“ Song Hùng Cứu Mỹ Nhân”


Người đăng: an12345

Lý Thần dẫn theo Lý Đại đẩy cửa mà vào ,chỉ thấy Lý Đại mồm oang oang kêu to:

“ Làm gì vậy ? Tránh ra cho bọn tao đi qua!”

Tiếng quát to của Lý Đại làm cả căn phòng đang ồn ào bỗng tĩnh lặng lại, tất
cả đều quay đầu ra ngoài cửa nhìn hai anh em Lý Thần, chỉ thấy Lý Thần tay
trái cầm một cái tuýp có đầu nhọn là một con dao quân dụng, tay phải cầm một
cái nỏ tự chế.

Còn Lý Đại tay trái cầm dáo, tay phải cầm một cái rìu chữa cháy, trông hai
người như hai chiến sĩ thời cổ, mà Lý Đại thì không khác gì một con quái vật
dữ tợn cao hai mét, hùng hùng, hổ hổ nhìn mọi người.

Mấy thằng đàn em của Cường Béo đang định quát to kẻ xen mồm vào chuyện vui của
đại ca, bỗng nhìn thấy hình ảnh này cũng hơi kinh hãi mà im mồm lại.

Cường béo tỉnh táo lại ngay, hắn không ngờ chỉ mất mấy tiếng hai anh em họ
lại trang bị được vũ khí trong hoàn cảnh khắp nơi đã bị lục xoát qua này, nhất
là Lý Đại, con quái vật này được trang bị vũ khí lạnh sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Hắn cứng nhắc nở nụ cười:

“ Ồ là hai anh em Lý Thần à ! Đã gặp thì vào chứng kiến khoảnh khắc lãng mạn
của Vũ giám đốc cùng tôi”

Nghe vậy Vũ Băng Băng lấy lại tinh thần kêu lên:

“ Anh...”

Nhưng khi cảm thấy sau lưng như có vật gì nhọn chĩa vào, cô im miệng lại.

Lý Thần thấy vậy, nhất là có người đứng sát đằng sau Vũ Băng Băng như có điều
suy nghĩ, mở miệng chế giễu :

“ Ồ ! Không ngờ đến lúc này mọi người vẫn còn vui vẻ được”

“ A Đại đến hỏi Vũ giám đốc có đồng ý không?”

Lý Đại nghe vậy ngay lập tức xông lại gần Vũ Băng Băng, hắn giơ bàn tay to như
quạt hương bồ cảu mình ra tóm lấy cổ thanh niên đứng sau cô, cứ thế mà một tay
nhấc tên đó lên cách mặt đất một cách dễ dàng.

Tên kia cầm trong tay dao găm rơi trên mặt đất, hai tay ra sức cầm tay của Lý
Đại, hai chân vùng vẫy, mong mỏi hít thêm chút không khí:

“ A...a....a...”

Lúc này mọi người mới tỉnh hồn lại, mọi chuyện xảy ra thật nhanh, cả lũ
không ngờ tốc độ Lý Đại nhanh đến vậy chỉ mất vài giây đã hoàn thành một chuỗi
động tác.

Cường Béo cũng không ngờ, lúc đầu ngoan ngoãn nghe lời hai anh em Lý Thần ,
vậy mà lúc này lại chống đội lại mình.

Có điều nhìn lại sau mình bọn thuộc hạ, Cường Béo khá yên tâm, người của hắn
đông hơn, hắn khẽ vẫy tay tên đứng sau.

Lý Thần nhìn thấy Vũ băng Băng đã giải trừ được uy hiếp, liền cười nói:

“ Chúng ta phải tôn trọng sự tự do của nhau chứ ! Phải không?”

Chưa nói hết câu, Lý Thần giơ nỏ lên nhắm ngay vào Lý Đại, một mũi tên cực
tốc phóng ra.

Tiếng xuyên qua thịt vang lên cùng tiếng kêu gào:

“ Xoẹt ! Aaaa....đau quá.... tay của ta”

Một thằng đàn em của Cường béo làm rơi một con dao trên đất, tay trái ôm cánh
bàn tay phải bị xuyên thủng đổ máu nhoe nhoét của mình, lăn lộn kêu gào thảm
thiết.

Mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ai cũng không nghĩ đến cái nỏ
nhìn qua trông đơn sơ này lực sát thương cùng chính xác lại cao như vậy.

Còn Cường Béo thì khuôn mặt hắn triệt để âm trầm lại ,mọi chuyện phát triển đã
không theo sự khống chế của hắn, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt âm tàn nhìn lý
Thần:

“ Mày dám làm bị thương anh em của tao “

Lý Thần không hề nhìn xem Cường Béo, y quay đầu nhìn Vũ Băng Băng :

“ Giám đốc Băng, cô đồng ý cùng với CƯờng Béo không?”

Nhìn thấy Lý Thần không nhìn mình, Cường Béo đã vô cùng tức tối, hắn ghét
cảm giác bị không để này nhất là Lý thần còn gọi cái biệt hiệu mà hắn ghét
nhất.

Vũ băng Băng lúc này cũng triệt để an tĩnh lại, cô không biết bây giờ mình
lên vui hay buồn nữa, số phận bản thân đang từng bước cách khỏi sự khống chế
của cô. Cô phức tạp nhìn Lý Thần, chán nản mở miệng:

“ Tôi muốn ở một mình!”

Nghe vậy, biết kế hoạch mình thất bại, Cường Béo hừ lạnh dẫn người bỏ đi, hắn
biết giờ chưa phải lúc nhưng sẽ nhanh thôi.

Hai người Lý Thần cũng quay trở lại chỗ tạm trú của mình mà hoàn thiện vũ khí.

Vũ Băng Băng lẻ loi, hiu quanh ngồi trở lại chỗ của mình, ngẩn ngơ nhìn ngoài
cửa sổ.

Mấy thanh niên bị đánh vì đứng ra chống lại Cường Béo cũng đứng dậy, bỏ đi

Mọi người trong nhóm của cô cũng ủ rũ theo cô, ai làm việc của người đấy, có
lẽ cái nhóm nhỏ này sắp tan rã, mọi người phải tự lo cho mình rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà đã đến tối, ánh lửa lại bùng lên giữa
căn phòng này, chiếu rọi lấy nhân sinh sắc thái.

Ai cũng không nói gì, không phải vì học muốn yên lặng, mà do quá đói rồi ,
họ đói đến mức không muốn nói gì nữa

Từ căn phòng bọn CƯờng Béo vọng ra những tiếng kêu rên rỉ ,dâm đãng:

“ Ư...ư...a...a”

Đó là những cô gái đói đến mức không chịu nổi nữa ,đã bán bản thân chỉ vì một
miếng ăn, hầu hết thức ăn tập trung ở chỗ bọn Cường Béo, không chống lại được
chỉ còn cách thuận theo thôi.

Trong căn phòng Cường béo, chiếc đèn tích điện đang chiếu sáng, mười bóng
người trơn bóng lăn lộn lại với nhau, trong đó có bảy nam, ba nữ .Quần áo ,đồ
lót ném lung tung khắp nơi, thậm chí đồ của nữ nhân còn bị xé rách tung tóe

Cường Béo ngồi ở trên đệm của mình thở hổn hển ,hắn ta là đại ca tất nhiên
phải ăn bát canh đầu tiên, giờ đang nằm nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thằng tiểu đệ trung thành nhất của hắn cũng phóng thích xong, nâng quần lên
đi đến chỗ gã ,khuôn mặt hèn mọn, cười tươi như hoa:

“ Sướng vl anh Cường ! Tối nay, anh em nhất định cho anh hưởng dụng Giám đốc
Băng”

Nghe thế Cường béo lập tức trọng chấn hùng phong, gã tươi cười quay sang nhìn
tên đó làm cắt cổ động tác.

Tiểu đệ hiểu ý ,cười nói:

“ Anh yên tâm, bọn lý Thần sáng mai sẽ không còn sống nữa. Bọn em đã chuẩn bị
hết rồi, muốn đấu với đại ca thì chờ chết đi”

Chỗ của Lý Thần, ba người cũng không ngủ, y biết đêm nay nhất định sẽ không
yên bình mà trôi qua vì thức ăn đã chỉ đủ cho bữa sáng mai nữa thôi, mọi âm
mưu sẽ lộ diện vào lúc này.

Ai là vua, ai là giặc sẽ dựa vào thủ đoạn cũng như sức mạnh của mỗi nguời vào
đêm nay.

Tầm mười hai giờ đêm, vài bóng người từ phòng Cường Béo lén lút chui ra ,
không khó nhận ra trong đó có Cường béo vì thân hình của hắn rất dễ nhận ra,
hơn trăm cân thịt đi lại rung lắc khá dữ dội.

Bọn họ thì thầm với nhau:

“ Anh Cường ,bọn em đã mua chuộc được mấy đứa canh gác bên nhóm Vũ Băng băng
rồi, anh có chơi đến chết cô ả, ai cũng sẽ không can ngăn anh”

Cường Béo vui tuwoi, hớn hở:

“ Tốt ,tốt, anh sẽ không quên công của chú cùng các anh em”

“ Bên bọn Lý Thần thì sao?’

Tên đàn em tay cầm dao găm, cười lạnh:

“ Ngày mai ánh sẽ không cần nhìn thấy cái mặt của chúng nó đâu, giết xong bọn
em sẽ ném xác bọn nó xuống duwois làm thức ăn cho lũ quái vật “

Nói xong hắn dẫn tầm sáu thằng tay nắm vũ khí, bước nhẹ chân đến chỗ ngụ của
bọn Lý Thần, chúng đâu biết rằng đợi chờ chúng là những con cừu non đang ngủ
say như chết hay là so chúng còn ác hơn sói đói


Mạt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương #6