Người đăng: soitieutu
Xe ngựa ngừng lại ở một con hẻm trong thị trấn. Nơi này giống như một thị trấn
với kiến trúc cổ, Không có gì thuộc về hiện đại kể cả những thùng rác ven
đường đều là những cái hốc cây trên một thân cây đại thụ lạ lẫm. Leon tự hỏi
liệu họ lấy rác ra bằng cách gì?
Leon và ba nó may mắn là vừa kịp đến khi chỉ còn một căn phòng cuối cùng. Căn
phòng nằm sâu bên trong cuối dãy hành lang tầng ba.
Cả phòng trọ cũng là một căn phòng từ gỗ và đá ghép lại như một tác phẩm nghệ
thuật. Leon không nghe được gì bên ngoài từ khi nó bước vào phòng.
“Là ma thuật “tọc mạch” ngăn chặn người khác nghe lén.” Jack thấy vẻ nghi hoặc
của Leon giải thích Trong phòng có hai cái giường đơn, nhà vệ sinh, bàn, ghế
đủ cả.
Leon ngã ra giường bên trái nhìn trần nhà bằng đá ghép lại thành bức tranh
giống như một bầu trời đầy sao.
“Bao giờ thì đi ghi danh vậy ba?”
Jack định vào nhà tắm quay qua “mày mai, giờ con nếu muốn đi chơi thì cứ đi
đi, coi chừng lạc, nơi này giống nhau lắm.
Có thằng nhóc phù thủy nào trêu chọc thì nhịn nó đi, nhịn không được thì đấm
nó gẫy răng là được rồi.
Đừng gây lớn chuyện, ba sẽ lo vụ phía sau. Không ít ma cà rồng lên đảo đâu,
cẩn thận. ba sẽ trong phòng nghỉ ngơi, già rồi ngồi tàu lâu hơi mệt”
Leon bật dậy ra ngoài. Nó vẫn khoác trên người cái áo khoác da màu nâu có mũ
trùm của ba nó để lại. Khi ra khỏi con hẻm, Leon nhìn thấy trên đường có không
ít xe ngựa đi lại.
Những con ngựa kéo xe có vẻ nhàm chán, chúng lững thững bước từng bước nhẹ
tênh như những quý bà kiêu kì.
Leon đợi một lúc rồi vẫy tay để gọi một chiếc xe ngựa còn trống. Chiếc xe ngựa
ngừng lại bên cạnh nó, cầu thang dưới gầm xe bật xuống để khách đi lên dễ dàng
hơn, rất tiện lợi cho phụ nữ mặc váy.
Leon nhìn thấy cái bảng màu đồng ghi “công ty vận tải kì mã. Năm bạc một dặm”
ngay phía trên thành xe. Leon ngồi sau bác phu xe hỏi “nơi này có chỗ nào để
tham quan ạ?”
Phu xe có vẻ khá quen với việc khác hỏi như vậy, ông bắt đầu thao thao kể về
những điểm đến trong thị trấn này như sợ Leon sẽ bỏ quên một điểm đến thú vị
là điều thiếu sót vô cùng.
Nói cả buổi thì cũng chẵng có mấy chổ để đến ngoại trừ trường học ma thuật
King Mag, là một nơi không tệ, nơi đó từng có rất nhiều phù thủy đại tài tốt
nghiệp nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài thôi.
Tiếp đó là sân vận động, nơi mà bọn trẻ thích đến chơi ván bay và đấu cơ quan
thú hay thi đấu thể thao.
Chợ bến tàu, mua bán hải sản và những vật lưu niệm, chợ ma thuật bán những thứ
mà phù thủy cần.
Lâu đài ma một nơi thử thách cam đảm người khác với những con ma rùng rợn nhất
lịch sử hay chợ đen cũng là một nơi thú vị chuyên mua bán hàng cấm hoặc hàng
lậu.
Leon hứng thú chọn một điểm đến trước “vậy cho cháu đến trường ma thuật”
Chiếc xe ngựa tới vòng xoay có bức tượng vị phù thủy nào đó và đài phun nước
thì quay lại con đường cũ dẫn đến một con đường đá lớn hơn cũng nhiều xe ngựa
hơn.
Băng qua con đường có nhiều cột đèn và cây liễu rũ, xe ngựa ngừng lại trước
cổng trường King Mag. “mười ba đồng bạc” tài xế nói giá tiền xe.
Leon nhìn toàn lâu đài cổ, rộng lớn và cổ kính qua cánh cổng sắt cũng không
thấy được gì nhiều thất vọng “chở cháu đến chợ ma thuật đi”
Chiếc xe ngựa lại quay đầu và tiếp tục lách qua nhiều con hẻm đường lát đá.
Cuối cùng thì chiếc xe ngừng lại trong bến xe.
Có nhiều xe ngựa khác cũng chờ khách bên cạnh. Leon trả ba mươi đồng bạc rồi
đi bộ một đoạn khá xa để vào chợ. Nơi này người ta bày bán mọi thứ mà một phù
thủy cần. Leon đi qua chỗ bán sách, những giá sách cao chất đầy sách dày bìa
da. Có nhiều trẻ con phù thủy theo ba, mẹ chúng đi mua sách giáo khoa chuẩn bị
khai giảng. Leon phải xếp hàng nếu nó muốn mua sách nơi này. Trong những giá
sách kia hẵn là không có sách mà Leon cần vì chúng đều bị cấm hoặc hạn chế,
những quyển sách hiến tế thường chỉ có trong ma thuật hắc ám.
Leon ngừng lại trước quầy bán thảo dược và nguyên liệu ma thuật. Có thứ mùi
kinh khủng từ những ngăn nhỏ trên tủ thuốc.
Nó nín thở nhìn mấy con côn trùng có độc còn sống, đủ màu, đủ loại từ kiến cho
tới những con ếch độc. Vào lúc này Leon thấy sự phiền toái khi mà mũi quá
thính bởi nó muốn nhìn nhiều hơn những loài có độc kì lạ chưa thấy bên ngoài
bao giờ nhưng không thể chịu được thêm sự hành hạ đối với cái mũi đáng thương.
Leon mua vội một lọ năm mươi con kiến màu đen có bụng dài và dẹt, mỗi con dài
chừng 1cm nhưng trong ghi chú thì cực độc có thể làm nạn nhân đau đớn suốt cả
tuần nếu bị cắn nhiều nhát với giá mười đồng vàng.
Nó cũng mua thêm một con nhện độc có cái bụng tròn, trên đó có hoa văn hình
ngọn lửa màu đen. Con nhện to bằng ba ngón tay cái được nhốt trong một cái lọ
thủy tinh chật hẹp chỉ lớn hơn nó một chút.
Leon nhanh chóng rời khỏi nơi bán thuốc tiếp tục tham quan khu chợ. Có một
gian hàng bán đồ chơi cạnh đó. Bọn con nít ịn mặt vào tấm kính nhìn những con
thú máy được trưng bày bên trong xì xào bàn tán
“Nhìn kìa con khủng long bạo chúa mới được bày bán”
“Con đó mắc lắm”
“Con sói ba đầu nhìn thật là oai, nhịn ăn sáng một tuần nữa tao sẽ mua nó”
“Tao chỉ thích ván bay thôi nhưng tao chưa có giấy chứng nhận bay”
“Mày không đủ tiền mua nó đâu, một trăm vàng đó”
Leon đứng phía sau đám con nít. Nó kéo cái mũ trùm che lại khuôn mặt rồi đẩy
cửa bước vào trong. Bên trong bà chủ đang bận dẫn những người khách khác giới
thiệu sản phẩm nên khi Leon bước vào bà ta chỉ nhìn nó cười, nói nó tự nhiên
đi xem đồ chơi trong tiệm.
Nó nhìn khắp các tủ kính trưng bày, có cảm giác nó đến một cửa hàng đồ chơi
của người phàm. Có nhiều món giống hệt bên ngoài chỉ là chúng có thêm hoa văn
ma thuật sáng lấp lánh và dùng năng lượng là ma thuật, xe đua, robot biến
hình, máy bay điều khiển, ván trượt bay cần giấy chứng nhận bay do nhà trường
cấp.
Leon định mua một tấm ván bay nhưng nó không dùng được món này, cũng không có
chứng nhận bay. Leon đến cạnh một con thú máy từ gỗ và xương động vật, một con
sói ba đầu cao nửa mét có nhiều rãnh như mạch máu bên ngoài.
Phu xe ngựa cho biết thú máy là đồ chơi bọn trẻ dùng để thi đấu với nhau,
những cổ máy đánh nhau như cách người ta chọi thú. Leon không muốn đến chỗ
đông trẻ con, mùi trên người chúng làm Leon bị kích thích, nó vẫn còn chưa
hoàn toàn kiểm soát bản năng.
Leon tìm thấy vài món để trêu đùa người khác như pháo sơn, pháo mùi đủ loại,
kẹo lừa gạt bọc trong lớp hương vị ngọt ngào. Ra khỏi tiệm bán đồ chơi, Leon
không mua được món gì thích hợp với mình hoặc không đủ điều kiện mua.
Nó thấy thế giới ma thuật không thú vị bằng bên ngoài, ngoài kia có rất nhiều
trò chơi mà nơi này không có.
Sau khi đi một vòng chợ đen cách khu chợ ma thuật không xa Leon thất vọng tìm
xe đến lâu đài ma ngoài thị trấn. Nó chỉ tìm được một thanh dao găm có lưỡi
màu đen được phù phép với giá cắt cổ năm mươi đồng vàng.
Leon ngồi trên xe đánh giá con dao găm trong bao da cũng màu đen nốt, lưỡi dao
màu đen dài khoảng 20 cm, tay cầm chừng 10cm, lưỡi dao cong dần về mủi và phần
sống có răng cưa bén. Chủ hàng giới thiệu con dao găm này thợ săn dùng để tạo
ra những vết thương lâu lành trên sinh vật hắc ám hoặc làm bị thương những con
ma ngưng tụ thành thực thể.
Điểm đến kế tiếp là lâu đài ma, mọi người đều có vẻ e ngại nơi đó nên Leon
quyết định đi thử một chuyến.
Phu xe ngựa hơi run rẫy khi chiếc xe đến trước cánh cổng vào tòa lâu đài ma,
mặt ông đã tái nhợt như kẻ thiếu máu.
Ông cho xe chạy đi ngay sau khi Leon vừa trả tiền, cùng lời nhắc nhở, cẩn thận
và rời đi khi không chịu được nữa.
Leon nhìn theo chiếc xe ngựa vẫn còn tăng tốc khi rời khỏi đến khi chiếc xe
mất hút mới bất đắc dĩ nhún vai rồi đẩy cánh cổng sắt nặng trịch đã rĩ sét
loang lỗ để bước vào trong.
Tiếng cửa nghiến vào bản lề nghe rờn rợn nhất là kết hợp với sự u ám tĩnh mịch
bên trong, trước mặt Leon là một con đường trải sỏi dẫn tới lối vào lâu đài đã
bị cỏ dại che phủ quá đầu gối.
Không biết từ lúc nào một bà lão rất già nua chống gậy xuất hiện dưới tán cây
ven đường khi Leon đi ngang, giọng bà lão có vẻ khàn khàn lại mang âm tiết the
thé quái dị
“chà chà, lại một vị khách tham quan muốn chứng tỏ lòng can đảm, hoan nghênh
đến ngôi nhà của những linh hồn chưa an nghỉ. Có lẽ mi cần một vài lời khuyên,
đừng bao giờ ngất xỉu hoặc ngủ bên trong, nếu không mi sẽ không bao giờ tỉnh
lại” Leon định hỏi thêm nhưng bà lão biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Giò lùa qua vườn cây xào xạc càng làm cho khung cảnh xung quanh thêm ghê rợn.
Leon không chắc bà lão kia có phải con người hay không, bà cho để lại cho nó
cảm giác của sự nguy hiểm và bí ẩn khó đoán.
Leon đẩy cánh cửa nặng trịch to lớn để bước vào đại sảnh của tòa lâu đài, vẩn
là âm thanh rít lên của hai cánh cửa như tiếng thét khủng khiếp của ai đó.
Trước mặt Leon là Mái vòm rất cao và được chiếu sáng leo lét bằng nến cùng
đuốc trên tường.
“không nghĩ tới những con ma vẫn cần ánh sáng” Leon cười thầm rồi dáo dác nhìn
quanh tìm kiếm.
Tòa lâu đài không tối tăm u ám như nó nghĩ. Có một cầu thang dẫn lên những
tầng trên ngoài ra cũng có hai hành lang dẫn đến hai phía ngược nhau không
biết dẫn tới nơi nào.
Leon theo cầu thang đến trên hành lang của tầng hai. Nó đi dọc theo những căn
phòng nhìn vào trong. Mọi thứ của chủ nhân trước kia đều con nguyên vẹn và phủ
bụi.
Đột ngột tất cả đuốc trong lâu đài vụt tắt, ngọn đuốc khi nãy vẫn sáng bây giờ
nguội ngắt như chưa từng được đốt.
Leon hứng thú nhìn vào màn đêm không thấy ngón tay ngay cả khi bên ngoài là
ban ngày tiếp tục chờ đợi.
Tiếng rên rỉ dọc theo bức tường bên cạnh như có ai đó đang chạy phía bên kia.
Tiếng la hét van xin của người hầu bị tra tấn trong những căn phòng bên dưới.
Tiếng vó ngựa giẫm lên sàn đá dưới hành lang lầu hai.
Leon chuyển tròng mắt sang màu đỏ để nhìn trong đêm rồi tiếp tục tiến lên, nếu
là trước kia hẵn là nó sẽ sợ tè ra cả quần ấy chứ nhưng bây giờ đã khác.
Nó còn không biết bây giờ mình sợ cái gì nữa kia. Leon cảm thấy lành lạnh ngay
cả khi không gió, có cái gì đó vừa bay xuyên qua nó.
Đôi mắt của Leon khóa chặt thứ đang bay qua lại quanh người nó, nó thấy một
linh hồn lờ mờ giống như một cái đầu tròn bị phủ bởi tấm vải lớn lờ mờ bay là
đà trên mặt đất mà không có cơ thể, cũng không phân biệt được giới tính của
linh hồn kia.
“xin chào” Leon cười với một con ma vừa chui ra khỏi bức tường.
“ma cà rồng?” tiếng của một người khác trong tường.
“nhìn răng nanh nó kìa, còn đôi mắt nữa” tiếng một đứa trẻ khác.
“a..a.aa, ta hận ma cà rồng, ta muốn giết nó, lũ ma cà rồng đáng chết ngàn lần
đã giết cả nhà ta” tiếng gào thét thù hận của một phụ nữ
“hê, Emmi ngươi có thể làm gì được nó, bay qua lại cho nó chết cóng à, ha ha…”
“vụ này không vui rồi, nó không sợ chúng ta, hay là ra chào hỏi một chút.
Chúng ta là những con ma lịch sự và hiếu khách”
“hội ý một chút. Emmi ngươi không tham gia thì biến về phòng mình đi”
Leon hứng thú với những linh hồn đang nói. Nó tìm một chỗ dưới đại sảnh ngồi
chờ họ thảo luận. Cơn gió lùa qua cuối bụi tung mù mịt làm Leon híp mắt nín
thở.
Khi gió bụi yên lặng trở lại giữa đại sảnh một hàng mười hai con ma lớn nhỏ đủ
cả xếp hàng tạo hình làm Leon nhớ tới sự xuất hiện của những an hem siêu nhân
mà nó xem khi nhỏ
“này chúng ta xuất hiện đủ hoành tráng chứ?”
“ờ không tệ, chỉ là các vị nên chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa một chút, bụi làm tôi
bị ngứa ngủi”
Leon đứng dậy đến gần những linh hồn bay lượn lờ giữa nhà tò mò đưa tay chào
thử vào họ nó.
Những con ma không mấy để ý việc Leon đang xỏ tay xuyên qua cơ thể chúng. Một
con ma cao gầy đưa tay vỗ sang con ma bép cạnh đó mắng:
“ngại quá, lần sau sẽ để ý, này béo do mày lười đấy.”
“Nhóc con mi vào đây làm gì thế? tham quan hay là tìm một em gái ma. ha ha”
con ma cao gầy cười khằng khặc bay quanh Leon hỏi.
“em là cô gái ma xinh đẹp đáng yêu đây, anh thấy em có đẹp không?, ha ha, gầy
thấy tao biến hình giống không” một tên ma mập quá cỡ uốn éo làm trò.
“các vị, nơi này chỉ có vài người thế này à, tôi nghĩ sẽ nhiều hơn cơ” Leon
tìm không còn ai rên rỉ hay la hét xung quanh hỏi.
“còn vài tên đang ngủ, vài đứa không khoái ma cà rồng như lão kị sĩ và mụ
Emmi.
Bọn này thì không để ý nhiều khách là ai, nơi này chán lắm, có người tới chơi
là mừng rồi. Sống mấy ngàn năm quả thật là một sự tra tấn”
Một con ma lùn bay lơ lững trước mặt Leon chán nãn ra vẻ than thở nói tiếp
“à mà mi cũng sẽ sống lâu như vậy đó, chúng ta có điểm chung nhỉ.Sẽ gặm nhắm
sự cô độc tịch mịch không biết đến bao giờ”
“đừng có than thở nữa, nếu mi muốn chết thì bay ra ngoài phơi nắng là toi ngay
đó mà” con ma gầy khinh bỉ.
Leon sững sốt khi nghe một con ma kêu ca vì bất tử nhưng nó nghĩ lại mình,
sống lâu có phải là tốt hay không.
Cùng lắm thì ngủ một giấc chờ vài trăm năm lại ra ngoài chơi. Leon tự an ủi
mình rồi chuyển chú ý sang những con ma bay lượn xung quanh. Họ đi xuyên qua
mọi thứ cả sàn nhà.
“Các người không ra ngoài chơi sao, ban đêm ấy”
“Bọn này bị cấm đi lại, nếu bị bà lão ngoài kia tóm được sẽ bị giam xuống tầng
hầm nhiều năm trời. Có lẽ phải đợi bà ta chết đi thì may ra, cũng không biết
bà ta sống bao nhiêu năm nữa.”
“Ta mới chuyển nhà tới đây, lúc trước thì ta lang thang trên một con tàu sau
đó thì bị tóm được khi tàu đến gần hòn đảo. Cũng không phải là họ giam chúng
ta mãi, có dịp lễ sẽ được ra ngoài chơi” ma mập sụt sịt không có giọt nước mắt
nào than thở
“ồ, bị giam cầm thật là không dể chịu gì, vì sao họ không cho các người ra
ngoài?” Leon tò mò đồng cảm
“Tại vì mấy tên khốn đang bị giam bên dưới ngục kia. Chúng đi khắp nơi hù dọa
trẻ con, chiếm luôn thể xác bọn trẻ nhưng bị phát hiện thế là người dân trên
đảo gây sức ép cho mấy lão già phù thủy tống hết ma, linh hồn lang thang vào
đây.” Ma ốm căm hận mắng mỏ một mồi mới chịu ngừng.
Leon ngồi nói chuyện với những hồn ma một cách thích thú. Họ biết rất nhiều
chuyện trong quá khứ, từ những vùng đất khác nhau, cả trong trường ma thuật
thế nào và họ học ra sao.
Những con ma rất nhàm chán tìm được người nghe mình nói thì đằng nào chịu
ngừng, họ tranh mau mà kể lại sự bi thảm trước khi chết của mình, cả những
vướng bận làm họ không thể được giải thoát.
Leon được những con ma dẫn đi khắp lâu đài để tham quan phần lớn là giới thiệu
phòng của họ với Leon mà thôi, Leon cũng tranh thủ hỏi về ma cà rồng và phù
thủy, cuộc chiến nhiều năm của họ và những bí mật trong lâu đài của trường học
nhưng những con ma không biết nhiều về cuộc chiến ấy.
Lúc Leon rời đi trong sự tiếc nuối và “nước mắt” của những con ma đã là buổi
chiều. Nếu nó không về thì sẽ không tìm được xe quanh đây vào buổi tối.