Người đăng: Ntdnghia97
Huyền Anh cố bình ổn lại con tim đang chạy loạn lồng ngực nàng, nghe được Hàn
Phong mở lời mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô cố gắng nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong nói:
“Lý do tại sao quân đội lại phản ứng nhanh như vậy kỳ thực cũng đơn giản thôi.
Thời đại này, không có thiếu những bộ phim nói về thể loại mạt thế. Mặc dù lúc
trước không ai đề cập đến nhưng không có nghĩa là chính phủ không đề phòng
nguy cơ sinh hoá này. Vì thế, ngay khi 2000 người đầu tiên trên hồ hoàn kiếm
bị thi hoá, các doanh trại quân đội đã chuẩn bị đầy đủ rồi”
“Đặc biệt là quân khu số 7 của ông em lại nằm ngay cạnh Hoàng Thành Thăng Long
và ông đã không chút do dự đặt hoàng thành Thăng Long làm căn cứ.”
“Chính vì vậy, quân khu số 7 đã đặt được một căn cơ vững chắc ngay từ những
ngày đầu tiên khi sự kiện mạt thế nổ ra. Ông em đã giải cứu được rất nhiều
người sống sót và truyền tin tức đi khắp cả nước trước khi đài truyền hình
cùng sóng radio bị sụp đổ và mất tín hiệu.” Huyền Anh có chút kiêu ngạo nói.
“Vậy có ta có thể hiểu rằng hệ thống chính phủ đã được thiết lập trở lại ?”
“Không hắn là như vậy… Khi thời đại mạt thế nổ ra, các chính trị gia đã không
còn hiệu lực nữa, bộ máy nhà nước đã sụp đổ, những người có thực quyền bây giờ
là những người nắm trong tay sức mạnh của quân đội. Quân khu số 7 là một trong
những quân khu có nhiều hảo thủ và sở hữu nguồn hoả lực mạnh nhất, đại khái
anh có thể hiểu thời đại bây giờ, nắm đấm người nào to hơn, người đó có
quyền.” Huyền Anh nói.
“Vậy tại sao em lại không có ở trong căn cứ mà đến bây giờ mới tìm đường trở
về?” Hàn Phong thắc mắc.
“Em được gọi đến trụ sở nghiên cứu để tìm hiểu về hiện tượng Hắc Thái Dương,
hay chính là hiện tượng mà người ta cho là Nhật thực kéo dài đó. Sau khi vụ
việc xảy ra, ông nội đã cho chú Bằng cùng một số quân nhân đến đây hộ tống em
về, tiện thể trợ giúp mấy vị tiến sĩ đi đến căn cứ trú ẩn luôn, có thể anh
không tin em nhưng những lúc như thế này, tài nguyên quý giá nhất của nhân
loại là các nhà khoa học. Nhưng thật xui xẻo đó là trên đường đi đã xảy ra quá
nhiều rắc rối dẫn đến việc mãi cho đến ngày hôm nay, bọn em mới tìm được đường
đến đây.” Huyền Anh giải thích.
“Vậy em liên lạc với ông bằng cách nào vậy?” Đây là câu hỏi mà Hàn Phong muốn
biết nhất.
“Trong người em luôn luôn mang theo điện thoại vệ tinh của quân đội để đề
phòng những trường hợp khẩn cấp xảy ra khi không có sóng điện thoại.” Huyền
Anh nói.
“Ngoài căn cứ số 7 ra còn những căn cứ người sống sót khác nữa đúng không ?”
Hàn Phong hỏi.
“Đúng vậy, theo như em biết thì đại khái có hơn 15 căn cứ của quân đội chính
quy đã được thiết lập.” Huyền Anh gật đầu nói
Hàn Phong hỏi rồi cúi đầu lâm vào trầm tư, hắn đang tính toán xem liệu mình có
nên đi theo bọn họ đến căn cứ hay không. Hàn Phong mải mê suy nghĩ mà không
biết rằng thần thái nhíu mày suy ngẫm này của hắn lại tiêu sái cùng mê người
đến mức nào. Lúc này Huyền Anh đã ngắm Hàn Phong đến ngẩn ngơ.
Cô bất chợt giật mình tỉnh lại sau đó thầm hét lên trong nội tâm mình:
“Huyền Anh.. Sao mày có thể mê trai đến vậy cơ chứ, bình thường mày có đến
hàng trăm hàng vạn người theo đuổi cũng không thèm nhìn mặt bọn họ cơ mà, sao
hôm nay lại dễ dàng rung động như thế này cơ chứ…!!”
Huyền Anh nhớ lại dáng vẻ tiêu sái của Hàn Phong khi hắn điên cuồng chém giết
30 con thây ma mà có chút thất thần.
Trước mặt cô Hàn Phong vừa khua tay vừa gọi:
“Huyền Anh,.. Huyền Anh.. em làm gì mà ngẩn cả người ra thế? làm anh gọi mãi
mà không được” Hàn Phong hỏi
“Ahh.. Không có gì, em chỉ nghĩ một số chuyện lặt vặt trong đầu thôi, sao thế
? anh có điều gì muốn hỏi em à ?” Huyền Anh mặt đỏ đến chảy nước, lí nhí đáp
lại.
“Anh muốn hỏi là liệu anh có thể đi cùng các em đến căn cứ số 7 có được
không?” Hàn Phong ngập ngừng hỏi.
“Anh thật sự muốn đi theo bọn em đến căn cứ?” Trong lòng Huyền Anh có một nỗi
vui mừng không tên.
“Hàn Phong, cái này cậu cần gì phải hỏi ý kiến của chúng tôi nữa, có cậu đi
cùng ngược lại làm luyên luỵ đến cậu rồi” Đại tá Lương Bằng cười ha hả nói. Có
thêm môt vị cao thủ đi theo bảo hộ tiểu thư, ông làm sao lại không vui vẻ cho
được cơ chứ.
“ Tôi cũng mong rằng sẽ được mọi người chiếu cố nhiều hơn trên đoạn đường tiếp
theo.” Hàn Phong thân thiện đáp.
Đúng lúc này tiếng thông báo của hệ thống vang lên:
“Đinh.. hệ thống đã phát hiện một điểm yếu tâm lý của ký chủ mà có thể sẽ cản
trở ký chủ trên con đường trở thành cường giả: Gái …"
“Đinh.. hệ thống phát hiện ký chủ rất hay dao động cùng thất thần khi nhìn
thấy mỹ nữ và điều này có thể sẽ gây ra một số nguy cơ nhất định cho ký chủ
trong việc sống sót trong thời đại mạt thế này.”
“Đinh.. nhận thấy ký chủ vẫn còn có lỗ hổng chưa được hoàn thiện nên hệ thống
sẽ đặc cách giúp ký chủ mở ra một loại huấn luyện tràng mới: Sắc Dục huấn
luyện tràng.”
“Đinh.. tại đây, ký chủ sẽ được hoàn thiện lỗ hổng tâm lý.. “
Thông tin về Sắc Dục huấn luyện tràng:
Ký chủ được nhận định là người thừa kế thích hợp nhất của dòng tộc Lạc Hồng,
vậy nên không cho phép ký chủ có một nhược điểm nào về mặt tâm lý.
“Đinh ký chủ nhận được một nhiệm vụ ép buộc”
Thông tin nhiệm vụ: Duy trì huyết thống Lạc Hồng (cấp SSSSS+)
- Ký chủ phải có ít nhất 15 người vợ cùng một lúc
- Ký chủ phải làm cho mỗi người vợ đều có ít nhất hai đứa con trở lên
- Vợ của ký chủ phải là những người có tài đức vẹn toàn, thiên phú cao để
không làm suy yếu huyết thống
- Thời lượng: 60 năm
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này ??? cái cực phẩm hệ thống này…” Hàn Phong
ngây ngốc, hắn có chút hốt hoảng, cũng có chút mong đợi..