Xin Mưa Rơi Nhanh


Người đăng: an12345

Đợi đến chiều tối, cảm thấy ngực không còn đau nhức nữa, đúng như lý Thần đã
suy đoán, dược lực của huyết châu rất mạnh, chỉ cần một phần năm cũng đủ
chữa nội thương nhưng thời gian phải đợi là khá lâu, huyết châu quá trân quý
rồi phải liệp sát các loại Gobin cường hóa mới có được mà chúng phải mạnh hơn
lũ Gobin thường rất nhiều.

Bốn người hôn mê giờ đã tỉnh lại, có lẽ đến ngày mai là sẽ khôi phục hoàn
toàn, sau một ngày liên tục huyết chiến mọi người cũng rất mệt và dưỡng
thương nên Lý Thần cho họ một ngày để nghỉ ngơi cùng điểu chỉnh lại vật tư.

Thấy Chu Nhã đang kiểm kê vật tư thu gom được, Lý Thần gọi cô lại:

“ Nhã ! Thức ăn thế nào?”

“ A anh Thần ! Em đang kiểm kê sắp xong rồi, có lẽ thức ăn cũng đủ cho hai
mươi người chúng ta dùng trong hai ngày” Chu Nhã ngọt ngào đáp lại.

“ Ít như vậy?” Lý thần bất ngờ.

“ Hết cách rồi đội trưởng, thức ăn trong tòa nhà quá ít rồi, chủ yếu là thực
phẩm dự trữ của lao công cùng bảo vệ là chính nhân viên chúng ta đâu mang cái
gì đến công ty” một nhân viên nữ đứng canh xen vào.

Cứ nghĩ sau khi quét sạch lũ Gobin trong tòa nhà là có thể nghỉ ngơi một đoạn
thời gian không ngờ vì thức ăn rất ít nên nhất định y phải lên kế hoạch mới,
Lý Thần mặt tràn đầy trầm tư bỏ đi.

“ Nhã ! cô thích đội trưởng à?” cô nhân viên kia thấy Lý Thần đi xa, quay đầu
nhìn Chu Nhã trêu chọc.

“ Kh..không ! cô nói gì vậy, tôi tôi chỉ coi anh Thần là anh trai thôi!” Chu
Nhã đỏ bừng mặt bối rối nói.

“ Không ư ! Tôi thấy cô thân với đội trưởng thế cơ mà . Nếu cô thích đội
trưởng thì tốt nhất nhanh xác định quan hệ với anh ta đi”

“ Sao vậy?” Chu Nhã nghi ngờ hỏi.

“ Cô không thấy Vũ băng băng liên tục thân cận với đội trưởng à, cô nghĩ cô
ta tại sao nhiều lần liều mạng cứu đội trưởng, cô ta chỉ muốn đội trưởng biết
ơn cô ta rồi sẽ yêu và bảo vệ cô ta thôi, cô phải ra tay nhanh đi nếu không
muốn bị Vũ Băng băng hớt tay trên” nhân viên nữ bát quái nói.

“ Đó là sự thông minh của cô ta đó, cô ta sẽ không như loại đàn bà hám của chỉ
biết dùng thân thể để đổi lấy thứ cô ta muốn, cô ta chỉ xài cách cao siêu là
chơi cảm tình, cảm tình là thứ khó giuồng bỏ nhất mà đội trưởng có lẽ là một
người trọng tình” một nữ nhân viên khác cũng xen mồm vào.

“ Không đến mức đó chứ “ chu Nhã hoang mang nói.

Đến tối, mọi người lại quây quần trong phòng họp tầng 2 cùng dùng bữa tối, mặc
dù chỉ có mì tôm cùng bánh kẹo nhưng ai cũng cảm thấy rất mỹ vị rồi, phải biết
mấy hôm trước họ chưa có bữa nào được ăn no nhất là mấy người mới ra nhập còn
bị bỏ đói mấy ngày.

“ Thật tốt quá, được ăn no rồi”

“ Tôi sắp chết đói rồi, mùi mì tôm thật thơm”

“ Nào chúc mừng! Vì chúng ta còn sống cạn ly”

Nhìn những khuôn mặt vui mừng chuyện trò với nhau này, lý Thần cảm thán trong
lòng, không biết trong họ có mấy người có thể sống xuống tiếp ,mạt thế quá tàn
khốc rồi, tính mạng con người chỉ như cỏ rác, khi chiến đấu mà không may mắn
sẽ cái mạng nhỏ rất dễ dàng mất đi.

“ Hu hu, thật nhớ cha mẹ, không biết hiện tại họ thế nào rồi “

“ Cô đừng khóc . làm cho tôi cũng muốn khóc theo, ô ô ô”

Ánh lửa bập bùng trong đêm đen rất dễ dàng gợi cho người nhơ lại truyện xưa,
Lý Thần cũng không ngoại lệ, y lúc này cũng tràn đầy hoài niệm.

Y nhớ về cha mẹ, nhớ về em gái giờ đang một mình ở thủ đô không biết tình hình
ra sao, nhớ về nàng- người mà hắn đã từng dùng trọn vẹn con tim để yêu không
biết lúc này còn sống không, mạt thế này quá loạn quá nguy hiểm rồi không ai
dám chắc thân nhân người quen mình còn sống.

“ Ầm ầm, uỳnh” tiếng sấm nổ vang dần, sau đó là tiếng mưa rơi lốp bốp, cơn
mưa mùa đông vừa lạnh vừa dai dẳng rơi xuốt đêm.

Ngồi một mình bên cửa sổ, dựa lưng vào tường ngắm mưa rơi, khuôn mặt đón
những cơn gió lạnh đầu mùa đông, trái tim cứng rắn của Lý thần như mềm ra, cơn
mưa đến như khơi dậy tình cảm chôn sâu trong tâm hồn mỗi người.

Lúc này, y không muốn nghĩ đến kế hoạch, đến mạt thế đến giết chóc gì nữa ,
y chỉ nhớ đến nàng, nhớ lại hình bóng đó, nhớ lại nụ cười, nhớ lại mái tóc
đó.

Tiếng hát mang theo tình cảm sâu lắng từ giọng hát trầm bổng từ tính của Lý
Thần nhẹ nhàng vang lên:

Lặng nghe mưa rơi, mưa long lanh trắng xoá đêm mùa đông

Mưa rơi ướt con tim vẫn chờ mong,

Hay mưa buốt giá phố đêm im lặng

Đêm nhớ ai.

Và em đã đến, rồi thoáng qua tôi tựa như mây trời,

Để mưa cứ rơi rơi ướt tâm hồn tôi

Hay mưa mang bóng dáng em xa rồi,

Quá xa rồi (vời)

Xin được bên em trong những giấc mơ,

Để tôi là mây và em là gió bay,

Mình phiêu du tới chân trời,

Nào xa xôi

Xin làm mưa rơi ngập lối em đi,

Để cho em quay trờ về bên tôi trọn vẹn giấc mơ,

Không xa vời.

Một đôi tay nhỏ bé ấm áp ôm lấy cổ y, cằm nàng đặt nhẹ lên vai y, sau lưng
cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể nàng như muốn ủ ẩm trái tim y.

“ Tại sao lại như vậy ?” Lý Thần giọng khàn khàn nói cũng không dứt ra mà vẫn
tĩnh lặng ngồi, tâm lạnh giá của chiến sĩ sau khi huyết chiến cũng cần được ủ
ấm, tâm vẫn luôn lạnh vẫn luôn cứng rắn thì không còn là người mà chỉ là một
cỗ máy chiến tranh.

“ Đừng hỏi tại sao!” nàng nhẹ nhàng nói khẽ vào tai y rồi tĩnh lặng lại, hai
tay càng ôm chặt y hơn

Không gian lại trở lại yên tĩnh, ngoài cửa sổ mưa đông vẫn lất phất rơi, gió
lạnh vẫn thổi vào nhưng hai người đều cảm thấy ấm áp

Hai người vẫn tĩnh lặng như vậy, không ai nói gì mãi đến đêm khuya hẳn

Link cho ai muốn nghe : http://www.nhaccuatui.com/playlist/tuyen-tap-cac-ca-
khuc-hay-nhat-ve-mua-va.0ku6CRHHlA8T.html


Mạt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương #16