3 : Hư Giới


Bọn họ cách nghĩ là hoàn toàn chính xác nhưng là những kẻ này quên mất trong
kia là những ai . Nguy cơ sống còn khiến bọn họ quên đi sở trường của đối thủ
là gì .

Những người lao lên lập tức ăn một viên đạn vào đầu bên trong đám người mang
theo các loại súng ngắm không ngừng nổ vang .Có những kẻ may mắn tiến tới
nhưng cũng không thoát khỏi các loại bẫy rập được bố trí sẵn .Từng người nằm
xuống khiến quân tâm đại loạn rồi một tiếng gào thét không cam lòng vang lên
đằng sau tất nhiên thu hút ánh mắt đám người .

Một kẻ cầm theo một khẩu súng lục và một thanh dao găm suốt hiện sau lưng bọn
họ lúc này cảm xúc của bọn họ là một mảnh tuyệt vọng .Có một số kẻ trực tiếp
tự sát thân là sát thủ bọn bọ không giống lính đánh thuê nếu gặp phải hoàn
cảnh không thể trốn thoát tự sát là cách tốt nhất . Chết đi sẽ không tiết lộ
thân phận thông tin hay bất cứ dấu vết nào cho kẻ bị ám sát bảo toàn truyền
thống của sát thủ .

Còn lại đám lính đánh thuê thì liều mạng bỏ trốn bởi vì bọn họ chiến đấu vì
tiền. Mà tiền thì phải sống trước mới tiêu được lên bọn họ mới không tự sát
như sát thủ.

Hơn một trăm người theo nhiều phương hướng bỏ chạy đám người không dám truy
kích. Dù sao bọn họ am hiểu là ám sát chứ không phải trực diện chiến đấu. Vả
lại họ cũng không rõ là đám người kia có phục kích hay viện thủ gì hay không.

Đại sư huynh đã trở về khiến toàn bộ môn phái người đều thả lỏng đôi chút.
Mộng Thần khẽ gật đầu coi như chào hỏi rồi nhìn về phía các nhân viên của môn
phái.

"Không bị thương thì chia ra giúp đỡ người bị thương còn lại thì cảnh vệ.
Thống kê một chút thiệt hại rồi báo cáo cho ta."

Không ai nghi vấn quyền uy của hắn chỉ đơn giản vì sức chiến đấu hắn vừa thể
hiện không kém sư phụ là bao.

"Rõ "

Đáp lại Mộng Thần sau đó mỗi người một việc ai nấy cũng nghiêm túc bởi nguy
hiểm chưa hoàn toàn đi qua.

Các cao tầng của môn phái thì im lặng theo Mộng Thần đi vào phòng khách. Mộng
Thần lập tức hỏi

"Vị trí sư phụ mất tích là ở đâu mau chỉ cho ta biết. "

Lâm Thanh tay chỉ vào vị trí là ghế chủ tọa nhưng mọi người lại được một phen
bất ngờ vì người mất tích là Lâm Thắng lại thần kì suốt hiện.

Hắn vừa suốt hiện liền quan sát tay chân của mình rồi mới hỏi đám người.

"Ta đã biến mất bao nhiêu lâu? "

Lâm Thước nhị sư huynh cũng là con trai cả của Lâm Thắng nói trước.

" Thưa cha đến giờ là sáu tiếng rồi ."

Lâm Thắng vẻ mặt vui mừng nói to

"Hư giới là thật "


Mạnh Nhất Thần Thú - Chương #3