Quét Sạch Tòa Nhà 1


Người đăng: an12345

Hai mươi phút sau, mọi người đã tập trung lại, nam nhân người nào cũng nắm
chặt vũ khí trong tay thần sắc căng thẳng, nữ nhân cũng đã chuẩn bị đồ dùng
mà Lý Thần giao cho, ai cũng nhìn vào đứng ở trước mắt Lý Thần.

Tay phải cầm mâu tự chế, tay trái cầm một lá chắn bằng gỗ nhỏ bán kính hai
mươi cm Lý Thần khuôn mặt ngưng trọng, băng lãnh nhìn mọi người:

“ Giờ chúng ta đã bị dồn đến nước đường cùng rồi. Một là chiến đấu giành đồ ăn
, hai là chết đói”

“ Mọi người hãnh nói cho tôi : Có muốn chết đói ở đây không?”

“ Không!” tiếng quát to đồng đều đáp lại.

“ Có muốn trở thành đồ ăn cho lũ quái vật gớm giếc không?”

“ Không !” lần này tiếng gào còn to hơn, nam nhân ý chí chiến đấu sục sôi ,
nữ nhân cũng bị cảm nhiễm bầu không khí mà bớt run dũng cảm không ít.

“ Vậy thì chiến !” Lý Thần cũng quát to, sách theo mâu dẫn đầu đi xuống cầu
thang chỗ tầng sáu.

Mọi người cũng bám riết theo sau, tất cả đi hết, không một ai lưu lại, cho
dù có thất bại thì cùng lắm cùng chết ,còn ở lại một mình cuối cùng cũng sẽ
chết đói trong cô độc mà thôi.

Sợ chết ai cũng sợ nhưng cô độc mà đợi chờ tử vong mọi người còn sợ hơn ,cho
nên không một ai lui lại kể cả nam lẫn nữ.

Đến nơi, nhìn qua lũ quái vật đã bổ sung sau song sắt, tuy họ nhìn chúng có
chút sợ hãi nhưng ít ra đã dám đối mặt.

“ Lý Đại làm tiên phong” Lý Thần phân phó.

“ Rõ” Lý Đại cầm cái rìu vác trên lưng như con gấu đen to lớn tiến lên đứng
đằng trước, với khổ người cùng sức mạnh của gã không làm tiên phong thì thật
phí của trời.

“ Tôi làm chỉ huy chính diện, Ngô Phúc là phó chỉ huy hậu diện” Lý Thần tiếp
tục phân phó, Ngô pHúc gật gật đầu.

“ Còn nữ nhân sẽ do Vũ Băng Băng chỉ huy ,Chu Nhã là phó chỉ huy, nhiêm vụ là
di chuyển đồ đạc, tiếp tế, cứu chữa cho người bị thương” Nhìn đằng sau khuôn
mặt sương lạnh, tay cầm nỏ tên Vũ băng Băng cùng thần sắc bối rối Chu nhã, Lý
Thần phân phó.

“ tất cả rõ nhiệm vụ chưa ?”

“ Rõ” tiếng quát to đáp lại vang vọng cả tầng.

Nhìn lũ quái vật đứng sau cánh cửa sắt không tiến vào được nửa bước ,Lý Thần
nảy ra ý nghĩ:

“ Những ai cầm mâu đứng ra”, theo tiếng năm người cầm mâu đứng ra ,đó là năm
người cao to nhất vì Lý Thần đã phân phó ai to khỏe được ưu tiên chọn vũ khí,
họ thần sắc nghi hoặc nhìn Lý Thần, đợi y hạ mệnh lệnh tiếp theo.

“ Xếp thành hàng ngang, dùng mâu đâm lũ quái vật kia, nhớ kĩ giữ khoảng cách
vừa đủ, chuyên chú đâm vào đầu hoặc trái tim trúng đó là vị trí trí mạng” bản
thân cũng đứng ra, chen đến giữa hàng, Lý thần phân phó.

Ngô Phúc cũng gia nhập vào, hàng ngang bảy người, tay tay cầm mâu nhọn tiến
lại gần cửa sắt ngăn tầng.

Nhìn chuần, đâm, từng mâu xuyên qua song sắt đâm về phía lũ quái vật đang
nhe răng trợn mắt nhìn mọi người, tuy độ chính xác không cao mà lũ Gobin cũng
khá nhanh nhạy nhưng khoảng cách gần như thế tiếng “ Phập,phập” đâm vào thịt
bắt đầu vang lên.

Từng lưỡi dao đâm vào rút ra kéo theo là máu, óc phun tung tóe, từng con từng
con Gobin ngã xuống.

Nhìn thấy thành quả chiến đấu, cả nam lẫn nữ đều vui mừng reo hò ầm ĩ, họ
không ngờ tưởng như huyết chiến ,cận thân bác đấu với lũ quái vật lại trở
thành cảnh đồ sát thế này.

Nhìn con Gobin cuối cùng ngã xuống ,Lý thần cầm mâu gõ vang cửa sắt “ uỳnh
uỳnh”, nhưng đợi mãi vẫn không thấy con quái vật nào xuất hiện.

Quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm vui sướng như trút được gánh nặng của mọi
người y nhàn nhàn mở miệng

“ Đừng vui mừng quá sớm, quái vật có thể vẫn còn ở tầng dưới mà mục tiêu chúng
ta là xuống dưới tìm thức ăn chứ không phải ở đây reo hò”

“ kẹt kẹt” cánh cửa sắt lại mở ra lần nữa, lúc này nó không phải cánh cổng
địa ngục đêm hôm qua, mà là cánh cổng khởi đầu cho cuộc đi săn không biết ai
là con mồi ai là thợ săn của nhân loại cùng quái vật.

“ Di chuyển từ từ xuống dưới, từ bây giờ năm người tay phải cầm mâu, tay
trái cầm lá chắn sẽ là đội 1đi ở trước, đội 2 là những nam nhân còn lại đi ở
sau, những nữ nhân còn lại sẽ là đội hậu cần đi sau cùng” Lý Thần vừa đi vừa
phân phó.

“ Rõ” mọi người đều nhịp đáp lại, tuy không to rõ nhưng nghiêm túc không ít.

Khi xuống đến tầng sáu, đội 1 dàn trận ở trước, những nam nhân cao to này
phần lớn là bảo vệ ở toàn nhà tay trái cầm lá chắn gỗ giơ cao lên trước ngực
tay phải cầm mâu tự chế hơi khom lưng di chuyển chậm chạp lên trước, đội hai
hai tay nắm chặt côn bổng đứng hai bên trái phải sau lưng họ tùy thời hỗ trợ ,
đội hậu cần thì đi tuốt ở đằng sau.

Đội ba người chủ lực Lý Thần, Ngô Phúc, Lý Đại thì đứng thành hình tam giác ở
trung tâm tùy thời đóng vai trò chủ chiến.

Nhìn căn phòng trung tâm từng bước tới gần, mọi người như ngừng thở, mắt liếc
dao dáo chung quanh, nhất là góc khuất, ai cũng không dám thả lỏng chủ quan.

“ Vèo, vèo, vèo” tiếng xé gió vang lên, chỉ gặp hàng mấy chục con Gobin
xuất hiện, chúng kêu gào quang quác xông lại trùng kích trận hình. May mà đội
ngũ đi từ trong góc dến nên không bị vây quanh.

Nhìn khoảng cách ngày càng gần, Lý Thần quát to : “ Ra mâu, ngắm chuẩn, đâm”

Theo tiếng quát to, đội 1 giờ lên trong tay mâu đâm thẳng về trước ,họ tay
trái cầm tấm chắn che chắn bản thân quá kín đến mức không để ý tầm mắt lên
hiệu quả không cao, chỉ đâm bị thương vài con, vài con húc vào tấm chắn tuy
không xô ngã được mọi người nhưng cũng làm trận hình loạn lên.

Chúng dễ dàng xuyên qua đội 1 xông về phía đội hai, thấy thế ba người Lý Thần
xông lên vừa quát to : “ tản ra, tản ra ,hình thành vòng tròn vây quanh
chúng”

Đôi 2 chủ yếu là nam nhân viên văn phòng thân hình gầy yếu, nhìn lũ Gobin
xông lại từ lâu đã sợ vỡ mật, có vài người nghe theo lời chỉ huy mà tản ra ,
có người thì sợ hãi đến mức đứng chết chân tại chỗ.

Chờ đợi họ chỉ có số phận bị móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn xé sống.

“ A...â..aaa.aa đau quá, cứu cứu”

Nhìn từng người kêu gào thảm thiết ngã trong vũng máu, ba người Lý Thần đỏ
ngòm con mắt, tay cầm vũ khí kêu gào xông lại.

Nhìn trận hình hoàn toàn tan vỡ Lý Thần cũng không thử chỉ huy họ lại nữa, tay
cầm mâu xông lên, một mâu quét ngang đập bay một con quái vật đang nhào lên.

Lý Đại thì như một cỗ máy chiến tranh, cứ gặp chiến đấu nhất là đánh giáp lá
cà hắn lại hưng phấn phát điên, tay cầm rìu như tử thần liêm đao, rào rào thu
gặt đầu quái vật, có lẽ hỗn chiến mới thể hiện rõ được sức mạnh cùng ưu thế
của Lý Đại, gã như sư tử nhập bày dê, tha hồ tàn sát.

Ngô phúc tuy có kém hơn nhưng hắn phát nào chắc phát đó, quái vật cũng không
chống đỡ được quá ba hiệp từ tay gã.

Thực chiến là phương pháp trưởng thành nhanh nhất, cách dùng mâu của Lý Thần
tiến bộ rõ rệt, mâu mâu thấy máu dù trước đây y chưa từng dùng vũ khí cán
dài.

Lúc nguy cấp y cũng chả biết tiết kiệm đạn nữa, từng viên đạn nóng bỏng bay
vụt ra từ nòng khẩu k-54, không ngừng xuyên thủng sọ não mấy con quái vật gần
người y.

Máu tanh mưa máu, kéo dài tận mười năm phút mới kết thúc ,thỉnh thoảng người
bị thương được các nữ nhân dưới sự chỉ huy của Vũ Băng Băng bất chấp nguy hiểm
xông vào rìa chiến trường kéo ra, được đội hậu cần mau chóng băng bó cầm máu,
không đến mức mất mạng dễ dàng.

Nhìn khắp nơi là huyết cùng chân cụt, tay đứt có cả của người cùng quái vật ,
lý Thần khắp người là máu đứng ở trung tâm ồ ồ thở dốc, bên cạnh y là hai
người Ngô phúc không dời một bước, kề vai sát cánh ,bảy phần quái vật là do
ba người họ giết.

Ngồi xuống góc phòng nghỉ ngơi ,kêu lại Vũ băng băng, lý Thần hỏi:

“ Tình hình thế nào, thương vong ra sao?”

Vũ băng băng phức tạp nhìn y: “ Chết sáu người, năm nam một nữ, hầu như
người còn lại đều bị thương tổn tuy nhiên không đến mức đứt chân đứt tay”

Nghe vậy, lý Thần đau thương thở dài, chiến đấu hi sinh là điều không tránh
khỏi.


Mạt Thế Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương #11