Căn Cứ Người Sống Sót! (1)


Người đăng: Ntdnghia97

“Tôi không sao… cho tôi hỏi, cậu có phải siêu nhân không ?” Người trung niên
nửa thật nửa đùa hỏi

“ Haha.. ông chú thật là vui tính đó, ta chẳng qua mạnh mẽ hơn người thường
một chút thôi.. với lại cũng không phải là cái gì to tát lắm.” Hàn Phong mỉm
cười đầy ẩn ý.

“Một chút… Con mẹ nó một chút… người so với người thật là tức chết ta mà…
haha, tôi tên là Nguyễn Lương Bằng thiếu tá của quân khu số 7, hân hạnh được
gặp cậu.” Ông chú hảo sảng tự giới thiệu.

“Chào ngài thiếu tá, tôi tên là Nguyễn Hàn Phong, năm nay mới 21 tuổi, tôi
đang trên đường đi thám thính xung quanh đây. Không ngờ rằng tôi vẫn có thể
gặp được những người sống sót tại đây.” Hàn Phong niềm nở cười rồi bắt tay với
vị thiếu tá.

“Thật may mắn khi gặp được cậu ở đây, chúng tôi đang trên đường hộ tống tiểu
thư cùng mấy vị tiến sĩ này đến căn cứ người sống sót tại quân khu số 7. Trên
đường đi, chúng tôi đã bắt gặp mấy con thây ma và đã xử lý chúng bằng súng
đạn. Chúng tôi cũng không ngờ, tiếng súng lại thu hút cả một đám thây ma đến,
chúng đuổi theo chúng tôi liên tục trong vòng 30 phút đông hồ và đã làm tổn
thất 3 người bên tôi… Thật may mắn khi cuối cùng chúng tôi đã gặp được cậu,
nếu không chúng tôi đã có thể bị đoàn diệt cả rồi.” Đại tá Bằng thở dài nói,
ông lộ rõ nét mệt mỏi.

“Haha, tôi cũng rất vui khi đã kịp thời cứu người trong lúc hoạn nạn, mà ngài
có thể nói rõ hơn về tình hình của căn cứ người sống sót được không và lý do
gì mà mới chỉ có mười ngày, căn cứ đã kịp thời phản ứng nhanh đến như vậy?”

Lúc này, vị mỹ nữ áo trắng đột nhiên tiến tới, giơ tay ra chào hỏi Hàn Phong:
“Chào anh Hàn Phong, tôi tên là Lê Huyền Anh, một trong những nghiên cứu viên
của đoàn và cũng là cháu gái của tổng tư lệnh tại quân khu số 7. Tôi sẽ giải
đáp cho anh biết bất cứ thông tin gì về căn cứ người sống sót, đổi lại, anh có
thể nói rõ hơn lý do tại sao anh lại lý giải rằng sức mạnh đáng sợ của mình là
không có gì to tát được không ?”

Hàn Phong cười mỉm, ngầm tán thưởng độ nhạy bén của cô.

“Được thôi, kể cả khi cô không giải đáp cho tôi về thông tin căn cứ đi chăng
nữa thì tôi cũng sẽ nói cho các vị biết lý do tại sao thực lực của tôi có được
lúc này là không có gì to tát cho lắm.” Hàn Phong nói rồi cũng lịch sự đưa tay
ra bắt lấy tay Huyền Anh.

Khi chạm vào tay Huyền Anh, chợt thấy vị mỹ nữ này run lên một cái, mặt nàng
tự nhiên trở thành một mảng đỏ lựng, nàng cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn
thẳng vào mắt Hàn Phong.

Hàn Phong của chúng ta thì đơn giản là một tên siêu cấp đầu gỗ, hắn không hề
nhận ra vị mỹ nữ trước mặt đang bối rối.

Ngược lại, khi nhìn thấy mặt nàng đỏ lên thì hắn lại giơ tay sờ lên trán nàng,
rồi cầm lấy cổ tay nàng mà bắt mạch, sau đó còn lo lắng hỏi:

“Cô không sao chứ? Hình như cô thấy không khoẻ ở đâu đúng không? Trán cô nóng
quá, mạch đập cũng nhanh nữa...”

Lúc này Huyền Anh mặt đã đỏ hơn quả cà chua rồi.

“Tên này đúng là đệ nhất đầu gỗ mà” cô thầm nghĩ rồi vội vàng rụt tay lại.

“Tôi… tôi không sao… cảm ơn anh đã quan tâm..”

Cả đám quân nhân phía sau nhìn Hàn Phong một cách cổ quái rồi đồng loạt cười
tà, vị thiếu tá Lương Bằng thì lén lút giơ ngón cái về phía Hàn Phong làm cho
hắn chẳng hiểu được cái mô tê gì.

Bỗng Hàn Phong chợt nhíu mày nhìn về hướng đông, hắn có thể thấy rõ cách đây 2
km, có cả một quân đoàn thây ma có số lượng hơn 5000 con đang lúc nha lúc nhúc
đổ bộ về hướng bọn họ, sau khi miễn cưỡng giết được 30 con thây ma, Hàn Phong
đã thực sự kiệt sức rồi, bây giờ cho dù là năm con hắn còn đánh không lại nữa
là cả một quân đoàn 5000 con thây ma.

Biết được sự tình gấp gáp, Hàn Phong liền nói:
“Tôi nghĩ đây không phải là nơi thích hợp để cho chúng ta có thể bàn chuyện
đâu, nhanh, đi theo tôi, tôi sẽ dẫn các vị đến một nơi an toàn.”

Mọi người đều lộ rõ nét căng thẳng, sau khi chứng kiến năng lực siêu phàm của
Hàn Phong, không có một ai dám nghi ngờ lời hắn nói cả. Mọi người đều im lặng,
lục tục bám sát phía sau hắn.

15 phút sau, cả đoàn người đã tiến tới khu nhà của Hàn Phong, Nhìn thấy trước
nhà hắn chồng chất đầy xác thây ma, cả đám người đều nhìn hắn như đang nhìn
một con quái vật.

Hàn Phong ho khan 1 tiếng giải thích:
“Tôi chỉ chiếm tiện nghi nhờ vào cái khung cửa sổ để chặn bọn thây ma lại rồi
đâm bọn chúng mấy xiên mà thôi.. có gì to tát đâu..”

Cả đám lúc này nghe mà tức suýt ói ra máu, từng đấy con thây ma, để cho 15
người bọn họ tập hợp lại mà đâm chém cũng chưa chắc đã giết được hết đống đấy,
vậy mà tên này nói cứ như không có việc gì đáng kinh ngạc cả, chưa kể đến con
nào cũng bị đâm giữa trán, không hề sai lệch dù chỉ một li.

Hàn Phong vỗ vỗ hai tay lại với nhau rồi nói:
“ được rồi, chúng ta hãy bàn đến chuyện chính.”

“Lý do tôi có thể sở hữu được nguồn sức mạnh siêu nhiên như vậy là do tôi đã
hấp thụ được luồng năng lượng gien hoàn mĩ hay còn gọi là tiến hoá thạch.”

“Chính nguồn năng lượng này đã giúp cho bọn thây ma trở nên nhanh và mạnh gấp
đôi người bình thường. Sau khi thây ma chết đi, các vị có thể tìm thấy tiến
hoá thạch trong hộp sọ của chúng. Có hai cách để các vị có thể hấp thụ được
tiến hoá thạch, một là rửa sạch máu thây ma rồi trực tiếp nuốt xuống.”

“Cách thứ hai là các vị có thể nén những năng lượng neutron trong tiến hoá
thạch rồi ép chúng ra thành tiến hoá dịch. Bằng cách này, các vị có thể hấp
thu nguồn năng lượng một cách trọn vẹn hơn.” Hàn Phong bình tĩnh nói. Sau năm
năm được Thuỷ Tinh huấn luyện, có thể nói hắn cũng đã trở thành một giáo sư có
tạo nghệ cực cao trong giới vật lý học rồi.

Các vị tiến sĩ cực kì bất ngờ về tạo nghệ của hắn, rồi bắt đầu thảo luận nhiệt
tình về vấn đề tiến hoá thạch, một số người thậm chí còn cả gan lôi mấy cái
xác vào nhà để mổ xẻ nghiên cứu. Hàn Phong đắng chát nhìn vào tấm thảm sạch sẽ
nay đã nhuốm đầy máu mà không biết nói gì…. Ruột đau a…

Sau đó, Hàn Phong chăm chú nhìn về phía Huyền Anh, nàng đang tranh luận một
cách nhiệt tình đến quên cả thời gian. Hai mắt nàng đen láy linh động nhìn rất
đáng yêu, thi thoảng nàng lại chu cái miệng xinh xinh của mình lên khi luận
chứng của nàng bị phản biện. Đột nhiên, nàng lại đưa mắt len lén liếc về Hàn
Phong.

Hai người mắt chạm mắt, ngẩn người nhìn nhau một lúc, sau đó biết mình thất
thố, cả hai liền ngượng ngùng đỏ mặt quay đi.

Hàn Phong cười ngượng nghịu nói:
“Huyền Anh, cô có thể cho tôi biết căn cứ người sống sót hiện tại là như thế
nào rồi chứ?”


Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống - Chương #7