Băng Hội Đích Nữ Binh


Mập mạp lúc này cảm thấy cái số mình thực sự rất đen đủi. Hắn khóc ròng như
mưa.

Lúc đánh nhau thì không được đi, đánh xong rồi thì lại không đi nổi cả cái đám
robot kia chỉ biết quay đầu bỏ chạy, nỡ bỏ rơi người báo tin chỉ đường như vậy
sao.

Điền Hành Kiện dẫu sao cũng không thằng ngu, khóc một lúc xong hắn nhặt lại
súng rồi quay đầu chạy vào sâu trong rừng, động tác nhanh nhẹn trông như con
thỏ mập mạp.

Chỉ cần đám robot Đế quốc này không tiến vào rừng, mập mạp có 80% cơ hội trốn
về thành công. Nếu chúng lại đuổi theo đội robot Liên bang thì lại càng tốt.
Mập mạp có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua giải đất trống, hắn chỉ cần tới
được Tô Bành Mãn giang thì dựa vào thành tích bơi vượt sông có mang theo vũ
khí hạng nhất toàn doanh, mập mạp có thể dễ dàng trở lại doanh trại đóng quân.
Sau đó thì ăn vài miếng thịt lớn, uống một sôcôla hoặc trà nóng, nếu may mắn
có khi còn kiếm được cả rượu nữa không chừng.

Điền Hành Kiện lắc đầu vài cái, đem cái ý nghĩ ngu xuẩn này vứt ra khỏi đầu.

Vừa mệt, vừa đói lại vừa buồn khiến cho suy nghĩ của Điền Hành Kiện gặp chút
vấn đề.

Trước hết phải tìm chỗ ẩn náu, nếu đám robot hạng nặng này sau khi tới chiến
trường lại không tiếp tục truy kích mà lại tập hợp lại những robot một người
lái vừa bỏ chạy thì khu rừng này lại sẽ trở thành nơi đóng quân của chúng.

Mập mạp có thể tưởng tượng cảnh mình bị bắt giữ, sau đó bị lột sạch ra như một
con dê béo trắng rồi bị lóc từng miếng thịt.

Thật sự quá bi thảm.

Hắn chợt nghĩ ra phương hướng hành động, lập tức bắt đầu chạy như điên.

Muốn gia tăng tỷ lệ sống sót, hắn phải đi lấy vài thứ công cụ. Nơi đóng quân
của đội robot Liên bang ở cách đây không xa. Mập mạp nhanh chóng tới được
doanh trại.

Lục lọi một lúc, hắn tìm được vài quả lựu đạn cá nhân, một khối năng lượng nén
cỡ lớn. Còn có một khẩu pháo năng lượng. Quan trọng nhất trong đó là một cánh
tay cơ giới tự động sử dụng cho lính duy tu robot. Có nó, mập mạp có thể trong
thời gian ngắn nhất lắp ráp các loại linh kiện lại thành một công cụ giao
thông. Trong hai mươi lần chạy trốn trước đây, có mười lăm lần hắn dùng cách
này. Lần này vật liệu kiếm được còn xông xênh hơn những lần trước gấp vài lần.
Nhưng trọng lượng của những thứ này một mình hắn không mang đi được.

Hắn sử dụng tay cơ giới dùng nhanh chóng đào một cái hố, bỏ xuống đó tất cả
mọi thứ ngoại trừ lựu đạn. Sau đó mập mạp không hề do dự châm một mồi lửa rồi
chạy ra xa. Sau khi ngọn lửa làm các kho đạn lần lượt phát nổ theo ý Điền Hành
Kiện thì trong rừng đã chỉ còn lại hắn và một cái hố bùn đất. Chỉ mất vài
phút, hắn đã tự chôn mình xuống đất, chỉ thò lên một cái ống sậy lẫn vào đám
cỏ vụn.

Muốn tránh được sự dò xét của tia hồng ngoại và radar sinh vật, chỉ dựa vào
thiết bị phản dò xét trên người là không đủ, vì thế Mập mạp cố gắng hạ nhịp
thở và nhịp tim của mình xuống mức thấp nhất.

Đây là một trong những kỹ xảo kì quái mà hắn học được từ huấn luyện viên trinh
sát. Thiên phú của Điền Hành Kiện với những kỹ xảo này không hề tầm thường,
hắn nghĩ nếu có thể cứ giữ như vậy đến khi chiến tranh chấm dứt, hắn không
ngại đem bản thân chôn sâu hơn nữa.

Lúc này tiểu đội robot Đế quốc đang làm giống y như đự đoán của Mập mạp. Bọn
họ không tiếp tục truy kích, mà lại liên lạc với những robot vừa bỏ chạy, bắt
đầu tập hợp lực lượng.

Dựa theo kế hoạch tác chiến của bọn họ, nơi này đã trở thành trụ sở tấn công
Tân La Mã. Điều này cũng có nghĩa là nếu mập mạp muốn chờ đến khi bọn chúng
rời đi thì chui ra khỏi đất, không bằng trực tiếp làm luôn một cái bia mộ cho
bản thân luôn cho rồi.

Điền Hành Kiện đáng thương của chúng ta không biết điều này. Vừa thả lỏng
người, cảm giác buồn ngủ đã kéo tới như thuỷ triều, thế là hắn nhanh chóng ngủ
luôn.


Lúc này, Bộ chỉ huy của Liên bang Leray đang cực kỳ hỗn loạn. Chuông điện
thoại thay nhau reo vang, máy vi tính trung ương phải xử lý hàng vạn tin tức
từ tiền tuyến, các nhân viên phòng tham mưu tác chiến mặt xám xịt như tro, đem
những tin tức chiến tranh đưa vào sa bàn ảo.

Đang lơ lửng ở trên đại sảnh chính là tinh cầu Millok. Màu đỏ tượng trưng cho
đế quốc quân, lúc này đang lan nhanh ra trên bản đồ tinh cầu ảo với tốc độ
kinh người.

Hơn 60 thành phố thì đã có hơn 40 thành phố bị bao vây. Trong đó mười sáu cái
đã bị đánh chiếm, còn có một cái thành phố đã biến thành màu đen, đó là dấu
hiệu bị phá huỷ hoàn toàn.

Do lực lượng không quân đã bị tổn thất rất nặng nề nên bộ đội phòng ngự mặt
đất gặp cảnh nơi đâu cũng có địch. Từng mảnh, từng mảnh tượng trưng cho quân
đội Liên bang trên bản đồ ảo lần lượt bị Đế quốc quân màu đỏ chia cắt, bao vây
rồi tiêu diệt.

Trong phòng làm việc của thống soái, thượng tướng Mikhail Mikhailovich phụ
trách chỉ huy đang báo cáo tình hình chiến sự cho tổng thống vừa đích thân tới
đây.

_”Chỉ trong một thời gian ngắn, Liên bang đã hoàn toàn mất quyền khống chế năm
di dân tinh cầu, hạm đội vũ trụ số 11 và số 12 đóng tại tinh hệ Galileo hầu
như đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Có thể trốn thoát được chỉ có một chiếc chiến
liệt hạm, vài chiếc tuần dương hạm hạng nhẹ và một chiếc hàng mẫu hạm cấp
titan vì thay đổi vị trí đóng quân mà thoát nạn. Còn hạm đội Millok ở tinh hệ
Newton, do nguyên nhân lực lượng chênh lệch quá lớn với quân địch nên sau khi
tổn thất hơn 50% chiến hạm đã được bộ chỉ huy đồng ý, rút lui khỏi tinh vực
Atlantis.”

Giọng nói của thượng tướng Mikhail Mikhailovich hơi khàn khàn, từ khi đế quốc
Gatralan không tuyên mà chiến đến bây giờ đã nửa năm, bởi vì sự chuẩn bị của
Liên bang cho chiến tranh là không đủ, đến bây giờ vẫn không thể tổ chức phòng
ngự, lại càng không thể phản kích. Liên bang Leray với 3 đại tinh vực, 8 tinh
hệ giờ đây đang gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng nhất trong lịch sử.

Đối mặt đế quốc Gatralan có sự chuẩn bị quân sự đầy đủ, lực lượng quân sự của
liên bang Leray vẫn luôn ở thế yếu, vậy mà chính phủ và nghị viện lại lơ là,
buông lỏng cảnh giác với hoàng thất Gatralan vốn có lịch sử và huyết thống xâm
lược, quân bộ vài lần yêu cầu gia tăng dự toán đều bị phủ quyết. Kinh phí thì
thiếu, chiến hạm cũ kĩ, huấn luyện lại không đủ.

Điều càng khiến cho Mikhail Mikhailovich đau đầu chính là, hầu hết các sĩ quan
chỉ huy trong quân đội đều đi ra từ các học viện, chưa từng trải qua chiến
hoả, bởi vì Liên bang Leray đã hòa bình lâu lắm rồi. Ánh sáng huy hoàng của
những người anh hùng trong cuộc chiến tranh giành độc lập 300 năm trước đã chỉ
lại là những cái tên trong sách giáo khoa lịch sử và những bức tượng trên bãi
cỏ các học viện quân sự mà thôi.

Bây giờ thứ Liên bang cần chính là thời gian, lệnh tổng động viên toàn dân đã
được ban ra. Các công xưởng hoạt động hết công suất, điên cuồng sản xuất robot
và chiến hạm mới. Từng đoàn tân binh đi vào quân doanh tiếp nhận huấn luyện.
Thời gian, rốt cuộc có thể đem lại ánh bình minh chiến thắng cho Leray hay
không?

“Hạm đội số 4, số 6, sô 7 đã tạo thành Tập đoàn quân vũ trụ hỗn hợp số 1 đã
tập kết xong tại tinh vực trung ương Leray. Do điểm Không Gian Khiêu Dược đã
bị hạm đội vũ trụ Đế quốc phong tỏa nên việc lập tức tăng viện cho tinh hệ
Newton là không có khả năng, cho nên bộ chỉ huy đã hạ lệnh phong tỏa điểm
Không Gian Khiêu Dược ở tinh vực Leray và Atlantis và chúng sẽ được bảo vệ bởi
tập đoàn quân hỗn hợp số 1.”

Nhìn tổng thống đang cau mày, Mikhail Mikhailovich tiếp tục nói:”Hạm đội vũ
trụ số 1, số 2, số 8 đang tập kết ở hậu phương đại tinh vực Bách Mạc, việc bổ
sung các tàu sửa chữa cùng với đạn dược và nhân viên cần thêm chút thời gian.
Hạm đội vũ trụ số 3, số 9 đã phụng mệnh xuất phát tới tinh vực công cộng, tìm
kiếm điểm Không Gian Khiêu Dược mới thông đến tinh vực Atlantis. Hạm đội vũ
trụ số 5 và số 10 vẫn đang phụ trách bảo vệ thủ đô chủ tinh.”

_"Hạm đội ở mọi nơi đã bắt đầu cải tổ toàn diện, sau khi bổ sung thêm tàu và
nhân viên, dự kiến có thể mở rộng thêm từ năm đến sáu hạm đội.”

Tổng thống Hamilton buông chén trà xuống, vung tay lên, nói:”Ngài chỉ toàn nói
về khó khăn thói, vậy ta phải làm gì đây? Chỉ cần là quân bộ cần, ta cũng sẽ
chấp thuận vô điều kiện.”

Dừng lại một chút, tổng thống nói tiếp:”Bây giờ tình hình trong nước rất bất
ổn. Năm di dân tinh cầu, gần ba trăm thành phố, hàng trăm triệu dân cư đã mất,
dân chúng kịch liệt yêu cầu chúng ta phản công, lại còn các đảng phái đối lập
nữa. Nếu tinh cầu Millok cũng bị mất, chúng ta sẽ hoàn toàn bị động, chiến
lược phản công cũng chẳng còn căn cứ.”

Thấy Mikhailovich như muốn nói, tổng thống khoát tay, đứng lên đi tới cửa sổ,
quay lưng về phía thượng tướng, nói:”Ta biết ngài muốn nói cái gì, nhưng mà
chúng ta đã không còn đường lui, nếu không thể giữ được tinh cầu Millok, ta sẽ
trở thành tổng thống đầu tiên trong lịch sử Liên bang phải từ chức, mà ngài
cũng sẽ trở thành tướng quân đầu tiên phải từ chức. Không có hy sinh thì không
có thắng lợi. Cho dù là đánh cuộc, chúng ta cũng chỉ có thể tìm đường sống
trong chỗ chết mà thôi.”

Xoay người lại, tổng thống đưa cho Mikhailovich một số văn kiện, nói tiếp:”Đây
là toàn bộ lực lượng có được sau ba tháng tổng động viên toàn Liên bang, ta
tin rằng chỉ cần vượt qua ba tháng nữa, chúng ta có thể tiến vào tình thái
giằng co chiến lược. Sau đó, dựa vào nguồn tài nguyên và năng lực sản xuất cao
gấp đôi Đế quốc Gatralan, chúng ta sẽ có khả năng toàn diện phản công sau một
năm nữa.”

_"Không có hy sinh, không có thắng lợi.” Mikhailovich lẩm nhẩm lại câu nói
này.

_"Chỉ cần còn có một thành phố, một đội vũ trang, chúng ta cũng phải chống cự
đến cùng, Millok tuyệt đối không thể hoàn toàn rơi vào tay Gatralan. Dân chúng
muốn thắng lợi, chúng ta sẽ cho bọn họ thắng lợi, dư luận muốn có anh hùng,
chúng ta sẽ cho bọn họ anh hùng.” Ánh mắt của tổng thống cực kỳ bình tĩnh:”
Cần phải nhanh chóng tìm ra điểm Khiêu Dược , tăng viện cho Millok, thống nhất
lực lượng phòng ngự mặt đất, tạo ra anh hùng cho Liên bang, tranh thủ thắng
lợi cục bộ. Ta nói vậy, ngài hiểu rõ rồi chứ?"

Mikhailovich nặng nề gật đầu, hắn đột nhiên phát hiện chính mình đã không còn
là một quân nhân thuần tuý, đối với vấn đề chính trị, hắn còn lo lắng nhiều
hơn so với vấn đề quân sự.

_"Hy vọng, lựa chọn của chúng ta là chính xác.”

Nhìn theo bóng dáng tổng thống đang nhanh chóng bước đi, trong lòng thượng
tượng dần trầm xuống.

Điền Hành Kiện lặng lẽ chui ra khỏi hố đất, nằm cả đêm trong một cái hố đất
dẫu sao cũng chẳng phải là chuyện gì tốt. Hắn lúng túng nhìn ra ngoài, trong
bụng kêu khổ không thôi.

Robot Đế quốc, xe vận tải, binh lính qua lại khu rừng như mắc cửi. Đế quốc
quân tựa như muốn đóng quân ở đây đến khi chiến tranh chấm dứt, bọn họ thậm
chí còn phát quang một góc rừng để làm một cái phi trường cho các tàu vận tải
cỡ nhỏ. Binh lực không ngừng tập kết tại đây, vật tư chất cao như núi.

Dùng đầu ngón tay mà nghĩ thì mập mạp cũng biết Liên bang quân chắc chắn đã
lui về phòng tuyến thứ hai, không chừng cầu Tô giang đã bị Liên bang quân đánh
sập rồi.

Mặc dù đang trốn trong hố đất nhưng dựa vào bản lĩnh nghe ngóng âm thanh của
mình, mập mạp cũng có thể nhận biết được Đế quốc quân đóng ở đây là loại binh
chủng nào, quy mô lớn ra sao. Đây cũng là cách tiêu khiển duy nhất của hắn.

Cứ thế, Điền Hành Kiện nằm im không nhúc nhích quan sát đám Đế quốc quân khốn
kiếp này.

Chỉ trong vòng một ngày đêm, nơi đây đã bị không quân Liên bang tấn công hai
lần, nhưng có lẽ công tác bảo mật của bọn chúng khá tốt nên vật tư và binh lực
không bị tổn thất quá lớn.

Nhưng từ khi lực lượng không quân của Đế quốc bắt đầu được tăng viện và tiến
hành phản kích thì liền chẳng còn vụ tấn công nào nữa khiến hắn thấy rất buồn
chán.

Tự nguỵ trang bản thân thành một khối đất trong một bụi cỏ lớn, đầu óc mập mạp
không ngừng tính toán.

"*, cứ tiếp tục như thế này thì dù không bị phát hiện thì cũng chết đói.”

Nếu không phải từ nhỏ hắn đã được giáo dục về chủ nghĩa yêu nước, lại rất sợ
bị tra tấn, càng không muốn mất chiếc ôtô bay và ngôi biệt thự ở thủ đô thì
mập mạp suýt chút nữa đã ra đầu hàng rồi.

"Nói gì đi nữa thi cũng phải chạy khỏi đây.” Mập mạp hung hăng nghĩ:”Nếu vẫn
tình trạng này vẫn không thay đổi, có lẽ còn chưa chạy ra khỏi khu rừng thì đã
bị bắn cho nát nét rồi.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, mập mạp cũng nhận ra, không dám mạo hiểm thì không
thể nào chạy trốn được.

Làm lính trinh sát, bình thường khi gặp phải loại tình huống này sẽ làm một số
hành động như: ám sát chỉ huy quân địch, đặt bom, ngụy trang, chỉ điểm mục
tiêu cho không quân oanh tạc, hạ độc nguồn nước, gây ra hỗn loạn, nhưng mà đối
mập mạp thì những việc này quá nguy hiểm, hắn hắn thậm chí chẳng muốn nghĩ
tới.

Ám sát chỉ huy địch? Chỉ huy mà chết thì mập mạp cũng tiêu đời theo.

Đặt bom? Lỡ may bom nổ sớm, chết oan thì sao.

Ngụy trang thành quân địch, tưởng dễ dàng như đóng phim sao? Ngôn ngữ Đế quốc
thì hắn cũng nói được vài câu, nhưng vạn nhất tìm không được quần áo thích hợp
thì sao? Bình thường hắn đi mua quần áo còn phải tới cửa hàng chuyên quần áo
cỡ lớn nữa là.

Chỉ điểm mục tiêu cho không quân? Liên bang bây giờ liệu còn lại được mấy
chiếc phi cơ? Mà có còn thì cho dù là vương bài phi công liệu có thể đột phá
được sự phong toả của không quân Đế quốc không ?

Hạ độc nguồn nước? Mập mạp bây giờ chỉ là lính duy tu cơ giới, không phải lính
đặc nhiệm mà có túi bách bảo, lấy độc ở đâu ra?

Càng suy nghĩ, Mập mạp càng cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung ra

"Mẹ kiếp! Liều mạng!" Một khi bị dồn tới tuyệt cảnh, khí chất vô lại của mập
mạp lại bộc phát ra.

Điền Hành Kiện cũng không biết là mình may mắn hay là đen đủi nữa. Ngay khi
hắn vừa mới hạ quyết tâm thì một tên lính Đế quốc to cao áp giải hai tù binh
Liên bang tiến vào khu rừng, đi ngang qua chỗ hắn .

Quả là một cơ hội trời cho, quan sát thấy xung quanh không có ai, mập mạp cực
kỳ xúc động, hắn chẳng kịp suy nghĩ gì cả liền nhảy vọt lên, hai tay vặn một
cái. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, đầu của tên lính kia đã bị bẻ ngoẹo sang
một bên, cả người vô lực ngã sấp xuống đất. Lần đầu tiên giết người, mập mạp
cũng không đơn giản như vậy, hắn lật tay một cái, rút ra một con dao găm cắm
vào cổ họng tên lính đen đủi kia, đầu gối thì thúc mạnh vào hạ bộ hắn.

Đến khi thi thể thả đã gục hẳn xuống thì mập mạp mới thôi lo sợ bị gã lính này
giơ súng bắn cho một phát, gần như đồng thời, mập mạp liền đem thi thể kéo vào
bụi cỏ.

Trước sau không đến 5 giây đồng hồ.

Hai chân Mập mạp không ngừng run lên, tim đập như muốn bung ra ngoài.

Giết người, con mẹ nó, thật sự chỉ như một trò chơi thế này sao.

Những động tác mau lẹ của hắn khiến hai người tù binh kinh ngạc đến trợn mắt
há mồm. Đó là hai nữ tù binh gồm một phi công và một nữ quân y. Dáng vẻ như
hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người.

Nhưng lúc này Mập mạp căn bản là không hề để ý đến hai vị nữ binh, gã tiện
nhân này tựa như chẳng biết xấu hổ là gì, nhanh chóng cởi hết quần áo trên
người, thay vào trang phục của Đế quốc quân.

Hai nữ binh Liên bang ngây cả người, nhìn mà chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc thì
cái gã vừa béo vừa trắng này là thứ quái vật gì đây?


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #5