Kế Hoạch Tan Vỡ


Người đăng: an12345

Trong chỗ trú ngụ của nhóm Lý Thần, xuất hiện bảy thân ảnh thanh niên, tay
họ cầm vũ khí, bước đi nhẹ nhàng, lần mò đến chỗ ngủ của ba người.

Mặc dù chúng di chuyển rất nhỏ nhẹ nhưng đối với người có chuẩn bị trước thì
không khó để nhận ra sự xuất hiện của các vị khách không mời mà đến trong mà
đêm yên tĩnh.

Ánh trăng chiếu rọi vào căn phòng, rất khó để nhận ra khuôn mặt hai người đàn
ông nằm ở tận cùng trong góc phòng, cùng hình bóng một cô gái nằm ở góc tường
còn lại.

Bảy tên thanh niên không nghi ngờ gì, trong suy nghĩ của chúng có lẽ việc này
rất đơn gian, dùng trong tay dao găm đâm về mấy người đang ngủ say là một việc
rất dễ dàng.

Tên cầm đầu phân phó:

“ Bốn đứa mày theo tao, giải quyết hai thằng nam, hai đứa còn lại khống chế
lấy con bé kia!”

“ Nhớ kĩ cấm giết nó, anh Cường đã dặn dò rồi”

“ Chúng ta có phải chuyện bé xé ra to không, có hai thằng mà phải dùng tận
bảy người để giải quyết”

“ Câm mồm lại ! Sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực . Huống hồ mày lúc sáng đéo
thấy sự dữ tợn của thằng Lý Đại à”

Chúng không nói nhiều nữa, chấp hành theo kê hoạch, hai tên xông về phía cô
gái đang nằm kia muốn khống chế lại, còn bốn tên đi theo tên dẫn đầu cầm dao
găm đâm về phía hai người đàn ông đang nằm ngủ.

Tên cầm đầu không ra tay, hắn nghĩ rằng với bốn người, bốn con dao găm thì
cần gì mình ra tay nữa ,nghĩ nghĩ hắn hơi cảm thấy lạ lạ ở chỗ nào

Khi ý nghĩ chợt lóe qua, đúng rồi không có tiếng ngáy ngủ, thậm chí tiếng hít
thở nặng nề khi ngủ cũng không có. Ngay lúc này tiếng dao găm đâm vào người
cũng vang lên :

“ Xoẹt... xoẹt....”

“ Ca ! có vẻ như không giống cảm giác đâm vào thịt cho lắm”

Khuôn mặt tên dẫn đầu kịch biến, hắn cảm giác sau gáy mát lạnh nhưng chưa kịp
nói câu gì thì ý thức hắn đã tan biến.

Một người đàn ông xuất hiện phía sau gã, chỉ cần một giây đã cắt đứt dộng
mạch chủ ở cổ họng gã, máu phun tung tóe thành nhiều tia trước sự sợ hãi của
mấy thằng đàn em khác.

Gã đàn ông đó chính là Ngô Phúc, hắn giết xong tên cầm đầu chỉ mất vài giây ,
không đợi mấy tên kia tỉnh hồn lại, gã giơ lên trong tay khẩu K-54 mà Lý Thần
đưa cho gã chĩa về phía bọn chúng, lạnh giọng nói:

“ Thằng nào dám ho he, tao cho đi gặp diêm vương”

Hai thằng còn lại theo hai tiếng “ Bịch, bịch” va đập, giờ cũng đã nằm xuống
đất hôn mê. Ra tay chính là Lý Đại, hắn dùng cán búa cho mỗi thằng một phát
vào gáy, ra tay nhanh gọn không kém gì Ngô PHúc.

Lúc này mấy tên kia, mới tỉnh hồn lại, chúng lắp bắp:

“ Cái kia....a....sao mấy người lại ....”

“ Giết người....chúng mày giết ....”

“ Mau báo cho anh Cường !”

Tên kia vừa nói xong chưa kịp đóng mồm lại thì hình ảnh một cái búa đập vào
mắt,

“ Ầm! “

Ứng tiếng ,người bay xa mấy mét, ngã xuống, hộc máu mồm . Đó là Lý Đại ra
tay, y cực nhanh dùng cán búa đập vào ngực thằng to mồm này, một phát thôi
cũng đủ cho nó hưởng.

Mấy người còn lại, kinh hãi, ngậm ngay mồm lại, không dam ho he gì nữa.

Ngô Phúc hừ lạnh :

“ Chúng mày tốt nhất ngoan ngoan nghe lời, nếu không hậu quả thế nào, tao
không cần nói chúng mày cũng tự hiểu”

Cùng lúc đó, phòng của giám đốc Băng ,Cường Béo cùng hai thằng đàn em xuất
hiện, chúng thậm chí còn không cần bước nhẹ nhàng, mà đi bình thường đến nơi
này.

Trong đầu chúng nghĩ rằng, mọi chuyện đã khống chế trong tay chúng rồi, đâu
cần phải cần thận gì, chỉ mong anh CƯờng chơi lần đầu có thể cho chúng húp
chút canh là được.

Cường Béo khuôn mặt là đường làm quan rộng mở, hắn mở cửa phòng, xông thẳng
vào một cách không hề cố kị, nhìn thấy trong đêm đen là thân mình quyến rũ của
Vũ băng Băng trong cái chăn mỏng.

Hắn hưng phấn, dâm đãng cười một tiếng:

“ Hắc .. hắc ... anh tới đây! Đêm nay em là của anh”

Hắn tiến lại gần cái giường, giơ lên bàn tay heo của mình chuẩn bị ăn mặn ,
hắn giật cái chăn mỏng ra, thân hình lả lướt của Vũ Băng Băng trong bộ quần
áo công sơ thật sâu hấp dẫn gã, nhất là bộ ngực to tròn lúc lên lúc xuống theo
tiếng hít thở của cô.

Hắn run run tay mở ra cúc áo của cô, chỉ thấy sau cái áo sơ mi trắng tinh đó ,
là cái áo ngực màu tím viền ren bao tròn bộ ngực cao vút, khe rãnh sâu thăm
thẳm.

Cường Béo hưng phấn, dựt luôn cái áo, cúc áo bay tán loạn, hắn hưng phấn
cười càn rỡ:

“ Ha ha..giám đốc Băng, cô cũng có lúc này...xem sau đêm nay cô còn cao ngạo
được nữa không”

Vũ Băng băng lúc này giật mình tỉnh lại, mấy hôm nay tâm thần cô luôn trong
trạng thái suy sụp, lo nghĩ, cho nên cô ngủ rất sâu ,đến khi Cường Béo cất
tiếng cười to, cô mới giật mình tỉnh lại

Đập vào mắt là khuôn mặt hèn mọi, bỉ ổi của Cường Béo mà cô chán ghét bao lâu
nay, thậm chí cô còn coi là mình đang mơ.

Cảm thấy trước ngực mát lạnh, cô hốt hoảng cúi đầu xem, chỉ thấy phần trên
của cô chỉ còn sót lại cái áo ngực cùng cái áo sơ mi rách rưới, cô sợ hãi
thét lên :

“ Aaaaa....Nguyễn Văn Cường ....anh ...anh định làm gì ....cút cút..cút đi cho
tôi”

“ Hahaha... Kêu đi ...kêu to lên.. không ai cứu cô đâu... có kêu rách cổ họng
cũng không có ai đâu”

“ Ngoan ngoãn, nghe lời phục vụ anh thật thoải mái, về sau cô em không thiếu
cơm ngon, áo đẹp mà hưởng thụ”

“ ngoan thì cái gì cũng có ,hư thì cứt chó chả có mà ăn đâu”

Cường béo càn rỡ cười to, giờ đây hắn chả phải cố kĩ gì nữa ,tất cả đã nằm
trong tâm kiểm xoát của gã, nơi này từ nay do hắn thống trị, hắn thích cảm
giác nắm trong tay hết thảy như thế này

“ Mọi người đâu hết rồi, mau cứu tôi “

Nghe tiếng kêu cứu vô vọng của Vũ Băng Băng, trong căn phòng họp trung tâm
mọi người đều tỉnh ngủ nhưng đều lặng thinh không nói gì.

Từ chiều, bọn họ đã suy nghĩ kĩ rồi, Vũ băng băng là một người lãnh đạo
không hợp cách, bọn họ cần một người chỉ huy mới, mặc dù rất chán ghét Cường
Béo và than thở tiếc nuối cho Vũ Băng Băng, nhưng nhìn mấy thanh niên cầm dao
găm cùng rìu chữa cháy đứng trước mặt ho chỉ có trầm mặc như không nghe thấy
gì.

Mấy thanh niên máu nóng giờ cũng nguội cả rồi, nhất là nghe thấy bọn kia nói
rằng mấy người Lý Thần đã bị giết vì sáng nay dám chống đối Cường Béo, thì
chút dũng khí vừa tích góp được của họ đã tan biến rồi, chỉ còn cách tiếc
thay cho nữa thần của mình.

Đang lúc, Cường Béo định đến mạnh bạo thì một tiếng nói vang lên cắt ngang
hành động của gã

“ Ồ! Cường Béo, mày định cường bạo à ! Tao nghĩ mày đừng lên cao hứng quá
sớm”

Cường béo cứng nhắc quay đầu lại ,đập vào mắt gã là hình bóng chán ghét suốt
thời gian này, người mà hắn nghĩ rằng lúc này lên đi gặp diêm vương rồi, giờ
lại sống lù lù trước mắt gã

“ Lý Thần ! sao mày chưa chết?”

Lý Thần xuất hiện ở ngoài cửa, gã tay không đứng dựa vào tường cười khẩy nhìn
Cường Béo:

“ Tao không nghĩ mày gấp đến vậy. Tao đoán được đêm nay mày nhất định sẽ ra
tay nhưng không nghĩ mày lại còn đinh làm cả trò này nữa. Mất công tao vừa đi
phòng mày”

“ Thế nào ! Bất ngờ không ?”

Vũ băng băng thấy Lý Thần xuất hiện, cô như níu lấy được cọng rơm cứu mạng;

“ Lý Thần ! Mau .. mau cứu tôi ...chỉ cần cứu tôi ..a nh cần gì tôi cũng cho
anh”

“ Cha tôi là lãnh đạo thành phố ,có lẽ ông ấy chưa chết, về sau tôi có thể
giúp anh”

Lý Thần không nghĩ đến lúc này Vũ Băng Băng vẫn còn ngây thơ như vậy, có lẽ
lúc này cô bất lực nhất cái gì cũng muốn thử khi tuyệt vọng, ngân phiếu khống
không cần tiền thoải mái vứt ra.


Mạt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương #7