Câu Chuyện Về Tên Giết Người


Người đăng: Dâu Tây Đỏ

Kiếp trước, hắn từng giết người.

Kiếp trước, hắn bị tổ chức truy sát.

Người con gái đó, hắn muốn nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Một lần nữa thôi,
dù điều đó rất xa vời.

Sự thật tàn khốc, sự thật mất lòng.

Cái thế giới này, có phải hắn đã làm sai điều gì?

Không phải! Hắn chẳng làm sai điều gì hết!

Hắn không sai, thứ sai chính là thế giới này!

Hắn, điếu thuốc ngất ngưởng trên môi, chiếc quần jeans bạc phếch đắp gối đắp
mông
nghênh ngang đứng đó, chiếc Honda ngoẹo cổ đứng chờ. Ngực áo banh ra, tóc rối
bù như bờm ngựa, khuôn mặt hắn mang vẻ bất cần. Cuốn tập nhàu nát lút sâu
trong túi quần, phần nhô ra rách bươm một cách thảm hại.

Dù không biết việc gì xảy ra, nhưng hắn ở đây - một ngã tư, và hắn không còn
bị đuổi theo nữa.

Lượng tin tức không nhiều nhặn lắm xông lên não của hắn, bao gồm cả thân phận
của hắn bây giờ. Hắn nhận ra rằng hắn là một đứa nhóc đang học cấp 3, kết quả
các môn học rất tệ, tuy nhiên lại có một số môn học "gánh" cho nhưng môn còn
lại. Và điển hình là môn toán.

Lúc còn ở kiếp trước, hắn nghĩ thế, hắn cũng được tiếp xúc với cái mà người ta
gọi là "toán". Nhưng là ở dưới dạng tính sức gió, độ ẩm không khí, khoảng cách
bắn tỉa cùng tốc độ viên đạn, đường kính viên đạn, sức công phá, v.v...

Tuy nhiên cái mớ "toán" trong đầu hắn không giống với bất cứ thứ gì hắn đã
được học. Hắn thấy... rất hứng thú.

Nhanh thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, hắn bước vào quán cà phê gần đó.
Hiện tại trong người hắn có một số tiền ít ỏi do ba mẹ hắn trao cho để ăn quà
vặt, nhưng chắc cũng đủ để những người nghèo ở thời bấy giờ sống tằn tiện cả
tháng.

Trong một quán cà phê trước cổng trường, băng “Hung thần xa lộ” đang kháo
chuyện nhau:


  • Vĩnh! Chiều nay ra cà phê 50.


  • Không được, xe tao đang làm máy.


  • Xe gì mà làm máy tối ngày. Sao không mua xe mới mà chơi?


Vĩnh cười hề hề:


  • Thủ tục “đầu tiên” là “tiền đâu”?

Hưng trề môi:


  • Bảo ông già mày mua.


  • Mày làm như ổng nhiều tiền lắm không bằng.


  • Ổng có một kho bạc cơ mà!


  • Đó là tiền của nhà nước.


  • Có sao đâu! Lấy dùng một chút có nhằm nhò gì. Bất quá vào ngồi nhà đá vài
    năm chứ
    gì?


  • Đừng có nói bậy, ổng mà vào nhà đá là cuộc đời tao khổ.


Chiến xen ngang:


  • Còn hơn để cho nhiều người khổ.


  • Tụi bây chỉ được nước đó, hùa nhau như... chó.


Kỳ ngồi im nãy giờ lên tiếng.


  • Long vô chưa tụi bây?

Hưng nhún vai:


  • Thằng đó mấy hôm nay mất dạng không thấy.

Vừa nhắc đến Long thì hắn xuất hiện. Vĩnh kinh ngạc thốt lên khi phát hiện ra
Thiên Long:


  • Trời! Long đi bộ kìa tụi mày ơi!

Cả bọn nhìn theo tay Vĩnh. Đúng rồi! Long đi bộ phất phơ, điều không thể tin
nổi. Kỳ vẫy tay:


  • Long!

Hắn quay nhìn bọn chúng, vẻ lơ là. Chiến đưa tay làm loa gọi:


  • Uống cà phê!

Với dáng mệt mỏi hắn khoát tay ra hiệu không rồi quay lưng lững thững bước vào
cổng
trường. Mấy cậu học sinh khối 10 trực cờ đỏ đưa tay ngăn:


  • Anh cho phép chúng em được ghi tên.

Hắn đưa mắt nhìn cậu học sinh khối 10 dò hỏi. Cậu học sinh nghiêm nghị nói.


  • Theo qui định, tất cả học sinh không được phép hút thuốc và phải bỏ áo vào
    quần khi bước vào khuôn viên của trường.

A! Bọn này gọi là cờ đỏ thì phải! Hắn định nổi khùng như mọi khi (trong kí ức
của cơ thể này có mọi ký ức từ lúc nhỏ đến hiện tại), nhưng nhìn khuôn mặt
măng sữa của thằng
nhóc, hắn phì cười. Chắc nhóc con mới lên chưa biết mặt đàn anh Thiên Long là
ai. Hắn tươi cười chìa hộp thuốc mời:


  • Chú mày làm với đàn anh điếu thuốc.

Cậu học sinh cờ đỏ cau mày.


  • Anh đừng đùa! Chúng em đang làm nhiệm vụ.

Long cười ha hả. Hắn đưa tay vò đầu thằng nhóc và lên giọng cha chú:


  • Ai đùa với chú mày! Được anh mời thuốc là vinh dự lắm đó chú em.

Quả thật, ở kiếp trước, rất ít người làm cho hắn chìa bao thuốc của mình ra mà
mời họ, dù muốn hay không. Nhưng hắn nghĩ hắn phải thay đổi. Một kiếp người,
hắn được huấn luyện để giết người. Có thêm một cơ hội, tại sao không làm lại
cuộc đời?

Bị vò đầu, cậu học sinh cờ đỏ điên tiết nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị
Long phà khói vào mặt:

-Chú mày vểnh tai lên mà nghe cho rõ. Anh mày tên Long, Nguyễn Thiên Long, lớp 12T.

Hắn nghênh ngang quay đi để lại phía sau nỗi căm tức của cậu học sinh trực
ban. Cậu ta lẩm bẩm: “Thiên Long là thằng mất dạy nào nhỉ?”. Khi gặp một bạn
cùng trực, cậu ta hỏi thì cậu học sinh kia nói: “Bạn hôm nay gặp hên, chứ
không thì hắn bợp tai bạn rồi. Long là đại ca ở đây, hắn dữ lắm!”.

Bọn Chiến, Hưng, Kỳ, Vĩnh kéo nhau vào lớp. Chúng nhìn không thấy hắn, lớp mới
vào chỉ

loe hoe mấy người. Kỳ tót lên bàn hỏi:


  • Ê, lớp trưởng! Long đâu?

Huân lớp trưởng ngồi bàn cuối ngước nhìn:


  • Không biết!


  • Tao không biết mày làm lớp trưởng để làm gì mà hỏi mỗi thế cũng không biết.


Huân trừng mắt nhìn Kỳ:


  • Tao làm lớp trưởng chứ tao đâu có giữ trẻ. Mày là bạn của nó mà mày còn
    không biết nó ở đâu thì mày còn tệ hơn tao nữa.

Kỳ cười hề hề:


  • Tao cứ nghĩ lớp trưởng là hỏi gì cũng biết chứ!


  • Sao mày không hỏi năm nay đứa nào trượt tốt nghiệp. Mày hỏi vậy tao có thể
    trả lời cho mày.


  • Ê, lớp trưởng! Mày đừng có chọc giận tao đấy.


  • Tao cũng đâu có muốn, nhưng ít ra mày cũng đừng nên chọc giận người khác.


  • Năm nay tao thấy mày hơi nhờn rồi đấy. Bộ mày tưởng mày làm lớp trưởng là
    ngon lắm sao? Có muốn đấm thì bảo!


  • Tao nghèo lắm nên chưa muốn mày mời. Chờ đến cuối năm, tao thi tốt nghiệp
    xong, tao không khách sáo với mày đâu.


Kỳ hất mặt:


  • Tao mời mà! Bảo đảm tao không cho mày tốn tiền đâu mà ngại.


  • Tao biết mày giàu, mày thừa tiền để mua một cuộc đời khác. Tao thì nghèo
    nên phải tốt nghiệp cái đã. Mày muốn gì thì cứ chờ đến cuối năm, tao sẵn sàng
    chơi với mày - Huân nhún vai.


Trước đây Huân không nghèo. Phải, là trước đây...


  • Coi vậy chứ mày cũng khôn đó! - Kỳ gật gù.


  • Nghèo như tao mà khôn là chuyện thường, còn khối kẻ giàu hơn tao gấp trăm
    lần mà ngu mới lạ chứ.


Huân chơi một câu làm Kỳ điên tiết. Hắn hùng hổ toan gây sự thì có tiếng vỗ
tay bốp bốp:


  • Hay! Nói hay!

Người vỗ tay chính là Long thủ lãnh của băng đua xe “Hung thần xa lộ”. Kỳ sửng
cồ:


  • Nó nói vậy mà mày nhịn được sao?


  • Nhưng nó nói mày chứ làm sao nó dám nói với tao. Phải không Huân?


Huân nhìn nhìn Long:


  • Mày chỉ có mỗi môn toán là được.


  • Đúng rồi đó! Mày có thể học được nhiều môn nhưng chưa ai gọi mày là học
    sinh giỏi. Còn tao thì là học sinh giỏi của trường!


Huân làm thinh. Đúng vậy, người đang đứng nói chuyện với hắn, Long, là học
sinh giỏi toán của trường. Hắn đã từng một lần đi thi học sinh giỏi toán toàn
quốc.

Huân vỗ vai Thiên Long:


  • Mày cũng thuộc loại “chì” đó. Hồi nào giờ tao đâu có để ý? Mày muốn làm bạn
    với tao không?


  • Cảm ơn thiện chí của mày! Tao không có gan chơi “bắn bỏ cuộc đời” như mày
    nên cho tao xin từ “bạn” đi.


Huân cười:


  • Mày càng nói tao càng khoái mày đó! Tao sẽ coi mày là bạn, còn mày muốn coi
    tao là gì thì... tùy.

Huân cứ cười. Hắn nhìn Thiên Long và trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ…

Tuy ở trong nước không đề cập đến vấn đề này vì đây là vấn đề tuyệt mật và nếu
như tiết lộ ra thì khả năng rất cao là thế giới sẽ xảy ra chiến tranh. Đó là
tin tức về sự hủy diệt của trái đất trong tương lai gần - khoảng 10 năm nữa.
Lí do Huân biết được tin tức này là do gia tộc của hắn tiết lộ các thành viên
để bắt tay vào việc chuẩn bị cho chiến dịch mang tên "Ngày tận thế" theo lệnh
của Chính quyền Thế giới.

Dù ít người nhận ra nhưng hiện nay tuổi thọ của con người đã giảm xuống đáng
kể, hiện nay chỉ còn vài người trên 40 tuổi. Tuy nhiên sự thay đổi khí hậu và
ô nhiễm môi trường cũng hạn chế khả năng sinh sản của con người. Không có đứa
trẻ nào được sinh ra trong suốt 18 năm.

Nhiệm vụ của gia tộc hắn là chuẩn bị một loại khảo nghiệm cho tất cả mọi người
từ thiếu niên đến trung niên để kiểm tra bản năng của họ. Có lẽ vì thế mà tộc
trưởng của hắn ra lệnh cho mọi người tạo ra một thế giới ảo siêu thực mà cụ
thể là một trò chơi thực tế ảo có tên là Lengend Never Die!

Một huyền thoại thì không bao giờ chết! Kiếm tìm các danh hiệu, tăng sự ảnh
hưởng đối với cả thế giới! À, tất nhiên là trong trò chơi thì nó cũng chả khác
mấy với thế giới bên ngoài vì đến 96,69% dân số trên thế giới phải tham gia
vào chiến dịch này sau khi thiết bị đăng nhập được phát minh thành công. Kể cả
hắn cũng phải đăng nhập vào trò chơi này, và cả các bạn cùng lớp với hắn nữa.
Nhưng vấn đề hiện tại là họ có sống được đến lúc đó không?


Mạnh Nhất Chi Pháp Sư Hồi Máu - Chương #9