Balthazar Blake


Người đăng: sealsou

-Sao anh … cứ nhìn chăm chú …

-Ahahaha … anh đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của thế gian tạo ra thôi.

-… Ưm

Nàng lúc này cũng phát hiện ra ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào cơ thể của mình ,
vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, dù sao đối với nàng có làm hắn chú ý đến bản
thân, đây chuyện đáng vui mừng, chỉ là nàng cứ thấy hắn nhìn song nhũ đầy
đặn của mình chầm chầm thế kìa liền ngượng ngùng nói.

Lâm Vương thấy nàng đỏ mặt ngượng ngùng nói thế kia, hai mắt càng phát sáng
dù sao nhìn nàng bây giờ rất đáng yêu như một dê con dễ thương, mà hắn như
một con sói xám đang thưởng thức bữa ăn vậy. ( =)) thôi thua)

Becky nghe hắn nói thế mặt càng đỏ hơn che che cơ thể lại làm hắn muốn cười ra
nước mắt, đương nhiên hắn nói thật lòng cũng là vừa đùa giỡn nàng một chút ,
thấy nàng như thế càng cưới lớn hơn làm nàng càng đỏ mặt.

-Lại đây ngồi này, đứng đó làm người ta tưởng anh bắt nạt em không cho ngồi bây giờ.

-… Anh lại mặc bộ trang phục này nữa à?

-Ừ nó rất có ý nghĩa với anh.

Lâm Vương thấy nàng đứng đó như vậy liền nhích người qua một bên chừa ra một
khoảng trống nói với nàng.

Nàng nghe vậy tim liền đập lợi hại vô cùng, cơ thể không hiểu vì sao lại tự
động đi về phía hắn, liền ngồi xuống kế bên, nàng liền kinh hãi không ngờ
bản thân hoạt động mà nàng không hay biết.

Ngồi xuống kế bên cảm nhân hơi ấm của hắn vẫn còn làm tim nàng đập nhanh hơn ,
vì muốn làm bản thân bình tỉnh lại trong vội suy nghĩ, chỉ là khi vô tình
liếc về trang phục hắn đang mặc nàng mới bắt ngờ hỏi.

Hắn nghe nàng hỏi thế liền vô cùng tự hào nói ra, đây có thể nói là tượng
trưng thân phận và niềm tự hào của bản thân.

Sau đó Lâm Vương liền nhớ tới những chuyện cười nho nhỏ kể cho nàng nghe, làm
nàng cười lăn cười bò, nhờ vậy hắn có thể thưởng thức cảnh đẹp.

-Em về thay quần áo đi rồi dẫn anh tham quan thành phố được chứ.

-Được, vậy anh chờ một chút.

Nhìn thấy trời đã sáng với những chú chim đang kêu gọi trên cây liền quan tâm
quay về phía nàng nói.

Nàng nghe vậy liền cũng phát hiện trời sáng, liền giật không ngờ nói chuyện
với hắn quên cả thời gian, liền đứng dậy nói với hắn một câu liền chạy về ,
để lại bóng lưng xinh đẹp để hắn nhìn theo.

Nhìn nàng đã biến mất trong mọi người liền đi vào nơi vắng vẻ sử dụng năng lực
quay về phòng thay bộ đồ nam tính kia.

Chỉ chớp mắt hắn đã quay lại chỗ cũ, nhìn mọi người đi qua đi lại hạnh phúc
sáng sớm, trong đó hắn nhìn thấy có cặp đội đi với nhau vô cùng vui vẻ.

Thấy vậy trong lòng đột nhiên buồn vô cớ, vì hắn và Becky nếu quan hệ cứ tiếp
tục như vậy, à không nói đúng cả hai đã có hảo cảm giành cho nhau, hắn từ
khi tiếp xúc với nàng liền vô cùng yêu thích tính cách của nàng và con người
nàng bao gồm tất cả.

Chỉ là nếu cả hai đột phá mối quan hệ thì sẽ đi về đâu, đây chính vấn đề hắn
không biết phải làm sao, hắn và nàng có thể yêu nhau, nhưng làm sao hắn có
thể ở cùng nàng, dù sao hắn ở thể giới Marvel rất nhiều việc đang đợi hắn ở
tương lai, thứ hai hắn đến được thế giới này là do vô tình phát động năng
lực.

Dù đột phá mối quan hệ, liệu nàng có theo hắn đi đến Marvel không, hay là
không chấp nhận mà ở lại thế giới này, rồi hắn muốn gặp lại nàng thì làm sao
, hắn không thể ở đây mãi được, dù sao dự tính của bản thân là học được ma
pháp và giải cứu thể giới này của nàng, phải quay về Marvel, thậm chí hắn
không biết làm sao trở về, dù trở về thì làm sao quay lại.

Đột nhiên vô số câu hỏi trong đầu hiện ra, đối với ai cũng khó khắn, lần đầu
tiên gặp được một cô gái mình thích, mà vần đề nằm ở bản thân vô cùng phức
tạp liền khó giải quyết.

-Chết tiệt … không biết làm sao.

Lâm Vương cảm giác não hơi khó chịu rồi, dù sao đối hắn hắn một thanh niên FA
thì làm gì tiếp xúc được với những vấn đề này, chưa nói bắt cá hai ba tay ,
hắn lần đầu tiên bất lực như thế này m dù cuộc sống trước kia có khó khăn cũng
chưa làm hắn bất lực đến vậy.

-Anh về thay luôn rồi à, nhanh thật em chỉ vừa mới thay xong liền vội chạy tới.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ về những điều khá phức tạp thì một âm thanh vang
vọng đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ kia, ngẩn mặt lên thì thấy nàng đã quay
lại và đứng trước mặt hắn với bộ quần áo giản dị như hôm qua.

-Chúng ta đi thôi.

Nhìn thấy nàng tươi cười nhìn hắn, làm hắn càng thêm nặng lòng, miễn cưỡng
nở nụ cười vui vẻ như mọi lần với nàng, cả hai liền cùng nhau đi khắp thành
phố New York vô cùng vui vẻ.

Sau khi trải qua cuộc hành trinh khám phá thành phố đến trưa, hắn chủ động
tạm biệt nàng, dù sao hắn biết nàng ở thế giới này có công việc làm, sau đó
buổi chiều học yoga, đây cũng nhớ tia chớp giúp hắn có trí nhớ siêu phàm ,
nếu như trước kia hắn còn không biết mình quên gì nhớ gì luôn.

-Tạm biệt, chúc em làm việc ở đài phát thanh vui vẻ.

-A, anh biết rồi à.

Nàng thì vô cùng ngạc nhiên khi nghe hắn nói về công việc của mình, vì nàng
chưa từng nói cho hắn biết, thế mà lại biết nàng làm việc gì, nên vô cùng
bất ngờ.

-Vô tình nghe được hôm qua trên radio.

-Thế anh có thất vọng không ?

-Tại sao phải thất vọng, khi được làm quen với phát thanh viên xinh đẹp.

Chỉ là nghe được câu trả lời trả lời của hắn liền cười một tiếng rồi đảo mắt
một vòng, nhìn dưới chân nhỏ giọng hỏi.

Lâm Vương liền cười một tiếng, lấy tay nhéo má nàng một cái rồi nói.

Đối với cử chỉ thân mật của hắn, nàng liền bất ngờ ngẩn người một cái, trong
đột nhiên vô cùng hạnh phục được tiếp xúc thân mật như vậy, đôi mắt nhìn hắn
vô cùng khác thường.

-Tạm biệt.(x2)

Sau cử chỉ thân mật của hắn cả hai như tiến gần hơn một bước nhỏ nữa, nàng
hôm nay cảm giác cuộc sống thật hạnh phúc, còn hắn thì lòng hơi phức tạp, cả
hai chào tạm biệt nhau với hai cảm giác khác nhau.

Một buổi tối tuyệt đẹp cũng với ánh trăng soi sáng cũng những ngôi sao trên
bầu trời tạo thành một bức tranh đẹp.

Lâm Vương đang ngồi ngoài cửa sổ nhìn những ngôi sao trên bầu trời suy nghĩ vu
vơ về quá khứ, thực tại và tương lai của bản thân, giờ nghĩ lại hắn cảm giác
thật khó tin, bản thân xuyên không đến thế giới đầy ảo tưởng được viết ra ,
bây giờ lại trở thành cuộc sống thật của bản thân.

-Vù … vù… vù…

Đang ngồi hống gió mát và cảnh đẹp về đêm, thì một âm thanh tác động lên gió
làm nó mạnh hơn, nó cứ thế kéo dài đến khi một cơn gió mạnh ập vào mắt làm
hắn hoàn hồn trở về.

-Tới rồi à … Balthazar Blake… xem ra học ma pháp không còn lâu nữa rồi.

Và đôi mắt nhìn theo âm thanh gió tạo ra này, đó là một con chim bằng sắt
đang bay trên bầu trời vô cùng cool, mà phía trên nó có hai người, một người
hắn đã gặp ngày hôm qua David Slutler còn người kia ăn mặc như cuối thế kỷ 20.

Tuy chỉ là lần đầu nhìn thấy nhưng hắn đã biết đó là ai, hắn nghĩ tới lúc này
cốt truyện đã sắp tới chỗ học ma pháp rồi ,liền nóng lòng vô cùng, ngón tay
cái khẽ vuốt chiếc giới chỉ rồng trên ngón trỏ, hai mắt hiện ra tia chớp liền
biến mất trong phòng.

-Ma pháp ta tới đây.


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #17