Đến Marvel Cùng Siêu Năng Lực.


Người đăng: sealsou

Lâm Vương ngơ ngác cầm tờ báo trong tay và không biết nói gì nên lời, cảm
giác cả thế giới như sụp đổ, thật lâu chẳng nói gì, hít một hơi lấy lại bình
tĩnh.

-Bình tĩnh … bình tĩnh … được rồi phải biết mình đang ở đâu và nên làm gì.

Hắn hít thở vài hơi để lấy bình tĩnh của bản thân, lúc này hắn không nên hoản
loạn mà cần phải thích nghi thực tại trước mắt, hắn chợt cảm giác mình giống
như mấy cái bộ truyện xuyên không gì đó, vì hắn cũng có lên mạng kiếm việc
giải trí, thì vô tình biết đến tiểu thuyết, trong đó cũng có vài bộ truyện
viết về xuyên không, nên hắn cần thông tin về thế giới này.

-Qúy cô xinh đẹp, cho tôi hỏi ở đây là đâu ? … xin lỗi.

-O’connell, Michael.

-Cảm ơn.

Lâm Vương thấy một người phụ nữ đi qua liền vội chụp lấy tay nàng hỏi, chỉ là
nhìn thấy mặt nàng liền hai mắt tỏa sáng, mái tóc quăn màu nâu, đôi mắt màu
nâu và đôi môi mỏng đỏ, cùng với khí chất anh khí của nam nhân trong bộ quân
phục, trong lòng thầm khen một tiếng mỹ nữ.

Mỹ nữ trong bộ quân phục nhìn hắn một cái từ trên xuống dưới rồi nhìn phía tay
hắn đang nắm nhíu mày một cái, làm hắn giật mình liền vội buôn tay xin lỗi.

Nữ nhân quân phục thần sắc không vui biến mất, bình thản trả lời rồi bước đi
, để lại bóng lưng xinh đẹp cho hắn nhìn theo đến khi biến mất.

-Mỹ nữ và tên thành phố này sao quen thuộc vậy nhỉ, hình như mình đã thấy ở đâu rồi, mà nghĩ không ra.

Lâm Vương nhìn thấy nàng đi mất thì phục hồi lại tinh thần bắt đâu suy nghĩ ,
hắn có một cảm giác quen thuộc, như từng chính tận mắt thấy qua, mà không
nhớ mình thấy qua đâu, nên đứng đó suy nghĩ, hắn không biết hình tưởng của
mình bây giờ vô cùng đáng bị chú ý.

Trên người mặt áo tả tơi và quần thì rác nát, đương nhiên chỗ nên che không
bị lộ, chỉ nhìn giống ăn xin mà thôi.

-Hửm … trời ạ.

Tỉnh lại sau một hồi suy nghĩ, thì thấy người đi đường liết về phía hắn như
có như không một cái, làm hắn ngạc nhiên nhìn lại người liền giật mình, hắn
không ngờ có ngày mình ăn mặc giống ăn xin thế này, vội chạy ngược vào hẻm.

-Xoẹt … xoẹt …

-ẦM.

-Ai da … trời ơi.

Hắn vừa quay người chạy vào, thì biến cố xảy ra cơ thể hiện ra vài tia chớp
trắng, đột nhiên hắn vèo một tiếng bay thẳng vào bức tường của cuối hẻm, một
tiếng va chạm lớn vang lên, chỉ thấy hắn đạp vào tường một cái liền văng ra
phía sau.

Đột nhiên hắn cảm giác như bay, sau đó vọt thẳng vào tường một cái bị hất
ngược trở lại, cảm giác bất ngờ một cái nhìn trên bầu trời xanh kia chớp mắt
một cái, đứng dậy nhìn xem bức tường trước hiện ra hình người in trên đó liền
giật mình.

-Trời ơi mình bị gì vậy nè ?

-Xoẹt … Xoẹt…. xoẹt …

-Tia … chớp trắng.

Lâm Vương đưa tay lên xem có nhưng tia chớp trắng như có như không chớp nhoáng
xung quanh hai tay hắn, liền cúi xuống nhìn cơ thể thì thấy khắp mọi nơi trên
người hắn cũng như vậy hiện lên vô sô tia chớp chớp nhoáng, mà tất cả chúng
đều là màu trắng.

-Khoan đã mình cần phải bình tĩnh lại, phải hiểu bản thân đang bị cái gì ? hay đây chỉ là giấc mơ ? Chát.

-Trời ơi sao nhanh vậy … tay mình nó vừa đánh ra tốc độ thật nhanh.

Hắn không thể nào hiểu được vừa mở mắt tỉnh lại liền vô số vấn đề xảy ra, nào
là đến thế giới xa lạ mà còn là của thế kỷ 20, mà bản thân thì có tia chớp
trong người, liền hiểu ra một cái cười một tiếng tát vào mặt, ai ngờ cơ đau
càng làm hắn phát hiện sự thực tàn khốc.

Ngơ ngác nhìn tay vừa tát vào mặt, hắn ngơ ngác một trận vì vừa thấy bàn tay
đánh ra một tộc độ cực nhanh, hắn lúc đầu thấy nó thật chậm như thời gian bị
chậm lại, ai ngờ đột nhiên hiện ra tia chớp liền đánh với tốc độ cực nhanh.

-Khoan đã … hình như mình thấy trường hợp này rồi … là ở đâu ta … đúng rồi là The Flash.

-Hiểu rồi mình có tia chớp giống như The Flash tốc độ vượt qua cả âm thanh, hahaha … hahaha … mình trở thành người có siêu năng lực rồi, quá đỉnh.

Lâm Vương đột nhiên cảm giác não hoạt động cực nhanh, phản ứng suy nghĩ vô
cùng nhanh, không lâu sau đó, nhớ tới một thứ mà hắn từng biết, một bộ
truyện tranh nổi tiếng của đất nước này, truyện tranh comic.

Hắn lập tức vui mừng, khiếp sợ bản thân có siêu năng lực, như người trúng vé
số độc đắc liền cười mừng rỡ vô cùng, hét lên một tiếng một tay nắm lại đưa
lên trước người ra ký hiệu tuyệt vời, cùng với đó một suy nghĩ của hắn cấp
tốc, hắn liền giật mình biết bản thân đang ở đâu rồi, mỹ nữ xinh đẹp đó và
thành phố này cùng với năm 1942, thế chiến thứ hai, thì có một.

Marvel Comic, The First Avenger, Captain America.

-Thật không ngờ, mình lại xuyên không vào thế giới Marvel.

Lâm Vương cảm thản một tiếng, thấy người đã không còn tia chớp nữa, nhưng
hắn tin cơ thể bản thân chỉ cần làm quen với khả năng dó, liền kiễm soát được
nó, cùng với đó biết mình vào thế giới marvel liền bất ngờ không thôi, cảm
thán nhân sinh cuộc sống.
-Trước tiên làm quen với năng lực, rồi tính gì tính.

Cảm nhận tràn nhập cơ thể tràn nhập sức mạnh liền cười một tiếng, suy tính
trong đấu một chút rồi thực hành.

Lâm Vương bắt đầu tập làm quen với siêu năng lực của mình, cũng may trong hẻm
khá là tối, chỉ như có như không một tia chớp trắng bay tới bay lui với âm
thanh xoẹt qua xoẹt lại mà thôi.

-Mình nên thử lực phản xạ.

-Xoẹt Xoẹt

Hắn đi tới một thùng rác kế bên và những cái không xa, suy nghĩ đến phản xạ
liền có một ý tưởng không tồi nảy ra, hắn sơ bộ coi như điều khiển được tộc
độ của bản thân, nên tiếp theo muốn rèn luyện chút phản xạ của mình, mà
thùng rác chính là công cụ rèn luyện.

-Xoẹt … Xoẹt

-Phù … rạc … rạc …rạc (à nói chung tiếng thùng rác bị ném đồ ở trong ra)

Lâm Vương hít một hơi, sau đó khom người một cái, hai mắt tập chung nhìn
những thùng rác bên trong đồng tử có những tia chớp nhoáng lên, xoẹt một cái
, bán tay nắm từng thùng rác ném lên trời, vô số đồ trong đó bay ra.

Hắn liền ngừng lại, nhìn lên bầu trời đồ đang rơi xuống do tia chớp mà hắn
nhìn thấy chúng đang rơi xuống một cách chậm chạp, đợi đến khi chúng rơi
xuống gần bằng vị trí cần thiết liền chạy vào giữa trận rác.

-Xoẹt … xoẹt … xoẹt.

Lâm Vương di chuyển tránh né liên tục không cho rác chạm vào người, đôi mắt
quan sát liên tục, đừng nhìn rơi chậm liền dễ, vừa kết hợp giữa quan sát và
khống chế tốc độ của bản thân, nói đúng hơn là phân tâm nhị dụng, nó cũng
không đơn giản khi bạn đứng một chỗ né đồ, mà bạn còn phải di chuyện và đoán
hướng chúng sẽ đi tới nếu như là đạn súng. ( ghê thật )

-Phù … mệt thật … mà rèn luyện nắm giữ được năng lực sơ bộ vậy cùng đáng.

Hắn liền thở ra một hơi, mặc dù nhìn được 4 5 giờ rèn luyện, nhưng thật ra
chỉ có 1 2 tiếng mà thôi, nhưng mà tinh thần của hắn thì mệt vô cùng, dù sao
lần đầu tiên học cách sử dụng năng lực, không ai chỉ dạy, chỉ có tự bạn thân
học lấy.

Nhưng thấy cảm giác rất đáng giá, dù sao thế giới này, không có năng lực là
không sống sót được, còn những điều khác thì phải mạnh mẽ mới có được cho nên
hắn đang học cách trở nên mạnh mẽ.

-Quên mất ăn mặc thế này là không dược rồi.

-Chắc mình cần dùng năng lực rồi.

-Xoẹt … vù.

Lâm Vương đang vui vẻ vì cuộc sống mới của mình thì cơn gió nhẹ thoải qua ,
hắn liền cảm giác mát mẻ, liền ngẩn người sau đó cười nhẹ một tiếng lấy tay
đập trán, chợt nghĩ đến một điều cười một tiếng thú vị, trên người chớp
nhoàng tia chớp trên người một cái, vù một tiếng liền biến mất trong hẻm lao
ra ngoài đường lớn.

-Có rồi

-Xoẹt … Xoẹt … xoẹt

Trên đường xe cộ qua lại có một tia chớp trắng với tốc độ cực nhanh tiến về
phía trước, hắn thì đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng tìm được một
tiệm quần áo, liền lao không kịp ai cảm thấy được, liền dùng tốc độ nhanh
nhất lấy những thứ cần thiết liền biến ra ngoài, lao vào một hẻm nhỏ.

-Xem cũng được chứ bộ, chủ tiệm cho tôi xin lỗi, lần đầu đến thế giới không có quần áo là không được, lần sau tôi tới sẽ trả lại.

Lâm Vương không bao lâu bước ra từ trong hẻm với một bộ đồ lịch sự, chuẩn men
của thời thập niên 20, áo sơ mi bên trong và bên ngoài áo khoác da bên ngoài
, quân tây nâu với đôi giày đen đầy nam tính, trước ngực là một cà vạt màu 2
màu sọc.

-Không ngờ cơ thể mình trở nên hoàn hảo, thậm chí cơ bắp và 6 múi đều hiện rõ nét.
Có một chiếc gương bị bỏ trong hẻm liền đừng nhìn bản thân trong gương liền
gật đầu một cái, cảm giác vô cùng hài lòng, gương mặt nam tính tuấn tú đầy
mị lực, khí chất trầm ổn và tự tin làm cho nữ nhân nhìn thấy cũng phải sáng
mắt.

-Steve, cậu biết làm giả đơn nhập ngũ là phạm pháp mà.

Khi Lâm Vương vừa bước ra khỏi hẻm liền bị một câu nói hấp dẫn, liền nhìn lại
thì thấy phía bên trái bước tới hai người, 1 người mặc quân phục vô cùng tuấn
tú chấp tay sau lưng cùng là người vừa lên tiếng, còn bên cạnh là một người
nhỏ con mặc đồ không khác Lâm Vương lắm, đang đi kế bên người mặc quân phục.

-Steve Rogers và Bucky Barnes, à không phải nên gọi là:

-Captain America và Winter Soldier

Lâm Vương nhìn thấy hai người này, liền hai mắt tỏa sáng, dù sao đây là hai
nhân vật dẫn đến nước Mỹ nhiều chấn động.


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #2