Gia Tộc Sát Thủ


Người đăng: Dâu Tây Đỏ

Thỉnh thoảng 1 số chương cũ được cập nhật nên cố gắng đọc lại đoạn cuối để
không mất cốt truyện nhé.

Những bộ máy đăng nhập này sẽ chỉ được giữ lại đủ cho gia tộc sử dụng, còn lại
thì sẽ được bán cho các đất nước giàu có khác. Tất nhiên sẽ có những bộ máy
đăng nhập dự phòng để phòng trường hợp một số thiết bị hỏng hóc ngoài ý muốn.
Vì đây là thiết bị tinh vi nên nói sửa là không thể sửa ngay được, bắt buộc
phải có thiết bị thay thế. Tuy nhiên cũng vì đây là thiết bị tinh vi nên cũng
khó mà bị hỏng được, điều này chỉ để phòng xa thôi.

Hắn có nên mời Thiên Long tham gia vào kế hoạch của gia tộc không?

Vì không có khả năng chiến đấu nên hắn bị gia tộc đuổi ra ngoài ở. Hiện tại,
khi có việc, gia tộc lại gọi hắn trở về. Tất cả vì khả năng lập trình game của
hắn.

"Thiên Long, tao muốn nói chuyện riêng với mày. Có thời gian rảnh không?" -
Huân hất hảm ý chỉ ra quán Cafe.

"Một lúc thì được."

Hai người ngồi đối diện với nhau, Huân mở miệng trước:


  • Uống với tao một ly cà phê nhé!


  • Có cần thiết không? - Thiên Long nhìn cái đứa đang ngồi trước mặt hắn một
    cách dò hỏi.


Huân cười:


  • Cần thiết chứ! Tao nhớ hình như tao có nói mày là người xứng đáng làm bạn
    tao mà. Vì là bạn nên tao mới mời mày một ly cà phê.


  • Cần thiết ngồi với mày một ly cà phê thì tao không từ chối.


Huân nhìn sững vào Thiên Long:


  • Càng nói chuyện với mày, tao càng thấy mày giống “dân chơi” đó Long.


  • Ai nói với mày tao không biết chơi?


  • Tao xin lỗi! Tao nhìn lầm mày.


Huân cười nhẹ.


  • Khách sáo không phải là bản chất của mày.


  • Mày uống gì?


  • Tao sẽ uống với mày một ly cà phê đen.


Huân đưa tay gọi:


  • Cho hai cái đen!

Đối diện nhau trong khoảng không gian chật hẹp, cả hai không biết sẽ phải nói
với nhau điều gì. Đơn giản vì cả hai chưa một lần ngồi với nhau như thế.


  • Mày suy nghĩ thế nào về tao? - Huân lên tiếng.


  • Mày muốn hỏi tao dưới góc độ nào?


  • Tổng quát về con người tao.


Long hớp một hớp cà phê rồi cười:


  • Vì sao mày lại hỏi tao điều đó?

Huân chỉ vào mặt Thiên Long:

-Tao nghĩ mày không cần biết.

Cả hai đấu mắt nhau một lúc lâu. Huân chìa tay ra:


  • Hy vọng mình là bạn của nhau.

Thiên Long bắt tay hắn.

Từ lâu, hắn cũng có rất nhiều thiện cảm với Long dù hắn thuộc loại học sinh
quậy của
trường. Tuy nhiên, hắn cũng tự biết mình. Dưới mắt Thiên Long, hắn chỉ là một
thằng học sinh bình thường, một thằng mọt sách không có những nét riêng đặc
biệt gì.

Một khoảng im lặng thật lâu, sự im lặng của suy tư, im lặng để mỗi người trong
cuộc nghĩ về nhau một cách trọn vẹn. Huân nhìn Thiên Long mà lòng cứ tự hỏi vì
sao học với nhau gần ba năm mà hắn lại không phát hiện ra Thiên Long.

Giờ đối diện với Thiên Long, hắn háo hức muốn biết trong mắt Thiên Long, hắn
như thế nào, vì Thiên Long là một mẫu người khác hoàn toàn với hắn.

Huân rít một hơi thuốc:


  • Hình như tao có hỏi mày một câu mà mày chưa trả lời.

Thiên Long nhìn hắn:


  • Mày thì bản chất tốt, sống thì hào hùng quân tử, chỉ số thông minh cao
    nhưng... không có chất xám.

Huân lườm lườm nhìn Thiên Long:


  • Mày muốn chửi tao ngu chứ gì?

Thiên Long nhìn Huân bằng ánh mắt thân thiện:


  • Coi nhau là bạn, những gì tao nói về mày là thành thật nhất. Nếu mày cảm
    thấy khó nghe thì cứ đi tìm bọn Kỳ để nghe bọn chúng ca ngợi. Tao thì không.

Huân hằn học:


  • Nếu không kiềm chế, tao đã đập vào mặt mày.

Thiên Long cười thản nhiên:


  • Mày cứ tự nhiên! Mày có thể đập vào mặt tao để chứng minh điều tao nói là
    hoàn toàn
    đúng.

Huân bỗng phì cười:


  • Chơi với mày nhức đầu đó Long. Mày cũng “quái” đó!

Thiên Long mỉm cười:


  • Nếu được vậy tao cũng mừng. Người của một gia tộc sát thủ lâu đời mà lại
    chơi với một đứa bạn tầm thường à?

Bóng người phía trước đột nhiên biến mất, thay vào đó là một giọng nói cùng
với một cảm giác băng lãnh kề trên cổ hắn.


  • Ai nói cho ngươi biết ta là người của "gia tộc"? Ta cho ngươi 1 phút suy
    nghĩ.


  • Đâu cần đến 1 phút, ta có thể trả lời ngay được.


  • Hình như cầu trả lời này được chuẩn bị trước rồi thì phải. Có lẽ để ngươi
    sống không còn giá trị gì nữa nhỉ?


Thiên Long nở nụ cười:


  • Mày dám xuống tay với một trong những thành viên của tứ đại gia tộc?

Huân kinh ngạc:


  • Mày biết về tứ đại gia tộc?


  • Mày quá lạc hậu rồi, bây giờ thì bất cứ thành viên nào trong tứ đại gia
    tộc, chỉ cần cùng chung huyết thống thì đều được phép biết mọi thứ, chỉ cần
    không phải thông tin cấp A trở lên là được. Ta cũng điều tra được 2 gia tộc
    kia cũng có 2 tiểu thư xinh đẹp lắm nhé. Ngáo vcl bạn tôi ơi.


  • Sao bố mày lại đéo biết nhỉ.


  • Tao đảm bảo là mày đi bụi lâu quá nên không biết gì đấy mà.


  • Cái thông tin này cũng tra ra được đm.


  • Mục đích tao đến đây là để khuyên mày trở về gia tộc. Gia tộc bảo rằng họ
    cần mày đấy Huân ạ. À mà em gái mày cũng xinh đấy chứ nhỉ.


  • Ừ đúng rồi, nó... À mà khoan đã, sao mày biết em gái tao? Ánh mắt của Huân
    nổi lên một tia nghi ngờ.


  • Chỉ là hôm qua tao với con bé vừa "ngủ" cùng nhau thôi... Á...


  • Vĩnh biệt.


  • Đợi đã, tao chưa làm gì nó cả. (uống say chưa làm j thì đã ngủ cmnr, làm j
    được đâu. Tiếc vcl.)


  • Sao không nói sớm! - Huân hạ con dao săn xuống.


Thiên Long thở phào.


  • Hơi đau một chút, mà lúc nào mày cũng mang theo vũ khí à?


  • Mày thì lại không?


  • Đúng là thế thật


  • GG. Về thôi.



Mạnh Nhất Chi Pháp Sư Hồi Máu - Chương #10