Huyết Châu


Người đăng: an12345

Tầng hai tòa nhà văn phòng, trong phỏng nghỉ của trưởng phòng,nằm trên giường
Lý Thần tỉnh lại, vừa khôi phục ý thức thì cơn đau nhói ở ngực truyền đến
khiến khuôn mặt y trắng bệch

“ Đáng chết, kiểu này phải tổn thương khá nghiêm trọng không biết mất bao lâu
mới hồi phục lại” nhớ lại tình cảnh bản thân bị con sức mạnh hình Gobin va
bay, lúc chiến đấu mọi cảm xúc như biến mất, trong đầu y chỉ còn có giết và
giết, lúc này trạng thái khôi phục bình thường Lý Thần nghĩ lại còn hơi sợ ,
nếu không có Vũ băng Băng lao vào cứu y ra thì có lẽ y đã chết.

Đứng dậy, đi ra ngoài, ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy mọi người đều tụ tập ở đây.

“ anh Thần, anh tỉnh rồi thật tốt quá” Lý Đại nhìn thấy y đi ra, vui mừng khôn
siết, miệng cười toe tét đến tận mang tai.

“ anh Thần” Chu nhã kêu to lên rồi chạy lại ôm lấy Lý Thần, đầu cô dựa vào
ngực y khóc thút thít.

“ Thật tốt quá, đội trưởng tỉnh lại rồi”

“ Tôi biết ngay mà, đội trưởng sao có thể bị con Gobin đó hạ gục được, không
phải giờ đã tỉnh sao”

“ Hừ ! Mồm thối, hạ cái gì mà hạ”mọi người còn lại cũng vui mừng khôn xiết ,
khó khăn lắm mới có một người đáng tin để dựa vào trong mạt thế này họ còn
chưa muốn thay độii trưởng mới. Đâu phải người lãnh đạo nào cũng chuyên xông
pha lên trước chiến đấu cùng thuộc hạ.

Nhìn Vũ băng băng cô đơn ngồi một góc, Lý Thần buông Chu Nhã ra đi lại gần :

“ Cảm ơn cô!” chỉ đơn giản ba chữ nhưng bao hàm trong đó là cảm xúc chân thành
của y.

“ Không có gì ! Đó là điều mà tôi phải làm” Vũ Băng Băng, trên khuôn mặt xinh
đẹp cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng trả lời y.

Đợi cảm xúc mọi người ổn định lại, lý Thần mới quay ra hỏi Ngô Phúc về tình
hình trận chiến sau khi y hôn mê.

“ Sau khi cậu hôn mê, chúng ta đã tiêu diệt nốt lũ Gobin còn lại và thành công
đóng cánh cửa thép xuống nhưng hi sinh cũng rất nhiều người”

“ Đội 1 chết ba người, đội 2 chết sáu người, đội hậu cần cũng chết ba người,
còn có năm người trọng thương nếu không có thiết bị y tế chuyên nghiệp thì
cũng không qua khỏi hôm nay” Ngô Phúc giọng khàn khàn nói:

Trận chiến tàn khốc như thế mà chỉ chết có mười hai người đã nằm ngoài dự liệu
của Lý Thần nhưng nghĩ đến mấy anh em cùng vào sinh ra tử giờ người chết người
hấp hối làm tâm y co lại, nỗi buồn chàn ngập.

Mọi người nghe thế cũng tĩnh lặng lại, bầu không khí thương tiếc bao phủ cả
căn phòng, mặc dù họ trước đó còn không thân quen, thậm chí còn ghét nhau
nhưng trải qua những trận chiến tàn khốc đó, mồ hôi cùng máu đã kéo họ lại
với nhau, đội ngũ cũng chân chính có linh hồn có gắn bó mà không phải đám
người ô hợp chia năm sẻ bảy.

Không gian tĩnh lặng bỗng bị Cao Ngụy đánh phá, chỉ thấy hắn đang ngồi bỗng
đứng bật dậy, chu lên:

“ Có cách rồi, có cách rồi”

Mọi người thấy hắn phá đám mà bực mình nhìn hắn.

Cao Ngụy ngại ngùng nhìn mọi người rồi lập tức chạy tới bên Lý Thần hưng phấn
kêu: “ anh Thần em có cách cứu mọi người”

“ Ồ ! Cách gì ,mau nói” Không đợi Lý Thần trả lời bên cạnh y Lý Đại đã không
thể chờ nổi nữa túm lấy Cao Ngụy ép hỏi.

“ Từ từ đã, tôi nói, không phải trong tiểu thuyết đã viết đầy ra sao, giết
quái vật thu gặt tinh hoa của chúng như tiến hóa thịt, thú đan ,... đều có
tác dụng chữa thương cùng tiến hóa sao”

“ Cái này cũng quá huyền huyễn chứ, đây là hiện thực đâu phải trong truyện”

“ Có gì mà ảo tưởng, lũ quái vật này xuất hiện đâu có khoa học mà từ hố sâu bò
ra biết đâu trong cơ thể chúng lại có vật chất có ích gì” mọi người cãi cọ om
sòm.

“ Được rồi ! Thử một chút cũng không sao. Cao ngụy, cậu dẫn hai người cùng
nhau giải phẫu thi thể quái vật xem có tìm thấy gì không”

“ Rõ” Cao Ngụy hưng phấn, đây là cơ hội của hắn, nếu suy nghĩ của hắn đúng
thì hắn sẽ lập một công to cho đội ngũ, nhất định sau này Lý Thần sẽ coi trọng
hắn hơn.

Mọi người cũng không nén được lòng hiếu kì, nhao nhao theo sau xem thế nào.

Hai mươi phút sau, Cao Ngụy cùng mọi người uể oải quay lại, không ai nói gì
khắp khuôn mặt là thất vọng.

“ Thế nào ?” mặc dù Lý Thần cũng không kì vọng cao với việc này, dù sao cũng
chỉ là ảo tưởng, đời thực đâu như trong truyện nhưng thấy thần sắc của mọi
người y cũng hơi thất vọng.

“ Xin lỗi anh Thần, bọn em đã nghiền nát cả người chúng mà không tìm thấy cái
gì đặc biệt hữu dụng” Cao Ngụy chán nản nói.

“ Cũng đâu phải đã tìm hết” theo sau cùng là Chu Nhã lầu bầu nói nhỏ.

Nghe thế Lý Thần lập tức hỏi: “ Sao vậy Nhã, em có phát hiện gì à? “

“ A, em thấy mọi người đã tìm kiếm trong người mấy con sức mạnh hình Gobin
đâu” Chu Nhã nghe thế giật mình hồi đáp.

Nghi ngờ nhìn Cao Ngụy, Lý Thần hỏi: “ Sao lại chưa tìm kiếm hết?”

Cao Ngụy lo sợ tái mét mặt mày: “ Em, em cũng không có ý gì, chỉ là thân thể
mấy con đó cứng quá, rất khó để phân giải hết”, họ đã phân giải gần trăm thi
thể Gobin thường mà chả có phát hiện gì, đợi đến lúc phân giải Gobin cường
hóa thì do cứng quá không chém nát được nên họ cũng từ bỏ và cho ra kết luận
là không có gì.

“ Đã làm gì thì làm đến cùng, Lý Đại kéo xác một con Gobin cường hóa lên đây “
Lý thần phân phó:

Một lát sau, Lý Đại kéo xác một con sức mạnh hình Gobin lên tầng hai rồi đặt
nó xuống giữa phòng.

Đó là xác một con Gobin cường hóa cao to nhưng giờ đã bị phân giải khắp nơi,
mặc dù chưa phân giải hết nhưng hầu như đã gần đủ, cái đầu nó vẫn bảo trì
nguyên dạng mặc dù trên mặt nó đã bị chém nhiều nhát dao.

“ A Đại, cầm rìu bổ cái đầu này ra, nhớ bổ từ từ thôi đừng một phát chẻ làm
đôi”, cứng rắn như vậy chỉ có Lý Đại mới có thể bổ ra.

“ Hây za” một tiếng, lý Đại giơ rìu lên bổ xuống, phập một phần đầu bị chặt ra
, Cao ngụy ngay lập tức chạy lại nhặt cái đầu lên, cầm dao găm moi moi tìm
kiếm.

“ Ồ” Cao Ngụy kinh ngạc kêu lên, chỉ thấy hắn moi ra từ não con Gobin một hạt
châu đỏ sẫm.

“ Cài gì vậy?”

“ Thật có phát hiện à.Trời ! Chả nhẽ đó là thú đan trong tiểu thuyết”

“ anh Thần, anh xem” Cao Ngụy như hiến báu vật, hai tay cầm hạt châu đỏ sẫm
dâng cho Lý Thần.

Cầm hạt châu vào tay, Lý Thần mới hiếu kì ngắm kĩ. Đó là một hạt châu màu đỏ
sẫm như huyết chỉ to bằng viên trân châu thông thường, cầm trong tay cảm giác
hơi ấm áp,dùng sức nắm chặt cũng không dễ dàng vỡ nát mà khá cứng cỏi.

“ Thật kì diệu, không ngờ trong đầu con quái vật lại kết một hạt châu như vậy,
ăn nó vào liệu có thể tiến hóa bản thân thành super man?” mọi người sợ hãi
thán phục.

“ Tuy là rất giống những vật chất có ích trong tiểu thuyết nhưng ai dám chắc
ăn nó vào không sao cả” Lý Thần nhàn nhạt nói.

“ Cái này!” Mọi người nhất thời yên tĩnh lại, bàn bạc thì có vẻ rất vui, rất
ra sức nhưng để đứng ra dùng thử làm chuột bạch thì ai cũng chần chừ, dù sao
cái này cũng không có kiểm nghiệm qua, mặc dù trong tiểu thuyết có rất nhiều
nhưng ai dám tin.

“ Không phải có năm người bị thương đó sao, dù sao họ cũng không qua khỏi hôm
nay, cho họ dùng đi”có người nêu ra ý kiến.

“ Đúng vậy, dù sao cũng chết không bằng cho họ thử” mọi người nghe vậy đều gật
dầu đồng ý.

“ Vậy cho họ dùng thử đi!” Lý Thần cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì hay hơn,
mặc dù năm người kia đã hôn mê sâu nê không thể hỏi ý kiến họ được, nhưng thời
kì phi thường phải dùng cách phi thường.

Nhìn hạt châu đút vào miệng một người bị trọng thương, mọi người đứng vây xung
quanh đợi chờ kì tích.

Vài giây sau, chỉ thấy vết thương trên người hấp hối đang từ từ khép lại rồi
kết sẹo đóng vẩy, khuôn mặt anh ta cũng từ trắng bệch chuyển thành hồng nhuận
phơn phớt.

Năm phút sau, anh ta tỉnh lại, thanh niên hoang mang nhìn xung quanh rồi mở
miệng: “ Chuyện gì vậy, sao tôi lại ở đây, vết thương trên người tôi...”

“ Quá tốt rồi, chúng ta thành công rồi”

“ Thần dược, thật là thần dược, quá thần kì rồi” mọi người reo hò ầm ì, người
quen của thanh niên đó chạy lại gần y rồi kể cho y chuyện gì đã xảy ra.

Đợi cho mọi người bình phục lại, Lý Thần mới hỏi thanh niên: “ Sao rồi ! cậu
cảm giác thân thể thế nào, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“ Cảm ơn anh Thần, em thấy mình đã hoàn toàn hồi phục rồi! Không thấy có khó
chịu chỗ nào” thanh niên vừa sống lại từ quỷ môn quan thần sắc tràn ngập biết
ơn nhìn Lý Thần, nếu y không cho hắn ăn viên linh dược thì giờ hắn vẫn giống
bốn người đang hôn mê kia.

“ Cậu có cảm thấy bản thân mạnh mẽ lên không hay có xuất hiện dị năng gì
không?’ bên cạnh theo dõi Cao Ngụy nhảy xổ ra truy vấn.

“ Mạnh lên, dị năng, tôi cảm thấy bản thân bình thường mà” thanh niên nghi
hoặc nhìn mọi người.

“ cậu thử đứng lên đấm hết sức vào người tôi xem nào” Lý Đại giọng ồm ồm vang
lên.

“ Đúng vậy thử đi, thử đi mới biết” mọi người lập tức lùi về sau tạo không
gian cho hai người.

Sau một tiếng thử đủ mọi cách, họ cũng không phát hiện thanh niên có điều gì
khác thường, thân thể y ngoài khỏe lại ra chả có gì đặc biệt sức mạnh và tốc
độ vẫn vậy.

“ Có lẽ Huyết châu chỉ có tác dụng chữa thương mà thôi” mọi người thát vọng
tràn trề, lúc trước họ còn dựa vào nó biến bản thân thành super man không ngờ
hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.

“ Huyết châu mặc dù chỉ có tác dụng chữa thương nhưng giá trị của nó đã đầy đủ
trân quý, Lý Đại đi lấy những viên còn lại rồi tập trung cất giữ, muốn sử
dụng nó phải được sự đồng ý của tôi” tui mọi người có lẽ sẽ bất mãn nhưng
nguồn tài nguyên quan trọng vô cùng này nhất định phải nắm trong tay y, Lý
Thần phân phó.

Sau khi quét sạch thi thể mấy con Gobin cường hóa còn lại ,trong tay Lý Thần
là năm viên huyết châu tròn vo ánh lên màu đỏ sẫm như huyết.

“ một viên có lẽ là quá nhiều cho nên người kia mới có thể khôi phục lại nhanh
như vậy” nghĩ vậy Lý Thần cầm dao cắt một viên huyết châu làm năm phần, rồi y
ăn vào một phần bốn phần còn lại giao cho đội hậu cần đi cho bốn người còn
đang hôn mê kia ăn.

Nuốt vào một phần năm viên huyết châu, Lý Thần chỉ thấy hơi cứng rắn huyết
châu vào miệng lập tức tan ra thành một ít dung dịch rồi chảy xuống cổ họng,
cuối cùng tâp chung tại ngực y, cảm giác ấm áp bao phủ ngực làm cơn đau của y
hơi giảm bớt.

“ Thật thần kì” cảm thán một tieeng Lý Thần cất nốt bốn viên còn lại vào một
chiếc hộp gỗ.


Mạt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương #15