mình con phải chọn lựa con đường phải đi, trở thành
một ma cà rồng có tước vị hay là sống như một người thường hoặc là tìm kẻ thù
của mình”
“Con cần phải suy nghĩ, chẵng phải còn thời gian để thích nghi với bản năng và
sức mạnh thức tỉnh sao. Khi đã làm chủ được nó con sẽ có quyết định”
Leon nghiêm túc nhìn Jack trả lời. Leon chưa từng biết mặt ba, mẹ của nó, tình
cảm rất mơ hồ thì nói gì là trả thù
“Nhưng có lẽ…”
Jack cũng không vội. Ông ta đã kiên nhẫn chờ gần mười ba năm thì có gì phải
vội. Năm mươi tuổi, ông vẫn còn rất trẻ so với những lão già trong giới ma
thuật sẽ còn những ổ rồng chờ ông trộm và rất nhiều vàng.
Jack lấy thêm que xúc xích ra kẹp vào hai miếng bánh mì quét thêm tương ớt đưa
cho Leon
“Ăn no bụng đã, khi nào con thấy khó chịu trong người hay đột nhiên nổi cáu
thì nói với ba”
Leon nhận lấy bánh mì kẹp ăn vội rồi trở lại phòng của mình. Nó kéo cổ áo nhìn
vào hình xăm đã rất nhạt.
“Mình sắp được giải phóng sức mạnh, sẽ như thế nào, thật chờ mong a”
Leon không nghĩ tới hình xăm nữa, nó lấy chiếc nhẫn đang đeo trên cổ ra kiểm
tra bên trong. Tốn khá nhiều thời gian để sắp xếp những thứ mà nó ném loạn ra
ngoài.
Nó hi vọng tìm thấy chút manh mối về thân phận của mình.
Một cái huy hiệu có hình chiếc khiên chạm khắc một con chim săn mồi và một con
rắn đang đánh nhau vô cùng chân thực. Leon không biết ý nghĩa của thứ này, nó
định sẽ hỏi ba vào sáng mai.
Leon nhìn thấy giá sách chứa đầy những quyển sách có bìa da, nó lấy ra một
quyển có chữ viết, thứ chữ viết mà Jack đã ép nó học từ nhỏ “ma thuật nguyền
rũa”.
Nó lật vài trang đầu giới thiệu về nguyền rũa là gì và những tổng quan chung.
Leon nhìn thêm vài trang kế rồi cất đi, chẵng hiểu gì cả.
Lại lôi ra một quyển sách co bìa màu vàng “ma thuật chiến đấu” bên trong ghi
lại những câu thần chú ma thuật phức tạp và rắc rối.
Leon hứng thú với ma thuật nhưng dường như nó không có năng khiếu về vụ này
nên nó thử vài câu thần chú ngắn mà chả có gì xảy ra. Leon lại dẹp sang một
bên chờ hỏi ba nó.
Có nhiều quyển sách khác như lịch sử ma thuật, văn học, chế thuốc, chế độc.
Leon thấy đầu nó bắt đầu rối tung lên với mớ hỗn độn khó hiểu.
Ở trường nó học cũng không tệ nhưng để hiểu mấy thứ trong này thì phải chờ dịp
khác.
Có một thanh kiếm có lưỡi dài hơn một mét ở một góc trong nhẫn còn rất sắc
bén, nặng trịch.
Leon dùng hai tay nhấc lên thử chém vài nhát vào không khí rồi cất đi, quá
nặng với sức của nó bây giờ, không biết ai lại dùng được thứ này.
Bộ giáp da mà Leon vừa lấy ra trong số những bộ giáp sắt toàn thân nặng trịch
từ thời xửa xừa xưa làm Leon chú ý.
Nó không biết bộ giáp làm từ da gì nhưng kéo thì có vẻ dai và chắc. Bộ áo có
dây thu nhỏ lại phù hợp với cơ thể người mặc, có nhiều túi nhỏ phân bố đều
khắp cả áo và quần.
Leon vội tìm từ mớ đồ hỗn độn trong nhẫn, có một đống tấm kim loại màu đen
khối vuông nhỏ có thể đặt vừa những cái túi. Leon cầm một tấm kim loại dày
chừng một cm và rộng chừng bốn ngón tay, rất nặng, ít cũng năm kí một tấm.
Thật khó tin khi tấm kim loại nhỏ xíu lại nặng như vậy
“Nếu bỏ đầy những cái túi trên áo da thì chẵng phải là mặc vào sẽ bị đè chết
hay sao, có cả trăm cái túi như vậy trên khắp bộ giáp chứ chẵng ít”
Leon chuyển qua nhìn những đồng vàng in hình rồng có cánh, dường như là một
con rồng lửa, một mặt còn lại in hình hai cây trượng ma thuật chéo nhau.
Nó còn nghĩ mang đồng vàng này đi bán thì ba nó sẽ không phải tiết kiệm từng
đồng. Có một túi nhỏ những đồng màu bạc nhỏ hơn đồng vàng một chút nhưng in
hình giống nhau.
Leon nhìn sang đống tiền giấy, hơi bị nhiều, ít cũng mấy chục ngàn đô và thẻ
tín dụng, thẻ rút tiền. Leon từ nhỏ chỉ sống vừa đủ nó cũng không có nhu cầu
tiền bạc nhiều ngoại trừ mua mấy món đồ chơi và bánh kẹo.
Có một quyển album ảnh cưới, Tim Leon đập nhanh hơn, cái nhẫn là do mẹ nó để
lại vậy hai người trong ảnh là ba, mẹ nó. Leon nhìn người phụ nữ trong ảnh, bà
có mái tóc màu nâu giống nó, đôi mắt cũng màu hạt dẻ giống như nó từng tưởng
tượng, còn người đàn ông châu á kia có cái cằm và mủi giống nó.
“Ba,me” Leon thảng thốt gọi, tay nó chạm nhẹ vào bức ảnh như cảm giác đang
được chạm vào họ.
“Ba mình là người châu á thảo nào thấy mình có nét là lạ không giống những đứa
khác.”
Ba, mẹ của Leon chụp khá nhiều ảnh, một số bên bờ hồ xanh biếc, phía sau họ là
đình đài kiến trúc cổ ở châu á.
Một tấm ảnh khác là chụp ở rừng trúc “quê nhà Sơn Tây” phía dưới có chú thích
nhưng không ghi ngày tháng.
Leon nhìn những tấm ảnh khác, ba mẹ nó hẵn là rất hạnh phúc.
“Nếu họ còn sống…”
Leon lâu rồi không biết khóc là gì nhưng lúc này nước mắt nó lăn dài trên má
nhỏ xuống tấm ảnh bên dưới. Nó vội lau khô bức ảnh sợ sẽ làm hỏng những gì ba
mẹ nó để lại.
Nó có một gia tài, có một cuốn album ảnh. Leon ôm bức ảnh của ba, mẹ nó chìm
vào giấc ngủ, trong mơ nó thấy mình được giống như bao đứa trẻ khác được ba mẹ
dẫn đi chơi, được vòi vĩnh, được làm nũng trong lòng mẹ. Cái gối thấm ướt nước
mắt.
Leon tỉnh lại khi trời gần sáng, trong người nó có cảm giác rất nóng và đau
đớn. Nó chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy. Leon cắn răng muốn xuống giường tìm
Jack nhưng nó không kiểm soát được cơ thể mình ngã xuống sàn.