2 : Nguy Cơ Của Môn Phái


Bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên nhìn vào tên người gọi hắn ta cả người
đều không thoải mái bởi vì người đó chính là sư muội của mình cũng chính là
nguyên nhân khiến hắn lưu lạc một năm . Không phải hắn trách nàng mà là hắn
không có dũng khí đối mặt với nàng vì dù sao lỗi lầm của hắn cũng không phải
nhỏ .

Vốn tình cảm thanh mai trúc mã vốn nên trở thành người thân rồi nhưng bị hắn
phá hoại khiến hai người trở mặt đến giờ không biết đã làm lành chưa . Nhưng
nàng gọi điện thì tất phải có lý do thậm chí quan trọng đến mức không còn xấu
hổ hay giận dữ tìm đến hắn .

Đôi tay hơi run hắn bắt mắt máy

" Sư huynh ngươi chưa chết ? "

Mộng Thần vừa tức vừa buồn cười trả lời ta có lỗi với ngươi cũng không cần trù
ẻo như thế chứ

" Ta chết rồi "

Bên đầu giây bên kia mặc kệ hắn tính tình trẻ con gấp gáp nói

" Trong nhà xảy ra chuyện rồi cha bảo là có là đột phá xong tìm ngươi lôi về
đánh một trận thì đột nhiên biến mất trước mặt mọi người . Giờ thì cả

nhà đang vô cùng rối loạn ngươi mau về đi nếu không ta không dự đoán được
chuyện gì sẽ xảy ra ."

Mộng Thần trầm mặc sư phụ chính là uy hiếp vô cùng lớn với đối thủ và kẻ thù
nhưng sư phụ mất tích thì khác . Hắn không sợ người khác truy sát không có
nghĩa là tất cả mọi người không sợ hãi . Nếu không may có người ngoài lúc sư
phụ biến mất truyện truyền ra thì không thể nào rõ được hậu quả .

Nghĩ đến đây hắn ta không khỏi rùng mình một phát vội hỏi

" Lúc đó có người ngoài ở đó hay không ? "

Lâm Thanh ngưng lại rồi mới nói

" Không có chỉ có một ít người vì đây chỉ có Tạ quản gia thay mặt Tạ lão đến
chúc mừng mà thôi ngươi cũng biết bằng hữu của cha ta chỉ có mình Tạ lão ."

Mộng Tiếu lập tức đóng lại điện thoại trên đường trộm lấy một chiếc xe hơi bão
tố về môn phái . Chỉ một lúc chiếc xe hắn trộm đã lên đến ba trăm cây số trên
giờ nhưng hắn ta vẫn cố gắng tăng tốc .

Người khác có thể không biết chuyện nhưng lớn lên cùng với Tạ Thiên thanh mau
trúc mã của Lâm Thanh giữ hai nam nhi hắn cảm nhận được con người kẻ kia . Tạ
Thiên chính là một kẻ không thích có bất cứ tỳ vết gì trong cuộc sống của mình
nhưng đôi lúc có chút cực đoan .

Hắn và sư phụ vẫn giấu những chuyện Tạ Thiên làm không cho Lâm Thanh biết sợ
nàng đau lòng nhưng bây giờ hắn biết mình sai . Bởi vì từ miệng của Tạ quản
gia Tạ Thiên biết được chuyện này chắc chắn sẽ nhường tất cả những người khác
đều biết . Còn vì sao hắn chắc chắn đến mức này tất cả đều tại hành động của
Tạ Thiên .

Trong vòng một năm ngắn ngủi những kẻ giết hắn có hình bóng của Tạ gia mà cụ
thể có vài tâm phúc của Tạ Thiên thao túng . Người anh em cứu hắn nhiều lần mà
hắn còn nhẫn tâm thì không có lý do gì hắn tha thứ cho những kẻ khác . Mộng
Tiếu chỉ hi vọng hắn sẽ nể tình Lâm Thanh mà không tung tin ra ngoài nếu không
thì chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra .

Tốc độ chiếc sẽ lên đến gần năm trăm cây số trên giờ giống như một cái bóng
lướt đi trên đường cao tốc khiến những kẻ khác giật mình . Trong lòng hắn thầm
nghĩ may mắn bởi vì sắp hết hạn một năm hắn ta từ nước người mới trở về thành
phố gần với núi Thiên Ngạc nơi môn phái tọa lạc .

Lộ trình về đến núi Thiên Ngạc mất hơn hai tiếng lúc ở chân núi hắn đã thất
một đám người được trang bị đầy đủ muốn lập tức hành quân lên núi . Không quản
nhiều hắn tông xe vào đám người ấy sau đó phanh gấp đám người kia như trái
banh bị sút bay xa cả chục mét và hẳn là không sống được . Vắt ngang xe hắn
lấy trên người một tên bị hắn đụng văng vào một gốc cây súng tiểu liên lập tức
cúi người xuống .

Không đến một giây sau tiếng súng vang lên liên thanh chiếc xe lập tức bị bắn
xơ xác Mộng Tiếu thì ngẫu nhiên bắn trả khiến đám người kia thương vong khá
lớn bởi vì hắn bắn quá chuẩn . Chiếc xe rung lắc phát ra âm thanh rả rích biết
nó sắp không chịu nổi thì lui xa về đằng sau .

Qủa nhiên không đến mười giây sau chiếc xe nổ tung khói bụi mờ mịt tiếng súng
lại vang lên nhưng lúc này Mộng Tiếu không biết dùng cách gì đã đi tới bên
hông bọn họ . Một loạt súng cả một tổ đội hơn hai mươi người chính thức bị
quét sạch không một ai sống sót .

Mộng Tiếu không dừng lại mà lao nhanh tới đám người lấy vũ khí của bọn họ
trang bị cho mình sau đó lướt nhanh về phía đỉnh núi trong lòng vô cùng lo
lắng . Dưới đây chắc chắn chỉ là một nhóm nhỏ mà thôi chứng tỏ bên trên nguy
hiểm còn rất lớn hắn chỉ mong mọc thêm một đôi cánh để tới cứu viện kịp thời .

" Đáng chết "

Chửi ra một câu để phát tiết tức giận trong lòng hắn tiếp tục lao lên dùng tất
cả tinh lực để quan sát tình hình xung quanh . Chạy chưa đến mười năm phút
nhưng hắn đã gặp tới ba tiểu đội đang hành quân lên phía đỉnh núi .

Thở hồng hộc tiêu diệt tất cả nhưng hắn cũng mệt mỏi vô cùng có điều tình hình
không cho phép hắn nghỉ ngơi . Ổn định lại hô hấp hắn liền lao đi tất nhiên
lại gặp thêm rất nhiều kẻ thù .

Trên đỉnh núi cuộc chiến cũng rất căng thẳng nhưng mọi người chợt nhận ra một
vấn đề đó là số người tiếp viện của kẻ thù ít đi rất nhiều .

Lâm Thanh biết là chuyện gì xảy ra miệng mở ra lớn tiếng nói

" Đại sư huynh trở về mọi người cố gắng cầm cự "

Tinh thần của người trong môn phái lập tức dâng cao ngược lại đám người phe
kia dù sao cũng là kẻ được đào tạo thính lực rất tốt sao lại không nghe được .
Trong lòng thầm kêu không ổn kẻ kia không phải bình thường mạnh mẽ rõ ràng có
người nói kẻ kia đang ở cách nơi này vài ngàn cây số sao lại đã có mặt để cứu
viện .

Bọn họ bỗng nhiên có chút xuống tinh thần dù có công phá giết được đám người
trong đây liệu còn sức mà chiến đấu với con quái vật kia . Bỗng nhiên một kẻ
có sáng kiến gào lên thật to thu hut sự chú ý của đám người .

" Không cần phải sợ cộng chiếm nơi này giết hết sau đó bắt một số làm con tin
là được ta không tin hắn dám vọng động ."


Mạnh Nhất Thần Thú - Chương #2