Người đăng: soitieutu
Một phù thủy bối rồi đứng lại trước đồng cỏ vội hỏi những người khác.
“tôi thấy ông ta đi vào trong đám cỏ rồi biến mất”
“không có thời gian ở đây tám chuyện đâu, bọn ngu ngốc”
Một phù thủy trạc hơn ba mươi mỉa mai những người khác rồi lao vào trong đám
cỏ, phía sau ông ta những phù thủy khác mặc dù khó chịu với thái độ của gã
nhưng họ vẫn chạy theo sau.
“Chúng ta nên theo họ không anh?” Tuyết đứng bên cạnh Leon mà không theo đám
đông hỏi.
“Không cần, tại sao chúng ta phải dẫn đường cho họ chứ, anh ghét ánh mắt mà họ
nhìn chúng ta, đi thôi”
Leon nhếch mép khinh thường nói rồi nó dẫn Tuyết chạy vào trong đám cỏ nhưng
theo một con đường khác, mùi của vị giám khảo vẫn còn lưu lại, và đó là những
gì mà Leon cần lúc này.
Chỉ đi được một đoạn thì Leon nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một phù thủy
nào đó ở một góc khác trên đồng cỏ.
“Họ đã gặp phải chuyện gì đó, cẩn thận, trong này chúng ta hoàn toàn bị động”
Leon cảnh giác lắng nghe xung quanh căn dặn.
Tuyết ngoan ngoãn gật đầu rồi theo sát Leon.
Leon vẫn bám theo mùi mà giám khảo để lại, ông ta không đi thẳng mà cố ý đi
vòng vèo như muốn cắt đuôi của đám người phía sau.
Gió đã làm mùi của giám khảo nhạt đi, Leon buộc phải nhanh chóng tìm được ông
ta nếu không sẽ khá phiền phức.
Nó tìm thấy dấu vết mà vị giám khảo để lại khi ông ta đi qua, không chút chần
chờ Leon tiếp tục lao về trước.
Dọc đường có không ít bẫy thú bị Leon và Tuyết phát hiện, chỉ cần không cẩn
thận giẫm phải thì xem như khó có thể tiếp tục tham gia cuộc thi.
“không biết ra khỏi con đường này thì còn bao nhiêu người”
Tuyết nhìn những cái bẫy phía sau cảm thán.
“Càng ít càng tốt, sẽ không có nhiều người cạnh tranh với chúng ta”
Leon hờ hững đáp, ngay sau đó hai người họ đã đi đến rìa của đồng cỏ, trước
mặt họ là một cánh đồng hoa bát ngát, những bông hoa đủ màu vô cùng xinh đẹp,
đẹp đến mức làm người ta sinh ra ảo giác.
Leon đã nhìn thấy vị giám khảo phía trước, nó thở phào nhẹ nhõm nhưng khi vừa
nghe mùi hoa bị gió cuốn tới thì vội nín thở nói nhỏ với Tuyết đang trầm trồ
bên cạnh
“Cố gắng nhịn thở, hoa có độc”
Cánh đồng hoa rất rộng, họ không thể nín thở lâu. Hít vào càng nhiều phấn hoa
thì càng trở nên mơ hồ và sinh ảo giác.
Nhiều phù thủy kịp tạo một cái lồng ma thuật giống bong bóng bao quanh người
nhưng những con bướm đang lấy mật hoa trên đồng giống như đặc biệt thích thứ
ma thuật này, chúng ào tới cắn nuốt loang lổ cái vỏ bong bóng.
Mọi người trên đồng hoa lúc này phải cố duy trì tỉnh táo bằng ý chí của mình.
Leon có ý chí được tôi luyện suốt hai năm trời nên loại độc phấn này chỉ làm
nó hơi mơ hồ.
Tuyết lại có chút chật vật, con bé liên tục bị chìm vào giữa ảo cảnh rồi may
mắn thoát ra lại sa vào ảo cảnh khác.
Không còn cách nào, Leon xốc Tuyết lên lưng và tiếp tục tiến tới.
Giám khảo như cố tình đi chậm hơn. Leon nhớ đến lời nhờ vả của Jack, vội nhìn
quanh tìm Anna, hi vọng sẽ thấy ai đó giống trong ảnh.
Có hai đứa con gái trạc mười lăm mười sáu. Một đứa có tóc màu vàng còn khá trẻ
giống với mục tiêu Leon đang tìm kiếm. Leon thử lớn tiếng gọi
“Anna.”
Đứa con gái tóc vàng theo phản xạ quay sang nhìn Leon.
“Anna có chút giống Jack hơn là giống mẹ” Leon thầm nghĩ.
Anna cũng chật vật trám cái lổ hổng của lồng năng lượng bao quanh người không
có thời gian dò hỏi Leon vì sao gọi cô ta.
Leon thấy Anna có thể tự giải quyết tiếp tục cõng Tuyết chạy đi.
Nó chỉ cần để ý giúp khi có thể là được vì không có cách nào giải thích sự
nhiệt tình đột ngột từ một người lạ mà không làm lộ Jack.
Cuối cùng thì họ cũng ra khỏi cánh đồng hoa nguy hiểm kia. Có hơn một nửa
người ngủ lại, mơ đẹp trên đồng, không biết bao giờ họ tỉnh lại. Có lẽ phải
chờ người của hội thợ săn đến mang họ ra.
Leon nhìn quanh, số người dự thi chỉ còn hơn trăm người. Những ai còn lại đều
là phù thủy giỏi và ý chí mạnh nhất trong số những người dự thi.
Tuyết tựa vào gốc cây vỗ lên hai má liên tục để tỉnh lại một chút, con bé nhìn
Leon với vẻ biết ơn cười rạng rỡ:
“Em biết là anh sẽ giúp em mà”
Leon nhìn Tuyết ngạc nhiên “sao em biết?”
“cảm giác” Tuyết nháy mắt
“Cảm ơn anh. Lúc nãy suýt thì em mất khống chế cảm giác khát máu”
Giám khảo ngừng lại trước một dãy nhà gỗ quay lại nhìn các thí sinh lạnh nhạt
tán thưởng
“Rất tốt. các bạn đã vượt qua bài thi đầu tiên. Thể lực, dũng cảm, ý chí,
quyết đoán, kiến thức là những thứ mà thợ săn cần có để săn lùng tội phạm và
sống sót.
Các bạn có những điều căn bản đó đủ tư cách để tiếp tục bài thi của mình. Hôm
nay chúng ta sẽ nghĩ ngơi ở những ngôi nhà gỗ kia, mỗi phòng sáu người, thức
ăn thì thí sinh tự tìm.
Ngày mai sẽ có giám khảo mới đến tiến hành bài thi kế tiếp. chúc các bạn may
mắn.
Còn nữa, đừng đi sâu vào khu rừng đen kia. Nơi đó không có nhiều người sống
sót ra ngoài nhưng nơi này thì an toàn.
Có ai cần hỏi gì không?”
“Xin hỏi chúng tôi bị trúng độc hoa thì làm sao để giải?”
Một phù thủy đứng ra đại diện hỏi.
“Đó chỉ là loại phấn ảo giác vô hại, chỉ cần nghỉ ngơi thì vài giờ sau sẽ tự
khỏi”
Giám khảo đáp rồi rời đi bỏ lại thí sinh tự phân phố phòng của mình. Không còn
ai quản lí hay hướng dẩn nơi này, chỉ có thí sinh. Họ tự do tuyệt đối.
Mọi người tản ra. Đã gần buổi chiều và họ thì rất đói cần tìm thức ăn trước
trời tối nếu không sẽ đói meo mà dự thi.
Leon nhìn Tuyết nháy mắt rồi lao đi vào khu rừng cạnh đó. Nó có chút tò mò
muốn chạy vào rừng đen kia để khám phá nhưng chưa phải lúc mạo hiểm.
Khu rừng toàn cây cối màu đen như bị biến dị âm trầm đáng sợ làm Leon cảnh
giác.
Tuyết như cái đuôi theo sát Leon. Cách nhà gỗ không xa là một con suối khá
rộng, nước trong vắt có thể thấy đáy không sâu lắm.
Leon ngồi trên một tảng đá giữa dòng chảy mạnh nhìn chằm chằm vào những con cá
lớn bên dưới.
Chúng trốn dưới đáy nước khá nhanh nhẹn. Tuyết thì thong thả ngồi trên bờ rửa
mặt. Lúc nãy hít phấn hoa vẫn còn mơ màng chưa tỉnh.
Leon không muốn dùng năng lực của mình trước mặt người khác, nó tìm một cây
nhỏ ven suối vót nhọn để bắt cá.
Nước quanh một con cá lớn màu đen chừng ba kí bên dưới đột ngột ép lại quấy
rối con cá di chuyển. Lúc nó muốn thoát ra thì mũi nhọn của nhánh cây đã đâm
xuyên qua nó lôi khỏi mặt nước.
Tuyết trên bờ hoan hô mừng rỡ như một đứa con nít
“Tuyệt quá có cá ăn rồi. Anh sẽ không hẹp hòi ăn một mình phải không? Con cá
lớn mà”
Leon không thèm để ý ném con cá lên bờ cho Tuyết giữ, lại bắt một con cá khác
rồi mới lên bờ.
Quanh suối có nhiều cành cây mục bị nước cuốn tấp vào bờ làm củi đốt. Một đống
lửa được nhóm ở cạnh con suối.
Leon xỏ hai con cá qua que gỗ tươi gác lên cách ngọn lửa một đoạn nướng từ từ.
Leon ở trong rừng mấy năm thì kĩ thuật nướng cá, thịt của nó tiến bộ không ít.
Nó chọn cá vì mùi máu sẽ làm nó bị kích động.
Màn đêm buông xuống, có nhiều ánh lửa gần đó. Không ít người cũng ra suối bắt
cá để đỡ đói.
Mùi thơm cá nướng bắt đầu lan tỏa. Những phù thủy có thể tụm lại với nhau nói
chuyện nhưng Leon và Tuyết chỉ có hai người.
Ma cà rồng và phù thủy tuy không ngoài mặt đánh nhau nhưng không ưa gì nhau
cho lắm.
Tuyết nhận một con cá đã chín từ Leon, híp mắt gặm thịt cá nóng hổi thơm phức
rồi ngọng nghịu nói trong khi vẫn còn nhai:
“Trong thành phố không dể kiếm một con cá to thế này để nướng đâu. Lúc nhỏ em
theo mấy đứa bạn về nhà ở quê chơi được ăn cá nướng một lần đến giờ còn nhớ.
Trong thành phố thì cá nhạt nhẻo hơn cũng không vui bằng.”
“Em có giết ai bao giờ chưa. Để hút máu ấy” Leon đột nhiên xoay qua phía Tuyết
nhìn xoáy vào đôi mắt con bé hỏi.
Tuyết thoáng sững sốt trước câu hỏi đột ngột của Leon lắc đầu
“Chưa, em chỉ uống máu trong túi mua ở bệnh viện. Ba nói giết người sẽ bị chú
ý. Gia tộc không muốn phiền phức.
Em cũng không muốn giết ai, mặc dù mùi của họ làm em phát điên và thèm khát.
Chỉ vài năm nữa là em có thể làm chủ cảm giác thèm máu mà không cần dùng
thuốc.
Thuốc làm mũi em gần như mất đi khả năng đánh mùi của ma cà rồng, ba nói dùng
nhiều mủi sẻ hỏng nên chỉ khi nào ra ngoài em mới dùng”
Leon nghe Tuyết nói xong thở phào nhẹ nhõm. Nếu con bé từng giết người có lẽ
Leon sẽ giữ khoãng cách với nó.
Tuy không đọc suy nghĩ con bé nhưng Loen cảm giác được Tuyết nói thật, con bé
vẫn chưa biến hóa gì nhiều sau khi trở thành ma cà rồng, cái mà Tuyết thiếu
chính là sát khí, một loại năng lượng u ám sinh ra khi giết hại sinh vật và
người khác, có thể xem như một loại trớ chú của những sinh vật chết đi đối với
kẻ thù.
“Anh chưa từng uống máu người, anh sống bằng máu thú.
Giống như người ta ăn chay vậy, luôn thèm khát phá giới một lần nhưng anh sẽ
không vi phạm vì như vậy công sức bấy lâu sẽ mất hết.
Máu người sẽ làm em bị nghiện, khi không còn máu có sẵn mà cơn đói tới, em sẽ
tìm mọi cách để có nó. Một nơi rất xa bệnh viện chẵng hạn, không có túi máu”
Nghe nói bị nghiện Tuyết sợ hãi. Những đứa trẻ trong thành phố không xa lạ gì
người bị nghiện, họ vật vờ và man dại khi cơn nghiện kéo tới
“Ba em không nói cho em biết. Ba chỉ nói em cần máu để mạnh hơn, gia tộc sẽ
cung cấp máu khi em cần”
“Che giấu ư, vì sao?” Leon thầm nghi ngờ cách mà một gia tộc dạy dỗ những đứa
trẻ,
“Họ không sợ đứa trẻ nghiện máu người sao? Hay khi chúng lớn lên thì giết ai
đó trở nên bình thường và đủ khả năng che giấu? Hoặc như họ nói làm đứa trẻ
mạnh hơn?”
Leon quay sang nhìn vào mắt Tuyết đang phản chiếu ánh lửa bập bùng
“Anh không biết nữa, nhưng anh cảm thấy uống máu người đến một lúc nào đó em
sẽ không quay đầu được nữa và chấp nhận con người mới của mình, bị máu sai
khiến.
Cố gắng uống ít đi hoặc thay hoàn toàn bằng máu thú. Lúc đầu không quen nhưng
sẽ được. Anh cũng trải qua thời gian thích nghi khá dài đó.Anh không thấy mình
yếu đi hay gì cả, những lần khát máu giảm dần”
Tuyết im lặng suy nghĩ những gì Leon nói. Nếu một ngày mình không còn là mình
như những người nghiện sẽ kinh khủng lắm nhưng Tuyết cũng không nghi ngờ về
người nhà của mình
“Ba rất tốt với em, tuy những người khác có chút xa lạ nhưng em không nghĩ ba
sẽ hại em. Tuy vậy em sẽ thử hạn chế uống máu người.”
“Đêm nay có lẽ anh phải ngủ ngoài trời rồi. Trong phòng có nhiều người, anh
không cách nào ngủ được khi mùi của họ cứ ập vào mũi. Em muốn vào trong hay ở
đây”
Leon nhìn về hướng nhà gỗ hỏi.
“Em không quen ngủ chung phòng với nhiều người. Dù sao thì hôm nay không mưa”
Tuyết tìm một bó cỏ và lá khô làm một chổ ngủ cạnh đống lửa.
Leon cũng làm cho mình một chổ nằm bên cạnh. Nơi này rất nguy hiểm, nó sẽ
không ngủ mà canh gác.
Giống như Leon nói nó không muốn vào phòng đầy người. Phấn hoa ảo giác trên
đường làm cơn khát máu rục rịch tới sớm hơn dự định.
Chờ cho Tuyết ngủ rồi Leon mới lấy túi da đựng máu trong nhẫn uống vội rồi cất
đi. Máu thú chỉ làm dịu cơn khát nhưng mùi con người vẫn làm nó dể kích động
hơn.