Steve Đã Biết.


Người đăng: sealsou

Trong một doanh trại đang mưa rơi, có một sân khấu khá lớn ở trong đó, mà
phía sau nó có một người đang ngồi chán nản, tay cầm bút vẽ cái gì đó trên
tập.

-Chậc chậc anh bạn của tôi đang buồn tương tư vậy à.

-… tôi không chắc nữa.

-Bây giờ lại là vẽ tranh, mà hai bức tranh cũng nói lên cuộc sống của anh bây giờ nhỉ.

-…

-Chính bản thân anh biết bản thân còn được muốn kỳ vọng cao hơn mà đúng không ?

-…

Phía sau có một người bước tới tay dựa cột nhìn hắn cười nói, còn hắn chán
nản nhún vai một cái tiếp tục công việc của mình, người kia thấy liền nhìn
bức tranh hắn đang vẽ liền cười một tiếng.

Người kia thấy được hai bức tranh có hai hình khác nhau hoàn toàn, bức đầu
tiên là một con chuột xung quanh là vô số dụng cụ thí nghiệm, bức còn lại là
một con khỉ mặc đồ bó màu xanh có chữ A trước ngực đang cầm hai cái chiêng và
ngồi xe đạp một bánh, hắn thì không biết nói gì đối mặc với câu hỏi đó.

Người kia tiếp tục nói và làm cho hắn không biết nói gì cứ thế im lặng thật
lâu rồi cất lời.

-Lâm Vương à, thật lâu tôi đã có một ước mơ, đó bước ra chiến trường trở thành hàng ngũ tiên phong phục vụ đất nước khi gặp khó khăn.

-Thì đây là ước mơ của anh à, Steve.

-Chỉ là cuồi cùng tôi cũng đạt được thứ mình muốn và còn đang mặc đồ bó, nhưng lại không cảm giác vui vẻ gì cả.

-Thất vọng đúng không ?

-Phải.

Người thanh niên chán nản kia gọi người dựa cột là Lâm Vương và đang nói ra
ước mơ của mình, làm cho Lâm Vương vui gật đầu và cười một tiếng, gọi tên
người chán nản kìa là Steve cũng là Captain America của nước Mỹ bây giờ.

Người đã lựa chọn khó khăn cho cuộc đời mình và trở thành con khỉ trong bức
tranh thứ 2.

Lâm Vương nhìn hắn như vậy liền vô cùng nghiêm túc nói, làm cho Steve ngạc
nhiên một cái, nhưng vẫn gật đầu công nhận.

-Vậy thì chúc mừng anh sắp được như ý nguyện rồi đó.

-Ý, anh là gì ?

-Nhìn đằng khi đi.

Sau đó Lâm Vương đang nghiêm túc liền cười một tiếng làm cho Steve ngạc nhiên
tiếp tục, thì thấy hắn chỉ ra đằng xa kia, làm Steve nhìn theo.

Một chiếc xe quân đội chuyên chở lính, chỉ là phía sau hai cánh cửa có một
dấu cộng màu đỏ thật lớn, tức là xe chuyện chở binh sĩ bị thương.

-Muốn biết sao ? vậy thì đi hỏi đi rồi sẽ hiểu.

-Mình sắp có món thứ hai cần thiết rồi, không xa nữa.

Lâm Vương thì thấy hắn còn đang ngạc nhiên nhìn chiếc xe kia thì cười một
tiếng nói.
Steve nghe vậy liền đứng lên chạy đi hỏi, vì hắn tin trước giờ phàm là Lâm
Vương nói như vậy, đều có ẩn ý riêng.

Để lại Lâm Vương vui vẻ nhìn hắn bước đi, trong lòng thì thầm một câu, hắn
đã có vô số kế hoạch cho tương lai.

Không lâu sau đó hắn thấy Steve từ trong tổng bộ doanh đi ra với gương mặt khó
chịu và tức giận, đương nhiên là vì bạn mình bị bắt ở đó, mà muốn đi giải
cứu nhưng gặp tổng bộ trưởng sư đoàn không đồng ý, nên chỉ có thể lén lút đi
một mình.

Lâm Vương đi theo sau liền gặp hắn đã lấy thêm một chiếc mũ của nữ quân cơ
trong đoàn nhảy và tấm khiên hay mang theo buổi diễn về (Captain America) ,
trong người vẫn mặc đồ bó chỉ là bên ngoài đã mặc thêm áo khoác.

-Chuẩn bị đi ?

-Có phải anh đã biết rồi phải không ?

-Muốn đến đó đơn thương độc mã cùng tấm khiên và chiếc xe này sao ?

-Anh không định ngăn tôi đấy chứ ?

Thấy hắn chuẩn bị nhảy lên xe, liền cười cười đứng hỏi vô cùng chăm chú.

Steve không trả lời câu hỏi đó, mà hỏi ngược lại với gương mặt hơi khó chịu ,
dù sao gặp bị dấu diếm không ai vui nổi, mà nhất là bạn của mình.

Lâm Vương cũng không trả lời câu hỏi đó, mà hỏi một câu hỏi khác, khi đôi
mắt nhìn tấm khiên và cái xe trước mắt này, thay vì có Peggy và Stark cha
giúp đỡ, thì bây giờ lại đi một mình.

Cả hai như nhau không trả lời, nhưng cũng như đã đống ý ngầm với câu hỏi đó.
( thật vi diệu)

-Không mà là ngược lại.

-Anh cũng đi với tôi à.

-Không, tôi chỉ đưa anh đến đó.

-Bằng cách nào ? đi xe khác ?

-Không, theo tôi


  • ???.

Lâm Vương tươi cười nhìn hắn vô cùng nghiêm túc trả lời, làm Steve ngạc nhiên
không thôi liền hỏi.

Hắn đang vui vẻ trong lòng cứ nghĩ Lâm Vương sẽ đi theo, nhưng ai ngờ câu nói
tiếp theo làm hắn hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn không khó chịu, dù sao
tùy ở mỗi người, nhưng hắn cũng an ủi tâm lý một chút, dù sao Lâm Vương cũng
giúp hắn, nên cũng quên cảm giác thất vọng kia.

Lâm Vương nói một tiếng liền bước về phía trước dẫn đường, làm Steve vội lấy
đồ đuổi theo và những nghi ngoặc trong đầu, dù sao hắn cũng chưa thấy Lâm
Vương có xe riêng gì cả, nên rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói có thể đưa mình
đi.

-Trước khi đi, tôi mong là sau này có việc nhờ giúp đỡ thì anh sẽ giúp chứ ?

-Đương nhiên, tôi nợ lần này mà.

-Còn có tôi muốn anh phải hứa giữ bí mật về chuyện này và tuyệt đối không được nói với ai.

-Chuyện này mà nghiêm trọng vậy à ?

-Phải.

-Được thôi.

Lâm Vương cùng Steve bước ra khỏi quân doanh đi vào đoạn khá xa ở đó, khi hắn
dẫn Steve vừa đi vừa nói.

Steve thì vô cùng khẳng định nói, dù sao có người giúp hắn giải cứu bạn của
mình như vậy, xem như nợ một lần vậy, nhưng dù vậy nếu Lâm Vương gặp khó
khăn hắn vẫn sẽ giúp, dù sao con người của Steve chỉ cần là bạn của mình ,
liền phần đầu quên mình giúp đỡ.

Lâm Vương dừng lại nhìn lên bầu trời đầy xanh kia nói, dù sao đây là lần đầu
tiên có người biết về siêu năng lực của hắn, nên hắn vô cùng nghiêm túc nói.

Steve thấy giọng của hắn nghiêm túc như vậy liền bất ngờ, nhưng khi thấy hắn
quay mắt lại nhìn với gương mặt nghiêm túc nói, làm giật mình một cái rồi gật
đầu.

-Nắm vai đi.

-Để làm gì ?

-Nắm chắc vào, nếu không muốn bị té ra ngoài.

-Xoẹt.

-Nhưng mà để làm g… A …

Đưa lưng về phía Steve nói, hắn nghe vậy liền làm theo nắm vai của Lâm Vương
nhưng lại lấy làm lạ hỏi.

Lâm Vương liền cười một tiếng, hai mắt hiện ra tia chớp.

Steve vẫn nghe theo nắm lấy, chỉ là chưa kịp nói hết câu, liền đột nhiên
thấy mình như bay, tâm lý chưa kịp chuẩn bị liền a lên một tiếng bất ngờ.

Hắn thấy cảnh vật trôi qua với tốc độ chóng mắt, mà hắn thì căng thẳng liền
dùng sức nắm lấy vai của Lâm Vương như sợ rơi vậy, dù sao não hắn cũng không
kịp phản ứng với tốc độ thế này, Huyết Thanh chiến sĩ chỉ làm con người phát
huy hết tiềm năng của cơ thể và đưa bộ xử lý mạnh gấp 4 lần người bình thường
, nhưng dù vậy so với tốc độ này thì chỉ có ăn cám.

-Tới rồi đó, chỉ cần đi về phía trước liền tới căn cứ địch.

-Oẹ …

-Hít hà… hít hà ... hít hà …

Lâm Vương sau khi thấy gần tới đích liền ngừng lại mỉm cười quay về phía sau
nói.

Chỉ là Steve không có trả lời mà đi qua một cái cây lầy hai tay chống đỡ cơ
thể liền ói liền tục, như muốn nôn ra cả ruột gan trong người, sau khi kết
thúc, liền ngước mặt lên trời thở gấp không thôi.

Còn Lâm Vương thì đứng ngoài hứng thú nhìn với lại cũng thâm khen Huyết Thanh
chiến sĩ lợi hại, nếu như người bình thường não không phản ứng kịp với bị di
chuyện một khoảng cách nhất định thì không sao.

Nhưng Huyết Thanh chiến sĩ lại khác nó cho não phản ứng nhanh gấp 4 lần bình
thường cho nên Steve mới có thể nhìn thấy cảnh vật trôi qua như vậy, thứ hai
cộng với đường quá dài áp lực lên não bộ xử lý, bây giờ nó được thả lỏng liền
gây lên nên chóng mặt và ói là chuyện bình thường.

Dù sao từ quân doanh đến đây cũng là 50 km không hề ngắn chút nào, nếu bình
thường phải mất cả một ngày mới tới, nhưng mà đó là máy bay, còn hắn di
chuyển chỉ trong một giờ mà thôi, mà Steve có thể chịu đựng được mà không bất
tỉnh tại chỗ, nên mới nói Huyết thanh chiến sĩ lợi hại, đương nhiên trong đó
cũng có ý chí kiên định của Steve nữa.

Dù sao hắn cũng là Perfect Soldier Serum, mà không ai có thể làm được, vì
sau này sau khi Captain biến mất, thì chính phủ mỹ đã lựa ra 300 người khác
nhau để thử nghiệm thuốc và thậm chí là sau này, có những người đạt được sức
mạnh như anh hoặc thậm chí là hơn thế, nhưng tất cả đều bị tác dụng phụ ảnh
hưởng, nhưng chỉ có Steve là hoàn hảo không hề bị ảnh hưởng phụ nào cả, nên
được công nhận là Perfect Soldier Serum.

-Thì ra … anh là … tia sáng trắng hôm đó.

-Đã hiểu tại sao tôi bảo anh giữ bí mật rồi chứ.

-Hiểu.

Captain America sau khi trải một cơn khủng hoảng tinh thần xong liền khôi phục
lại ý thức, nhìn người trước mắt khiếp sợ cùng với sự mệt mỏi của tâm lý nên
vô cùng khó khăn mở miệng.

Nhưng đôi mắt sỡ hãi đã diễn đạt điều đó, dù sao hắn còn nhớ tia sáng trắng
lướt qua bản thân rồi biến mất, sau đó không lâu chiếc xe kia bị tông, hắn
lúc trước còn cho là bất ngờ, nhưng bây giờ đã xác định là người trước mặt
làm điều đó.

Lâm Vương nhún vai một cái nói, hắn cũng biết Steve đang trong giai đoạn tỉnh
táo lại bản thân nên bình tĩnh nói, làm cho Steve ngoài gì còn là gật đầu
nữa.

-Vậy nhé, phía trước là quân doanh của chúng, hẹn lần sau gặp lại.

-Xoẹt vù.

Lâm Vương thấy đã đủ làm chủ được bản thân liền cười một tiếng phát động năng
lực biến mất trước mặt hắn, để lại một tia trắng để Steve nhìn theo.


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #10