Tiểu Đội Sơ Thành


Người đăng: an12345

Khi năm người lên tầng trên, chỉ thấy cả lũ người bỏ chạy lúc nãy, giờ xúm
lại với nhau ở một góc, sợ hãi nhìn con quái vật đang cách xa năm mét đang ăn
thịt tên cầm rìu vừa nãy bị Lý Đại đo ván, máu thịt be bét không nỡ nhìn.

Mặc dù thằng kia lúc nãy còn muốn giết mình ,Lý Thần nhìn cảnh quái vật ăn
nhân loại mà đỏ ngầu đôi mắt, kêu gào một tiếng, cầm trong tay mâu ném mạnh
mà ra.

“ VÙ....vù...” tiếng mâu xé không khí bay vút “ Phụt” xuyên từ đằng sau gáy
quái vật đến trước mồm của nó, mũi mâu chỉ thẳng về phía mọi người làm họ
càng thêm sợ hãi.

“ Hừ” : Bình phục tâm tình lại, Lý Thần đợi mọi người hơi ổn định lại, rõng
rạc nói chuyện

“ Sau tất cả mọi chuyện, hẳn mọi người đã hiểu thấu được sự đáng sợ của mạt
thế này . Không chỉ quái vật đáng sợ mà còn người cũng hung tàn không kém, vì
vậy chúng ta không thể năm bè bảy mảng được nữa . Chúng ta cần hợp nhất lại ,
tập trung dưới sự chỉ huy của tôi, chắc chắn tôi sẽ lãnh đạo mọi người sống
sót trong mạt thế này”

“ Giờ ai phản đối thì đứng ra”

Nếu giờ là hôm qua, có lẽ ở đây sẽ có rất nhiều sự phản đối, mạt thế lúc
trước Lý Thần cũng chỉ là một tên nhân viên bình thường mà thôi, hầu như mọi
người sẽ không phục y. Nhưng sau tất cả mọi chuyện diễn ra liên tục, mọi
người đã phần nào hiểu được hiện thực tàn khốc này, ai quyền đầu lớn ai là
lão đại.

“ Tôi cực lực ủng hộ anh Thần làm lão đại “ Cao Ngụy hơi run rẩy đứng ra cười
nịnh nọt nhìn Lý Thần, hắn biết lúc này là lúc xoạt độ tồn tại tốt nhất

Kinh ngạc nhìn Cao Ngụy đứng ra, Ly Thần không ngờ mấy hôm không thấy động
tĩnh gì Cao Ngụy giờ lại đứng ra tỏ thái độ tuy nhiên y cũng chả nói gì ngoài
câu “ Rất tốt”. Có người đứng ra tán thành còn hơn là tất cả đều trầm mặc thừa
nhận.

Nhìn một vòng, tất cả đều ngồi im thin thít ,sợ hãi nhìn bản thân, Lý Thần
hài lòng gật gật đầu, mặc dù hợp nhất hơi muộn nhưng nhìn bộ mặt sợ hãi lẫn
nghe lời của mọi người y rất hài lòng:

“ Từ giờ trở đi, mọi thức ăn sẽ tập trung phân phối, việc này sẽ do Chu Nhã
phụ trách”

“ Tất cả mọi người sẽ phải phục tùng mọi mệnh lệnh vô điều kiện, ai không
nghe thì tự lãnh lấy hậu quả”

“ Ngô Phúc dẫn hai người đi canh gác cửa sắt tầng sáu đi, nghiêm cấm ai dám
tới gần “

“ Tốt” Ngô phúc đáp lại rồi chọn hai người đi cùng mình, hai người được chọn
ngoan ngoãn đi theo.

“ Được ròi ,những người còn lại phân công nhau dọn dẹp sạch sẽ tất cả các tầng
, sau đó tự đi nghỉ ngơi đi” Nói xong Lý Thần trở về phòng mình nghỉ ngơi, cả
đêm huyết chiến y đã vô cùng mệt mỏi rồi.

Những người còn lại ,vội vàng đứng lên dọn dẹp thi thể cùng máu, người bị
thương đi băng bó, thu tập vũ khí rơi vãi, đồ dùng ,....Ai cũng không dám cãi
lời Lý Thần, sự khủng bố của hắn từ giờ trở đi đã đi sâu vào tâm những người
ở đây rồi.

Sáng hôm sau, tận thế này thứ ba.

Khi tia nắng sớm chiếu qua cửa sổ hắt vào mặt ,Lý Thần mới tỉnh lại, y mỏi
mệt duỗi người một cái rồi ngồi dậy

“ anh Thần, tỉnh rồi à ! anh rửa mặt, đánh răng đi” Chu Nhã không biết đã
ngồi đây từ bao giờ chuẩn bị một chậu nước, khăn mặt cùng bàn chải đánh răng
, ôn nhu hiền dịu như thiếu phụ.

Cô đã ngồi đây từ sớm, ngắm Lý Thần ngủ mà suy nghĩ viển vông, cô không ngờ
anh Thần mà bản thân quen thuộc bấy lâu nay bây giờ lại thay đổi nhiều đến vậy
, mặc dù cô ít cảm thấy sự hiền lành trước kia của y nhưng y bây giơ lại làm
cô có cảm giác cực kì an toàn cùng dựa vào.

“ Sao em lại ở đây, mọi người đâu rồi”

“ Mọi người đang tập luyện thân thể dưới sự chỉ huy của anh Phúc, anh ý nói
muốn sống sót trong mạt thế này nhất định phải rèn luyện thân thể” Chũ Nhã dịu
dàng đáp.

Nghe thế Lý Thần hơi nhăn mày, luyện tập đồng nghĩa với tieu hao lượng thức ăn
lớn nhưng lại nghĩ cuối cùng cũng phải đối mặt với nguy hiểm để kiếm thức ăn
thì rèn luyện thân thể một chút cũng tốt vì phần lớn người ở đây đều là nhân
viên văn phòng, sức khỏe hầu như đều nằm ở trạng thái á khỏe mạnh

Đơn giản tẩy rửa một phen, lý thần đứng lên cùng Chu Nhã đi ra ngoài, ngoài
phòng họp chính giờ đã tụ tập tất cả mọi người ,người người nhốn nháo ,ầm ĩ.

Trung tâm căn phòng là tất cả nam nhân cởi trần đang tập hít đất, mồ hôi rời
như mưa có lẽ đã tập được một lúc lâu rồi . Họ vừa tập vừa thở dốc “ Ồ...Ồ...”
ngước mắt nhìn trước mắt Ngô Phúc, trong mắt vừa có khâm phục vừa có kính sợ.

Nhìn mười người vừa nãy vẫn còn kêu gào ầm ĩ giờ ngoan ngoãn nghe lời luyện
tập, Ngô Phúc khá hài lòng, bắt truyện với một bên vừa đến Ly thần :

“ Tỉnh rồi “

“ Ừm” Lý Thần khá xấu hổ ,người ta dậy từ sớm luyện tập mà bản thân còn ngủ
nướng, lập tức cởi áo phông mới ra nằm xuống chống đẩy, chỉ thấy thân hình y
không to khỏe nhưng khá cân đối, bắp thịt có một chút, khuôn ngực có chút
hình thành, cơ bụng hơi ẩn hiện sáu múi.

Đó là thành quả hồi trước chăm chỉ tập luyện của hắn nhưng cũng hoang phế mấy
tháng rồi vì công việc rất bận rộn, giờ luyện tập lại với cường độ cao tuy
hơi không thích ứng nhưng cơ sở có thể nói khá tốt.

Mọi người khá bất ngờ, không tin được mới lên chức đại ca như Lý Thần không
tranh thủ hưởng thụ mà lập tức nằm xuống tập luyện cùng mọi người, động tác
còn rất tiêu chuẩn, họ nhìn y ngoài sự kính sợ ra còn có chút ít nhu hòa nữa ,
ai cũng muốn có một lão đại cùng đồng cam cộng khổ

Các nữ nhân khác đang sắp xếp, dọn dẹp nhìn thấy thế hơi đỏ mặt nhưng trong
tâm yên tâm rất nhiều, ít ra không phải Cường Béo là được.

Hít đất, gập bụng, nhảy cóc, thay đổi bài tập liên tục, một tiếng đồng hồ
sau Lý Thần mới mồ hôi nhễ nhãi đứng lên, bên cạnh Chu Nhã đã cầm sẵn khăn
lông đứng cạnh, chu đáo đến tận cùng.

Đợi mọi người tất cả quen thuộc xong, Lý Thần triệu tập tất cả tụ tập lại.

Nhìn tất cả mọi người tuy tinh thần tốt một chút nhưng còn rất hoang mang nhất
là lũ đàn em của Cường Béo.

“ Từ giờ trở đi mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống
mới ,cuộc sống tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh” Lý Thần rõng rạc nói

“ Chúng ta sẽ thực hành chế độ mới: ai cống hiến cho nhóm nhiều thì hưởng đồ
ăn cùng quyền lợi nhiều, còn lại thì không cần tôi nói cũng tự biết, ai
không muốn làm việc vậy xin mời tự ra đi” nhìn mọi người không ai nói gì, Lý
thần khá hài lòng

“ Tất cả có bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí ,đồ ăn còn đủ cho bao lâu” Lý
Thần quay sang Ngô Phúc hỏi, hắn biết Ngô Phúc tuy không thích nói nhiều
nhưng cái gì cũng để tâm.

“ Tính cả chúng ta là mười bảy người, trong đó nam có mười người ,nữ có bảy
người, một người bị thương nặng chính là tên đi ám sát chúng ta”

“ Vũ khí ngoài hai khẩu súng k-54 ra còn có hai cái rìu chữa cháy, năm cái
mâu”

“ Đồ ăn còn đủ cho tất cả dùng trong nửa ngày hôm nay”Ngô Phúc nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Lý Thần chau mày lại, như vậy lập tức phải hành động ngay, thời
gian không đợi người.

“ tất cả nam nhân tập hợp, người khỏe mạnh được quyền lựa chọn vũ khí tốt hơn
, những người còn lại tự đi kiếm vũ khí, trong vòng hai mươi phút tập chung
lại đây”

“ Còn nữ nhân đi sưu tập những tấm ván gỗ làm công cụ phòng ngự, chuẩn bị đồ
băng bó chữa thương kịp thời”

“ Đừng ai nói với tôi, không muốn hay gì đó, không muốn làm vậy chờ chết đói
đi” Mắt lạnh nhìn tất cả mọi người, lý thần cũng tự đi chuẩn bị, một cuộc
chiến mới sắp nổ ra, tính mạng có thể bất cứ lúc nào mất đi

* Cầu ủng hộ: Kim Phiếu, đậu,...*


Mạt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương #10