Phong Ấn Biến Mất- Thức Tỉnh


Người đăng: soitieutu

Jack đã bị đánh thức bởi tiếng động trong phòng. Ông chạy vào một cách vội vã
rồi kiểm tra tình trạng của Leon.

Cả người Leon đỏ ửng như xung huyết, nóng rực. Hình xăm trên ngực nó đã biến
mất.

Leon đang chịu sự dung hợp của sức mạnh và máu ma cà rồng bị giam cầm lâu nay.

Jack không chắc Leon có nguy hiểm gì hay không vì ông cũng chỉ là dựa trên
thông tin từ sách cổ mà tiến hành phong ấn, để phong ấn sức mạnh của một ma cà
rồng mang dòng máu mạnh mẽ thì Jack đã phải đánh đổi nhiều thứ.
Lúc này Leon chỉ có thể tự mình vượt qua để thức tỉnh. Nó mơ hồ mở mắt nhìn
Jack, tròng mắt nó chuyển sang màu đỏ, răng nanh cũ rã rớt ra rồi dần thay
bằng cặp nang khác nhọn và nhỏ hơn.

Leon cảm thấy mình sắp bị mất khống chế, nó gào lên trong đau đớn như một con
thú dữ bị thương

“Trói con lại, nhanh, nhanh lên, con không chịu được nữa”

Giọng Leon thều thào ngắt quảng, mắt đỏ như chuyển sang màu máu, giống như cơ
thể Leon không chịu nỗi sức mạnh cuồng bạo đang tăng dần, máu từ đôi mắt của
nó chảy thành dòng như đang khóc.

Jack nhìn bộ dạng đau đớn của Leon cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng những sợi
dây bện từ da thú trói tay và chân Leon lại.

Khi bản năng ma cà rồng thức tỉnh, chính ông cũng không chắc mình có thể khống
chế Leon mà không làm nó bị thương cũng là để hạn chế nó tự làm mình tổn
thương.

Leon vẫn cố tỉnh táo kiểm soát sự khát máu đang thức tỉnh khi nghe mùi của
Jack, sự khát máu bị giam cầm mười mấy năm lúc này giống như con thú điên dại
khói khát, nó chỉ cần máu, rất ,rất nhiều máu để thỏa mãn.

Tiếng gầm gừ trong cổ họng Leon thỉnh thoảng gào lên khi sự cám dỗ và đau đớn
đến cùng cực.

Leon đã bị bản năng khống chế, mắt nó trở nên lạnh lẽo và thèm muốn giết chết
con người duy nhất nơi này.

Jack cũng bị ánh mắt kia dọa lùi lại, ông không thể đánh ngất Leon để giải
thoát nó khỏi đau đớn vì nó phải trải qua giai đoạn này, nếu làm gián đoạn có
thể sẽ càng làm nó điên cuồng hơn khi tỉnh lại.

Sợi dây da đang bị dãn dần khi Leon giãy dụa nhưng sức của nó vẫn chưa đủ để
làm đứt sợi dây.

Đến trưa Leon cũng tỉnh táo lại một chút, mắt nó vẫn đỏ ngầu hằn lên những tơ
máu. Da nó đã bớt nóng hơn, nhưng vẫn ửng đỏ.

“Con phải chịu thêm bao lâu nữa ba” Leon hổn hển hỏi.

Jack trầm ngâm “còn tùy vào huyết mạch của con như thế nào, nếu mạnh thì phải
rất lâu nếu yếu hơn thì vài ngày. Con có muốn ăn hay uống gì không”

“Con cần máu” Leon đáp.

Jack cũng không từ chối, ông lấy ra một túi da đầy máu mà ông vừa ra ngoài lấy
về, đỡ Leon ngồi dậy đút nó uống từng ngụm

“Đây là máu nai, con phải dùng máu thú để sống mà không được đụng vào máu
người vì nếu như vậy con sẽ bị nghiện, càng khó khăn hơn để làm chủ bản năng
của mình.”

Leon nhíu mũi uống thứ chất lỏng mằn mặn và tanh nhưng đầy hấp dẫn

“Vậy con có thể sống chỉ bằng máu thú ? Con cứ nghĩ mình sẽ phải đi săn người
khác để có máu chứ hoặc ít nhất cũng là mua máu từ bệnh viện”

Jack lắc đầu “tuy nói là vậy nhưng rất khó. Không có nhiều ma cà rồng có thể
cưỡng lại mùi của con người. Có những người có mùi đặc biệt hấp dẫn con giống
như một món ăn tuyệt ngon mà con thèm khát nếm thử. Ý chí của con sẽ quyết
định con sẽ trở thành cái gì.”

Leon im lặng. Jack nói tiếp

“Ta phong ấn con một phần là để con sống gần con người làm quen với mùi của họ
để giảm bớt sự thèm khát khi con thức tỉnh. Hi vọng là có hiệu quả”

Những ngày sau Leon trải qua cuộc sống không khác gì một con nghiện. Nó phải
lừa gạt bản thân máu thú mới là tốt nhất cho nó.

Những cơn đau đã giảm đi rất nhiều, cơ thể nó tràn đầy sức mạnh chỉ muốn được
chạy nhảy thỏa sức ngoài kia mà không phải là bị trói một nơi thế này nhưng nó
phải chấp nhận nếu nó không muốn mình tỉnh táo lại bên cạnh xác của Jack.
Jack đã phải thay hai cọng dây da khác để trói Leon vì nó kéo gần đứt mỗi khi
cơn khát máu tỉnh lại.

Leon nhân lúc tỉnh táo lấy ra cái huy hiệu trong nhẫn đưa Jack hỏi “ba biết
cái này mang ý nghĩa gì không?”

Cầm cái huy hiệu to bằng ba ngón tay Jack nhíu mài cố nhớ lại nhưng cuối cùng
ông lắc đâu

“Rất lạ chưa từng thấy, có thể là của một gia tộc cổ xưa hoặc một gia tộc mới
trỗi dậy”

Leon nhớ tới mấy quyển sách “ma cà rồng có học được phép thuật không ba, giống
như phù thủy ấy?”

Jack trầm ngâm đi lại trong phòng. Ông cũng từng hỏi như thế với thầy của mình
và đáp án là không, nhưng Jack có cảm giác có thể là có, chỉ là cảm giác thôi.

“Ba không biết, trong lịch sử ghi lại ma cà rồng ngoài có một thân thể mạnh
vượt trội cùng với năng lực đặc trưng huyết thống thì không có ai học được ma
thuật. đó là một sự công bằng, nếu họ học được, thời đại này sẽ do ma cà rồng
làm chủ.”

“Vậy con lai của ma cà rồng và phù thủy thì sao?” Leon chợt hỏi

Jack nghe xong sững sốt rồi bật cười

“Không thể, họ là kẻ thù truyền kiếp của nhau, không có gia tộc nào chấp nhận
điều đó, cũng không thể có chuyện sinh con lai vì ma cà rồng bị tước đoạt
quyền sinh sản, à mà trường hợp của mẹ con có thể đặc biệt một chút. Sao con
lại hỏi vậy?”

Leon lấy ra album ảnh lật đến bức ảnh tự chụp của ba mẹ nó, họ đang bay lơ
lững giữa không trung, quay lưng về thác nước đang đổ từ trên cao

“Con nghĩ ba con có thể cũng là một phù thủy.”

Jack nhìn bức ảnh kéo ria mép đã rối tung của mình

“Quái lạ thật, nếu ba con là phù thủy sao ta không cảm thấy chút ma thuật nào
trên người con.

Mà cũng chưa chắc ba con là phù thủy họ có thể nhờ ai đó giúp mình bay lên cao
như vậy.

Khi nào con khỏe lại chúng ta sẽ thử một chút. Nếu con là con lai thật thì con
sẽ gặp nguy hiểm vô cùng lớn, phù thủy sẽ không để con tồn tại để trở thành sự
đe dọa cho họ khi con trưởng thành”

Một tháng sau, Leon đã có thể tự do vài ngày, cách ba ngày thì cơn khát máu
mới quay lại.

Nó tranh chủ chạy ra ngoài thử cảm giác của cơ thể mới. Leon lao vùn vụt luồn
lách qua những cây đại thụ, nhiều lần suýt tông vào góc cây vì không làm chủ
được tốc độ.

Nó phải chạy chậm lại làm quen với cảm giác cơ thể mình và xung quanh, cái cảm
giác ý thức nhanh hơn cơ thể làm Leon gặp không ít khó khăn.

Leon dần thích ứng với nguồn sức mạnh gần như vô tận không mệt mõi của mình,
nó học theo những con sói hú dài vang vọng trong rừng rồi vọt đi.

Nó bám những móng tay đã thay mới cùng ngón tay cứng như thép vào vỏ cây sần
sùi leo lên một cây đại thụ rồi nhảy chuyền cành sang những cây khác.

Leon bắt đầu thích cảm giác tự do và sức mạnh của cơ thể mình, những đau đớn
đã qua đã được đền đáp.

Jack lo sợ Leon sẽ bị rơi xuống nên đã chuẩn bị sẵn để cứu nó đến khi ông tái
mặt khi thấy Leon nhảy từ độ cao hơn mười mét xuống đất nhẹ nhàng như không có
chuyện gì thì ông mới bỏ đi lo lắng dư thừa của mình.

“Cảm giác thật tuyệt” Leon đi lại trước mặt Jack khoe cơ bắp săn chắc của mình
nói.

Jack búng bào những thớ cơ trên người Leon cảm thán

“Ba có chút ganh tị với con rồi đó, một ma cà rồng mạnh mẽ, bộ xương già của
ba chỉ chạy một chút là rã rời ra rồi”

Leon nhìn gương mặt đã có nhiều nếp nhăn của Jack chợt nói “con có thể biến ba
thành ma cà rồng mà. Ba sẽ sống lâu hơn”

Không khí chợt im bặt ngột ngạt.

Jack im lặng nhìn Leon, đặt hai tay của mình lên vai nhìn thẳng vào mắt nó
nghiêm khắc nói:

“Con chỉ có một cơ hội tìm kẻ kế thừa, nếu con làm mất nó, con sẽ mất đi mãi
mãi sự truyền thừa huyết thống gia tộc mình. Đừng bao giờ lập lại điều đó với
bất kì ai không phải là kẻ thừa kế của con”

Leon biết mình vừa nói một điều ngu ngốc nhưng nó thật sự muốn Jack sống lâu
hơn với nó.
Ma cà rồng có tuổi thọ rất dài và gần như bất tử theo thời gian khi trưởng
thành, cũng chỉ vì sự sống dài dặc dặc đó mà ma cà rồng thường cảm thấy cô
độc, sự cô độc như một sự tra tấn khi họ nhìn thấy người xung quanh mình cứ
lần lượt chết đi theo thời gian.

“Con biết sai rồi, con sẽ không tái phạm, nhưng biết đâu gia tộc đâu chỉ mình
con”

Jack quay lưng đi vào nhà chợt ngừng lại

“Chiếc nhẫn là bằng chứng truyền thừa của gia tộc. Nó chỉ được truyền qua
những đời gia chủ, và con là kẻ nắm giữ nó. Ta không phải ma cà rồng nhưng ta
biết gia tộc quan trọng thế nào với họ, có lẽ còn có những người khác nhưng họ
chỉ là chi thứ, nhiệm vụ truyền thừa không do họ đảm nhiệm”

Leon đứng lặng trong rừng rất lâu. Gia tộc, truyền thừa quá xa lạ với nó.

Nó chỉ là một đứa bé vừa nhận ra mình là một ma cà rồng, còn đang cai nghiện,
đang chập chững nắm giữ sức mạnh của mình.

“Mình đang cần thứ gì?”

Leon tự hỏi. Nó nhìn lên bầu trời xuyên qua khe hở của tán lá chạm vào ánh
nắng đang rọi xuống một cách nhợt nhạt. Leon lấy chiếc nhẫn đang đeo trên cổ
nắm trong tay bước theo sau Jack,

“Một gia tộc sẽ như thế nào?”


Máu Lai - Chương #4