Trưởng Thành.


Người đăng: sealsou

Lâm Vương lúc đầu chỉ định đánh bất tỉnh hắn, nhưng không ngờ bản thân lại vô
tình giết hắn.

Chỉ với việc giết người hắn chưa từng có chuẩn bị tâm lý, dù sao bản thân đến
từ thế kỷ 21, hắn cũng sống trong hòa bình, đánh nhau vì nhân sinh thì có ,
chứ giết người chưa bao giờ, nên đột nhiên bản thân giết người, hắn chưa kịp
làm chủ được tâm lý của mình.

-… Không ngờ mới đến thế giới này một ngày liền giết người rồi.

Không biết bao lâu từ tâm lý bị chấn động tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài ,
cảm giác tâm lý cân bằng một chút, nhìn người nằm trên bàn kia cảm thán nhân
sinh cuộc đời của mình.

-Mà cũng phải, thế giới không hề yên bình, đôi khi phải làm vài thứ để bảo vệ quyền lợi và vật trọng yếu của mình.

Nếu tính ra bình thường hắn sẽ không làm chủ tâm lý nhanh như vậy, nhưng do
tia chớp là cho tốc độ xự lý não bộ lên gấp chục lần, nên chỉ vài phút hắn đã
chấp nhận cuộc sống, nếu là người bình thường thì chắc cũng phải hơn 2 3 ngày
gì đó.

-Hình như hồi nãy là năng lực mới, hình như mình cũng nhớ có xem qua rồi, nó dao động tần số cực cao, để có thể đưa tay mình vào cơ thể đối phương mà tàn phá bên trong.

Lâm Vương liền về bàn tay hồi nãy giết người, thì nhớ tới hình mình thấy được
, bàn tay nó chấn động như muốn phân thân ra vậy, cái cảm giác khi đi xuyên
qua cổ thanh niên trẻ kia, như đã cắt đứt một sợi chỉ vậy.

-Tàn phá đáng sợ như vậy.

Hắn lúc này cũng đứng dậy điều chỉnh lại bản thân một chút, bước tới đến bên
thanh niên trẻ này, sờ nhẹ lên cổ hắn, ai ngờ hắn thấy mềm nhũng liền ngẩn
người một cái, hai tay bế nhẹ đầu lên, ai ngờ nó mềm như không xương vậy ,
làm cho Lâm Vương hít một hơi khí lạnh.

Từ sau gáy đến phía trước đều nguyên vẹn, nhưng chỉ cần cầm lên mới biết bên
trong nó thế nào, bởi vậy khiếp sợ không thôi, hắn lúc đó chỉ lướt nhẹ qua
một cái mà giờ kết quả thế này, có thế tưởng tượng được tàn phá của chấn động
tần số mạnh cỡ nào.

-Cần về làm một giấc nữa rồi … hửm gì đây …

-Tạch

-Ồ

Từ lúc qua đây hắn có quá nhiều bất ngờ nên tính quay về làm một giấc cho
thoải mái, ai ngờ vô tình liếc về phía bên dưới bàn làm việc có một cái nút
đỏ, suy nghĩ một chút, bắt đầu tìm kiếm xung quanh thì thấy 1 cây súng, 1
cái điều khiển 1 nút, không còn cái gì nữa.

Và khi nhìn thấy cái điều khiển thì tâm lý hắn thở ra một hơi, dù sao hắn
phải cẩn thận một chút, vì vậy đưa ngón tay bấm vào một cái, thì phía dưới
chân của thanh niên trẻ hiện ra cơ quan một ô vuông dưới chân, Lâm Vương vừa
nhìn vào một cái liền ngạc nhiên một tiếng, sau đó cầm chúng bỏ vào túi cùng
với súng, cái điều khiển vẫn để trên bàn.

-Vù.

Làm xong tất cả liền hiện ra tia chớp, vù một tiếng biến mất trong phòng ,
như chưa có chuyện gì xảy.

Nhưng hắn hôm nay bước ra khỏi đây, thì không lâu sau đó, đã bị người phát
hiện sự việc, đương không phải phát hiện hắn làm, mà phát hiện bốn vị quản
lý bị đánh bất tỉnh trên bàn cùng một cái điều khiển, còn tổng biên tập thì
chết trên bàn một cách quỷ dị.

Sau đó quân nhân giả dạng nhân viên liền nhảy ra làm cho mọi người bất ngờ và
khi được bọn hắn trình bày sự việc thì cả mọi người đều khiếp sợ không thôi ,
không ngờ sếp của mình là người của Phát Xít Đức, liền tức giận không thôi ,
đương nhiên đây là sau khi hắn lên giường nằm, không bị Peggy phát hiện.

Lâm Vương lúc này nhớ lại con đường hồi sáng đi chợ với Peggy có một cửa hàng
bán súng, hắn bây giờ kiếm tiến bằng cách bán súng của Phát Xít Đức, vì thời
chiến bây giờ súng có giá rất cao, đây là cách kiếm tiền hắn nghĩ ra được.

Dù đã khuya, nhưng cửa hàng súng vẫn còn hoạt động, liền đến bên cạnh hẻm
đeo lên chiếc mặt nạ lấy được trong phòng quản lý thứ 1.

-Alo … alo … alo …alo umh được rồi.

Hắn bắt đầu thử giả giọng bằng âm thanh dao động của tia chớp, dù sao hắn
cũng có xem qua Flash giả giọng, việc đó cũng khá đơn giản, sau một hồi thử
giọng thành cồng liền tự tin bước vào tiệm bán súng.

-Này anh bạn … phù … muốn mua súng gì ?

Người chủ bán súng là một lão trung niên khoảng 50 60 tuổi gì đó tay cầm điếu
thuốc trên tay, nhìn thấy hắn đeo chiếc mặt nạ tới cùng với một túi súng ,
chào hỏi một tiếng liền phun ra một khói trắng liền vô cùng tự tin hỏi.

-Không tôi đến đây để bán súng.

-Cậu đang đùa tôi à.

-Bụp… không … xem đi.

-Hửm… Cái này … ngươi …

Nhìn lão trung niên này một cái ,dùng giọng ồm ồm nói, vô cùng khác biết với
giọng lúc trước của hắn, lão nhân ngạc nhiên một cái nhìn hắn nói.

Ai ngờ Lâm Vương bình thản trả lời, để cái túi chứa súng và đạn lên bàn tình
tiền tự tin trầm giọng nói, làm cho lão nhân nghi ngờ nhìn hắn một cái mở túi
ra, nhưng mà không lâu sau đó gương mặt ông đã trở nên khiếp sợ, vội nhìn
hắn không biết nói làm sao.

Đây là súng chuyên dùng của Phát Xít Đức, đột nhiên xuất hiện ở đây không làm
lão khiếp sợ sao được, phải biết nếu cầm súng này ra ngoài sẽ bị sẽ chết vị
tội thông đồng với địch, hai là phải đem lên cho chính phủ quân đội, tường
trình, đương nhiên với những người có bình thường, còn những người sống và
trao đổi ở thế giới ngầm thì khác.

Họ cùng chính phủ trao đổi lợi ích với nhau, bằng việc mua bán vũ khí ngầm
các kiểu, nên việc hắn đến đây bán súng đều có tính toán, hắn bán thông qua
người này, người này lại bán cho chính phủ, coi như là loại trao đổi lợi ích
cho nhau.

-Đây của nhóm tôi lấy được, đây là đợt 1, không biết ông có hứng thú làm đợt thứ 2 không ?

Lâm Vương không hề biến sắc, chỉ hơi khom người xuống nói chuyện nhỏ với lão
như đang trao đổi bí mật.

-Được, ta rất mong đợt thứ 2 sẽ nhiều hơn.

-Sẽ không làm ông thất vọng.

Lão nhân quan sát tên này một lần nữa, thấy ánh mắt vô cùng bình tĩnh của hắn
thì suy thật lâu rồi nói, dù sao buốn bán vũ khí ngầm cũng nguy hiểm, nhưng
lãi suất không hề bèo tý nào, dù biết nguy hiểm, nhưng lòng tham vẫn lẫn át
lý trí.

-Tiền đây.

-Tạm biệt, lần sau buổi tối, tôi lại tới.

Lão nhân sau khi chấp nhận vụ làm ăn này, liền bước vào phía thật lâu, cầm
ra 5 cọc tiên nhỏ, gần 1 triệu đôla, dù sao thời chiến này, bán súng được
giá rất cao.

Lâm Vương bình thản cầm 5 cọc tiền bỏ vào người, bình thản trả lời rồi bước
đi ra ngoài, đi vài vòng thật lâu, kiếm chỗ hẻm tối liền cởi bỏ mặt nạ, cất
trong người rồi bước đi về nhà của Peggy.

Thật nhẹ nháng đóng cửa lại rồi khóa, để chìu khóa về vị trí cũ cứ thế chậm
chãi về phòng, đến bên giường liền cởi giày, bước vào nhà tắm rửa mắt sạch
sẽ, liền bước lên giường đi ngủ.

Và khi hắn vừa chợp mắt ngủ, thì bên chi nhanh tờ báo tin tức mỗi ngày xảy ra
chần động khắp thành phố, mà lực lượng của quân đội thì mừng rỡ vô cùng, tay
không đột nhiên bắt được vàng, sau đó là điều tra vụ việc, ngoài trứ 1 người
đã chết, 4 người kia đều bị đưa đi áp giam.

-Sáng rồi à.

Thế là bình minh cũng bắt đầu ló dạng, những tia nắng sớm bắt đầu lan tỏa ra
khắp nơi và khi chúng vừa hiện lên thì Lâm Vương cũng mở mắt ra.

-A… bữa sáng tốt lành (x2)

-Hahaha. (x2)

Khi hắn vừa tỉnh liền tập thể dục trong phòng, dù sao cũng đủ rộng cho một
mình hắn, vận động gân cốt liền đi vệ sinh bản thân và khi hắn vừa bước ra
khỏi cửa thì phía dưới cửa phòng làm việc cũng mở ra.

Cả hai nhìn nhau một cái ngạc nhiên, sau đó cùng nhau phát một lời nói lại
ngẩn người lần nữa, sau đó cả hai chợt nhìn nhau rồi cười lớn, họ thấy nhau
thật là thú vị.

-Tôi định đi kiễm tra công việc, còn anh ?

Hắn lại tiếp tục làm đầu bếp nấu cho cả hai, sau khi càn quét thức ăn xong ai
cũng thỏa mãn, nàng liền hỏi hắn môt câu.

-Chắc làm quen cuộc sống hiện tại.

-Vậy thì tạm biệt.

-Tạm biệt.

Lâm Vương nghe nàng hỏi vậy liền suy nghĩ một chút cười nói, Peggy nghe vậy
liền gật gù một cái sau đó gật đầu nói, hắn cũng gật đầu chào lại nàng.

-Tiếp theo là các ngươi rồi Hydra.

Nhìn theo bóng lưng nàng biến mất khỏi cửa, trong người lấy ra một bản đồ nhỏ
có đánh dấu vài điểm đỏ với chữ Hydra, đây cũng chính là thứ hắn lấy được từ
giết thanh niên trẻ kia.


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #6