Người đăng: sealsou
-Xoẹt, vù.
Ở một khu ngoại ô khá xa thành phố, hoàn cảnh hơi vắng vẻ, nhưng không lâu
sao đó, đó có một âm thanh phá vỡ yên tĩnh này, một tia chớp màu trắng lướt
qua đó với tốc độ cực nhanh.
Và khi đến gần một xưởng chế tạo, thì tia chớp đó ngừng lại, hiện ra một
thanh niên trẻ tuấn tú đang bỏ hai tay vào áo khoác, gương mặt hiện ra vẻ
hứng thú đáng giá cái xướng trước mắt.
-Đúng là mi rồi.
Thanh niên trẻ này trong người lấy ra một cái bản đồ nhỏ nhìn vào xem rồi nhìn
cái xưởng trước mắt một lần nữa, đôi môi hiện ra nụ cười vô cùng vui vẻ.
-Bắt đầu thôi.
Đây tất nhiên là Lâm Vương rồi, ngoài ai ra có tia chớp màu trắng, từ sau
lưng lấy xuống túi súng đeo chiếc mặt nạ kia lên, sau đó bàn tay phải đưa lên
trước mặt, nhíu mày lại, bàn tay phải bắt đầu run lên nhè nhẹ, hắn đang cố
nhớ lại cảm giác hôm qua, sự hưng phấn lan tỏa khắp nơi trong tế bào, sự
rung chuyển tác động của bạn tay.
Không ngoài sự mong đợi của hắn, cảm giác hôm qua một lần nữa hiện ra, bàn
tay phải với mắt thường nhìn thấy bắt đầu chấn động với tần số tăng dần và khi
hắn nhìn bàn tay của mình đạt đến mức dao động tần số của ngày hôm qua liền
nhếch môi, đôi mắt tự tin nhìn mục tiêu phía trước.
-Xoẹt… xoẹt
-Cạch
Bước bình tĩnh về phía trước quan sát xung quanh, hai mắt có những tia chớp
hiện ra, thản nhiên nắm lấy tay cầm để nhẹ một cái mở cửa mở ra.
Nếu bên ngoài bên ngoài xưởng để giới thiếu sản xuất thực phẩm, thì bên trong
lại là một nơi sản xuất vũ khí, nói ngắn dễ hiểu hơn là nơi sản xuất súng và
đạn.
Lúc này hắn đã dùng siêu năng lực làm hoàn cảnh nhìn chậm đi, quan sát thì có
10 tên mặc trên người mặc áo có ký hiểu Phát Xít Đức, đang cầm súng trên tay
nhìn những người phía trước làm việc.
Còn những người làm việc mặc đồ công dân lao động thì là người mỹ, thức nhất
họ làm việc vô cùng mệt mỏi và phờ phạc vì bị bóc lột sức lao động, thứ hai
Phát Xít Đức giống như giám sát họ làm việc, ở thời chiến này chỉ có thể
người mỹ thất bại trước Phát Xít Đức rất nhiều lần, nên hoàn cảnh này cũng có
thể đoán được.
-Ồ cũng nhiều lắm, sắp phát tài rồi.
Nhìn cách đó không xa có một thùng chứa lớn cỡ xe tải chứa súng vô cùng nhiều
, trong vô cùng vui mừng, đột nhiên hắn cảm giác làm giàu không khó. (=)) anh
có siêu năng lực nó khác, người bình thường đâu có dễ vậy)
Cuối cùng là một căn phòng nhỏ có mở đèn bên trong, trong đó có một người
trong đó, hắn đoán chắc là boss ở đây.
-Xoẹt … Xoẹt …Xoẹt…
Lâm Vương đã xem hết tình hình liền động thân, biến mình thành một tia chớp
và lướt nhanh đến mục tiêu.
-Bụp (x10)
Một tên Phát Xít Đức còn đang giám sát bọn tù nhân trước mắt, đột nhiên ngã
xuống, vì phía sau hắn có một màu trắng đi ngang qua, nhưng hắn không phải
chỉ có một mình, trong lúc hắn đang ngã thì người tiếp cũng ngã theo, mưới
tên Phát Xít Đức như domino ngã xuống, biến cố hiện ra làm cho những công
nhân đang làm việc ngạc nhiên.
-Xoẹt…
-Bụp … bụp …bụp…
-Mệt thật … lần đầu tiên dùng năng lực lâu như vậy.
Chỉ là chưa dừng lại ở đó, những công dân cũng bắt đầu từng người ngã xuống
bất tỉnh, đến khi người cuồi cùng ngã xuống thì tia chớp trắng cũng ngừng lại
hiện ra một người đang đứng thở ra một hơi mệt mỏi.
Hắn không hiểu tại sao bản thân sử dụng tia chớp nhiều như vậy, mà không hao
phí nhiều calo, vì trong The Flash hắn biết cần phải cần nhiều ắn calo gấp
mấy lần người bình thường mới được, còn hắn chỉ ăn một bữa hôm qua với sáng
nay thì tràn ngập sức sống.
Hai nhóm người ngã, nhưng ở hai trạng thái khác nhau, nhóm công nhân thì còn
hơi thở chỉ là đang bất tỉnh, nhưng còn nhóm lính Phát Xít thì đã không còn
hơi thở, thậm chí nếu nhìn kỹ ở phần cỗ thì nó mềm lạ thường.
Đương nhiên là tác phẩm của hắn rồi, nếu lần đầu là ngộ sát, thì lần này là
chủ động, hắn đang suy nghĩ trên đường đi đến đây giải quyết bọn này thế nào
, chỉ là nhớ tới bọn này cũng độc ác vô cùng, tính loại bỏ cả nửa thế giới ,
trong đó có đất nước của hắn, tuy là hắn không phải cái gì tinh thân cao cả
dân tộc, chỉ tính ở cá nhân thôi bọn này cũng tính giết chết mình, thế nên
là hắn đã không còn lòng nhân từ nữa.
-Có chuyện gì xảy ra ? …. ta hỏi có vấn đề gì xảy ra ?
Boss ở trong phòng nhỏ này đột nhiên không còn nghe âm thanh làm việc nữa lập
tức cảm giác có vấn đề, lên tiếng hỏi một cái, một hồi lâu chẳng thấy hồi
đáp, cảm giác bất an dâng lên hỏi lại một lần nữa, vẫn chẳng có ai trả lơi.
-Bụp.
Boss ở đây liền cảm giác không đúng, 1 tay lấy một viên thuốc màu đen bỏ vào
miệng, sau đó nắm lấy một cái súng trường, bước đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy
hình ảnh quỷ dị bên ngoài thì chợt, đầu nặng vô cùng ý thức cũng dần biến mất
mà bất tỉnh.
Trong lúc đang ngã xuống Lâm Vương lập tức nắm miệng há ra ngoài, một viên
thuốc màu đen rớt xuống đầy nước miếng, liền lấy chân đá đi một bên, khác
với những tên khác, tên này có giá thông tin cho chính phủ Mỹ hơn, liền kiếm
một miếng vải quấn miệng tên này lại, sau đó buộc vào một chỗ nào đó.
-Ồ không có gì đặc biệt, còn lại thông tin liên quan đến các cứ điểm kia, cùng nơi chủ bộ ở Michael này, nếu rơi vào tay chính phủ mỹ sẽ vô cùng thú vị đây.
Lâm Vương bước vào phòng quan sát, thi thấy có đống giấy tờ trên bàn bước lại
xem, liền cười một tiếng, trong đây có những cứ điểm tiếp theo mà bản đồ nhỏ
hắn đang giữ cũng với nó tổng bộ ở Michael này.
Chủ yếu hắn đánh bất tỉnh nhân công là đợi họ tỉnh lại đi báo cho chính phủ
đến đây giải quyết, còn hắn sẽ ẩn mình, dù sao bây giờ chưa phải thời đại
của siêu năng lực, hắn không muốn rắc rối cuộc sống bây giờ với lại bán thúng
súng ở dưới cũng đủ hắn giải quyết vấn đề thiếu tiền bạc rồi, hắn sẽ trở
thành triệu phú trong thoáng chóc.
-Không biết đẩy nó nổi không ta ? thử phát nào.
-Kẹt … kẹt … kẹt.
Lâm Vương liền chạy xuống cái thùng súng to lớn, suy nghĩ một chút, dời các
công nhân đi sang chỗ khác, tạo thành một khoảng trống dài, đứng phía sau
thùng thở ra một hơi.
Hai tay đặt lên phía trước, hai chân làm thế đẩy, hít một đẩy thử một cái ,
cảm giác không di chuyển, liền bắt đầu dùng sức mạnh hơn nhưng mà chúng vẫn
không di chuyển, thế nhưng khi dùng sức lần thứ ba nó đã nhúc nhích.
Nhưng Lâm Vương không biết rằng, khi lần thứ ba dùng sức này, gương mặt và
hai bàn tay lộ bên ngoài hiện ra một lớp vảy màu đen như ẩn như hiện dưới da ,
đôi mắt không có tia chớp bao quanh nữa, mà thay vào đó tròng đen đã thành
hẹp dài màu vàng vô cùng tạ dị.
Phải biết rằng cái này nó nặng không hè ít đâu, đây là thùng chứa của xe tải
lớn, chất gần đầy là nó đã không thể dùng sức người đẩy đi được chứ nói chi
là khiên lên xe, thế mà giờ đây hắn là có đẩy nó về phía trước một cách chậm
rãi, nhưng vẫn di chuyển là thấy đủ khiếp sợ cở nào.
-Hít hà… hít hà … hít hà … nặng quá xem ra không được.
Hắn không hề biết biến cổ của bản thân, khi đẩy được một đoan liền ngưng lại
thở ra hít vào, thì vảy cùng biến mất như chưa từng hiện ra vậy, đôi mắt hẹp
dài màu vàng cùng trở lại tròng đen.
-Xem ra chỉ có thế di chuyển từng đợt mà thôi, thời gian không còn nhiều phải hạnh động thôi.
Lâm Vương vẫn chưa nghĩ tới, bản thân làm sao có thể đẩy thứ nặng này được ,
mà chỉ nghĩ làm sao đem súng này đi, nên đã không hay biết về tình trạng khác
của bản thân.
Thế là hắn tìm kiếm xung quanh rốt cuộc tìm được năm cái túi chứa súng khác ,
liền vội nắm lấy và bỏ súng vào, mỗi cái túi năm cái súng, cộng với cái túi
hắn mang theo là sáu cái, và đương nhiên là mỗi túi chứa thêm một bao đạn
nữa.
-Xoẹt… vù.
…
Trên người hiện ra tia chớp, vù một tiếng liền biến mất, khoảng 10 p sau
quay lại và lấy súng và đạn tiếp, cứ thế tuần hoàn gần 3 tiếng, hắn đã đem
súng và đạn đi gần hết.
-Đây là đợt cuối cùng… vù.
Khi hắn đem tất cả súng và đạn bỏ vào túi và thấy không còn gì nữa liền mỉm
cười một tiếng, liền biến mất trong xưởng.
Mà khi hắn vừa đi, các nhân công mỹ cũng tỉnh lại.